Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 31: Tương Lai Không Thể Thay Đổi

Lần đầu tiên.

Mỗi người đều có những lần đầu tiên quý giá. Lần đầu tiên hít thở, lần đầu tiên mở mắt, lần đầu tiên gọi ba mẹ, lần đầu tiên bước đi… Ba chữ “lần đầu tiên” luôn mang đến cho người ta một cảm giác trân trọng đầy thành kính. Mỗi lần hít thở, mỗi lần chớp mắt, mỗi lần môi lưỡi giao nhau sau này, đều không còn sự xúc động và mong chờ như lần đầu tiên nữa. Nhiều năm sau, khi một lần nữa nhớ lại lần đầu tiên ấy, người ta vẫn sẽ bật cười như một đứa trẻ ngây thơ.

Vậy còn lần rung động đầu tiên thì sao?

Lục Ly cầm tờ giấy hướng dẫn của phòng giáo dục, có chút lo lắng vò đầu. Thầy cô phòng hậu cần vậy mà lại nói câu lạc bộ làm game của cậu không đủ số lượng thành viên hoạt động, muốn hủy bỏ tư cách sử dụng phòng của câu lạc bộ. Sao có thể được? Ban đầu để có được một phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cậu đã phải tốn không ít công sức, chạy qua chạy lại giữa các thầy cô, mới xin được một phòng học trống không ai cần đến. Bây giờ hai lão béo ở phòng hậu cần chỉ dựa vào một tờ giấy mà muốn thu hồi sao?!

Hay là, đi tìm lớp trưởng giúp đỡ? Nghe nói lớp trưởng có lai lịch không nhỏ… Trong đầu Lục Ly hiện lên hình ảnh một cô gái đang chống nạnh, nhưng rồi lại lắc đầu, không được, cô ấy trông không dễ gần, tốt nhất là ít tiếp xúc.

Lục Ly thở dài một hơi, đi đến tòa nhà dạy học số ba, đột nhiên phát hiện cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ của mình đang mở toang. Cậu lo có người đột nhập vào, phải biết rằng, trong phòng học đó có chút tài sản ít ỏi của cậu! Nghĩ vậy, Lục Ly sải bước vào phòng, vừa vào đã thấy một bóng người đang gục ở góc phòng. Không kịp nhìn xem người đó là ai, Lục Ly đi lên bục giảng trước, xác nhận chiếc hộp bảo hiểm nhỏ của mình vẫn còn nguyên vẹn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Này… cậu vào đây bằng cách nào?” Lục Ly nhíu mày, gọi người ở góc phòng.

Không có tiếng trả lời.

Lục Ly từ từ đi lại gần, thấy mái tóc dài màu vàng óng đang tỏa ra ánh sáng màu cam đỏ dưới ánh tà dương. Là một cô gái. Hơn nữa còn đang gục trên bàn ngủ.

Lục Ly nghiêng đầu, ngắm nhìn gương mặt cô gái. Trông như người nước ngoài, hơn nữa, lại đẹp đến mức vô lý. Cảm giác không thua kém An Bách Lệ là bao?

Ngay lúc Lục Ly đang thầm đánh giá, cô gái đột nhiên mở mắt, để lộ đôi mắt nhàn nhạt, sâu thẳm như vực biển, xa xăm như bầu trời sao. Khoảnh khắc ấy, Lục Ly đột nhiên hiểu ra thế nào là vẽ rồng điểm mắt, cậu cảm thấy mình trong phút chốc đã bị cô nhìn thấu, không thể trốn, không thể tránh.

“…Cậu là?” Giọng cô cũng rất hay, trong trẻo, lành lạnh, như dòng suối nhỏ trên núi vào mùa xuân.

“…”

*

“Quý ông XXX, quý ông XXX, xin mời đến đồn cảnh sát sân bay ở tầng hai để nhận lại căn cước công dân của mình.”

“Quý ông XXX, quý ông XXX, xin mời đến đồn cảnh sát sân bay ở tầng hai để nhận lại căn cước công dân của mình.”

Tiếng loa phát thanh ở sân bay kéo Lục Ly ra khỏi dòng hồi ức. Bây giờ trên điện thoại là ba giờ ba mươi lăm phút chiều, tuy bác tài xế đã cố gắng tăng tốc, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể đến sân bay trước ba rưỡi.

“Kính thưa quý hành khách, chúng tôi rất tiếc phải thông báo, chuyến bay CA4336 mà quý khách đang đi, từ Xuyên Hải đến XX, do nguyên nhân thời tiết không thể cất cánh đúng giờ, dự kiến…”

CA4336 là chuyến bay đến Mỹ lúc ba rưỡi, nếu Lục Ly không đoán sai, Ôn Hổ Phách hẳn là đi chuyến này. Vậy thì cậu hẳn là vẫn còn cơ hội để giữ cô lại.

Bầu trời bên ngoài lúc này âm u đến đáng sợ, nhưng lại chỉ mưa lất phất, khiến người ta lo lắng không biết đám mây đen kịt kia có đang ấp ủ âm mưu kinh thiên động địa nào không. Mùa hè ở Xuyên Hải mưa nhiều, nhưng hiếm khi có kiểu thời tiết u ám đến ngột ngạt như thế này.

Sân bay người qua kẻ lại, Lục Ly vội vàng đảo mắt, cố gắng tìm kiếm cô gái tóc vàng trong đám đông. Cậu nhanh chóng nhận ra cách này quá kém hiệu quả, hơn nữa Ôn Hổ Phách rất có thể đã ở trong phòng chờ, thế là cậu tìm đến quầy dịch vụ, nhờ phát thanh tìm người. Nhưng sau khi cô nhân viên phát thanh gọi đi gọi lại ba lần, Lục Ly lại thấp thỏm chờ thêm bảy, tám phút nữa, vẫn không thấy Ôn Hổ Phách đâu.

“Thưa anh, người anh tìm có lẽ không có ở sân bay của chúng tôi.” Cô nhân viên phát thanh nói rất lịch sự.

Không. Không phải là không có. Mà chỉ là không muốn đến mà thôi.

Ánh mắt Lục Ly hướng về phía cửa kiểm tra an ninh, bây giờ chỉ có thể tự mình xông vào tìm người, nhưng liều mình xông qua cửa kiểm tra an ninh sân bay quá mạo hiểm, cậu lại không có vé, vậy làm sao để qua mặt được kiểm tra an ninh một cách hợp lý đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Lục Ly càng thêm sốt ruột.

Ngay lúc Lục Ly đang vắt óc suy nghĩ, tiếng loa lại vang lên: “Chuyến bay CA4336, từ Xuyên Hải đến XX đã có thể lên máy bay, xin mời nhân viên soát vé bắt đầu soát vé.”

“Chuyến bay CA4336, từ Xuyên Hải đến XX đã có thể lên máy bay, xin mời nhân viên soát vé bắt đầu soát vé.”

Nhanh vậy sao?!

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Lục Ly cúi đầu nhìn, CA4336 làm thủ tục ở nhà ga quốc tế tầng một. Cậu phải đến tầng một với tốc độ nhanh nhất. Lục Ly gồng mình, đi về phía hàng người kiểm tra an ninh đã không còn lại mấy ai. An ninh sân bay luôn là nghiêm ngặt nhất, cậu cũng rất rõ hậu quả của việc xông vào… nhưng… nhưng… hậu quả có thể từ từ gánh chịu, Ôn Hổ Phách đi rồi thì sẽ không bao giờ trở lại nữa!

Rất nhanh đã đến lượt Lục Ly, nhân viên an ninh yêu cầu cậu xuất trình thẻ lên máy bay và căn cước công dân, Lục Ly đều không có, nhưng cậu vẫn giả vờ lục túi một hồi. Trong mười mấy giây ngắn ngủi này, Lục Ly, một người trùng sinh, rốt cuộc đang nghĩ gì? Không ai biết, ngay cả chính cậu sau này nhớ lại, cũng không biết lúc đó mình rốt cuộc đã nghĩ gì.

Cậu nói một câu: “Chìa khóa của anh rơi rồi.”

Sau đó, cậu sải bước, liều mạng lao về phía cửa kiểm tra an ninh.

Giây thứ nhất, là hai nhân viên an ninh cúi đầu nhìn “chìa khóa”.

Giây thứ hai, là người phụ nữ ngồi sau máy soi an ninh hét lên một tiếng “Này!”

Giây thứ ba, là cửa kiểm tra an ninh chuyển sang màu đỏ, vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Giây thứ tư, Lục Ly đã chạy qua cửa kiểm tra an ninh, lao như bay về phía cầu thang tầng một.

Giây thứ năm, là những cảnh sát mặc đồ đen không biết từ đâu xông ra, lao về phía cậu.

Mọi chuyện diễn ra nhanh như điện xẹt.

Lục Ly không đi xuống cầu thang, mà là nhảy xuống, một bước nhảy qua cả một nhịp cầu thang dài, dù hai chân tê dại, cậu vẫn khắc nghiệt ra lệnh cho chúng tiếp tục chuyển động. Cậu nghe thấy tiếng ai đó nói gì đó vào bộ đàm phía sau, lại thấy phía trước ở lối ra cầu thang tầng một đã có hơn mười cảnh sát chặn đường cậu. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi tuyệt vọng, mấy người không phải là người Thần Châu sao? Sao hiệu suất lại cao thế?

Nhưng… sắp rồi… chỉ cần đến được đó là được…

Chỉ còn cách lối ra cầu thang tầng một bảy, tám bước, Lục Ly đã bị cảnh sát vây kín trước sau, cậu gào lên về phía phòng chờ tầng một: “Ôn Hổ Phách——!!”

Giây tiếp theo, cậu bị cảnh sát đè xuống đất, bốn năm đôi tay cùng lúc khống chế cậu, bắt đầu lục soát vũ khí nguy hiểm trên người.

“Ôn Hổ Phách!!” Cậu lại gào lên một tiếng. Cậu không gọi cô gái tóc vàng, không gọi Shirley Amber, cũng chẳng phải Ôn Hổ Phách, mà là gọi tên lần rung động đầu tiên của mình. Cậu hy vọng Ôn Hổ Phách nghe thấy tiếng cậu sẽ đổi ý, hy vọng con nhỏ khó chiều đó đừng nhìn trước ngó sau như cậu, hy vọng kiếp này không ai phải ôm thêm tiếc nuối.

Thế nhưng cho đến khi chuyến bay CA4336 với phần đuôi sơn màu đỏ cất cánh, cho đến khi Lục Ly bị cảnh sát còng tay, Ôn Hổ Phách vẫn không hề xuất hiện. Chiếc máy bay đó vô tình bay lên cao, lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt của Lục Ly.