Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 32: Chốn Về Của Mèo

Ôn Hổ Phách cuối cùng vẫn không ở lại. Có lẽ cô đã lên máy bay từ lâu, không nghe thấy tiếng gọi của Lục Ly, có lẽ nghe thấy nhưng chẳng thèm để tâm, tóm lại, cô đã không ở lại. Ban đầu trong lòng Lục Ly là sự hối hận, hối hận vì tình cảm do dự của mình, sau đó là tê dại, cuối cùng là một chút tức giận với Ôn Hổ Phách. Nhưng rồi mọi cảm xúc đều quy về bình lặng.

Cậu bị cảnh sát đưa đến một phòng thẩm vấn, ban đầu là hai người mặc âu phục thẩm vấn cậu, sau đó là hai cảnh sát mặc áo sơ mi xanh, rồi lại đổi thành những người mặc âu phục. Trong phòng thẩm vấn nhỏ bé chỉ có duy nhất một nguồn sáng trước bàn, cậu không biết họ định thẩm vấn bao lâu, lơ mơ cảm thấy chuyện này có lẽ sẽ kéo dài cả thế kỷ.

Vào một lúc nào đó, có người mở cửa phòng thẩm vấn, nói một câu: “Cậu ta có thể đi rồi.”

Thế là đi được rồi sao? Lục Ly bị thẩm vấn đến có chút mụ mị, cậu tê dại nhìn người đó: “Tôi có thể đi rồi sao?”

“Ừm. Có một người rất ghê gớm bảo lãnh cho cậu.” Người đó thân thiện cười cười, “Chỉ là hiểu lầm thôi, cậu có thể đi rồi.”

Ai bảo lãnh cho mình? Lục Ly đầu tiên nghĩ đến Sở Tĩnh Di, nhưng không đúng, sao Sở Tĩnh Di lại biết cậu bị cảnh sát bắt chứ? Ngoài Sở Tĩnh Di ra, còn ai có năng lực như vậy không?

“Ai?”

“Người đó bảo cậu tự đoán đi.” Người nọ lại cười, lần này trong nụ cười có thêm vài phần trêu chọc.

Đợi đến khi Lục Ly ra khỏi đồn cảnh sát, cũng không thấy “nhân vật lớn ghê gớm” đã bảo lãnh cho cậu đâu. Người đó như thể cố tình trốn tránh cậu, Sở Tĩnh Di sẽ làm vậy sao?

Cậu day day đầu, vẫn còn hơi choáng váng, không khí trong phòng thẩm vấn lúc nãy không lưu thông, môi trường ngột ngạt, lại thêm việc các thẩm vấn viên liên tục gây áp lực, nếu là một học sinh cấp ba bình thường vào đó chắc đã sớm khóc cha gọi mẹ rồi. Mở điện thoại, bây giờ là bảy giờ tối, Bách Lệ nhắn tin nói hôm nay cô đến nhà Tĩnh Di ngủ, bảo cậu tự chăm sóc bản thân. Tình cảm của hai cô gái này đúng là ngày càng tốt lên.

Họ chắc chắn không đoán được, Lục Ly vì muốn gặp Ôn Hổ Phách lần cuối mà lại xông vào sân bay, còn suýt bị xem như phần tử khủng bố và bị dùi cui điện đánh ngất. Chuyện này tốt nhất cả đời cũng đừng nói cho họ biết, để khỏi phải lo lắng.

Ôn Hổ Phách vẫn không trả lời tin nhắn, im lìm như đã chết.

Lòng Lục Ly bỗng nhiên bực bội, cậu tắt điện thoại, bắt một chiếc taxi đến trường. Máy tính của cậu vẫn còn để ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ chưa lấy.

Rốt cuộc vẫn không giữ được Ôn Hổ Phách sao? Ôn Hổ Phách đi thì cứ đi đi, lại còn phải nói câu cuối cùng “thật ra em có một chút thích anh”. Cô cố tình muốn cậu day dứt cả đời sao? Một cô gái như Ôn Hổ Phách, cô ấy sẽ chủ động nói thích một người, điều đó đại diện cho cái gì?

Lục Ly liên tục mở khung chat của Ôn Hổ Phách, muốn nói thêm vài câu, nhưng do dự mãi, cuối cùng vẫn chẳng gửi đi được gì. Nói nhiều quá ngược lại trông như một tên hề. Chính Ôn Hổ Phách đã dứt khoát lựa chọn rời đi, cậu còn có thể nói gì nữa chứ?

Bầu trời vẫn âm u đến đáng sợ, lúc đeo máy tính trên lưng rời khỏi trường, mưa phùn bỗng chốc hóa thành mưa rào. Trong cơn mưa như trút nước, một tia chớp rực sáng nửa bầu trời, xé toạc một vệt trên những đám mây đen kịt, tia sét này có lẽ chính là sự giải tỏa của ông trời sau cả một ngày dồn nén.

Lục Ly đành phải trú dưới hành lang dài của trường đợi mưa ngớt. Giờ này trong trường đã sớm không còn ai, Di Bảo siêng năng nhất cũng sẽ về nhà trước sáu giờ, người duy nhất có thể còn ở lại trường chỉ có thể là Ôn Hổ Phách… Chết tiệt, sao lại nghĩ đến Ôn Hổ Phách nữa rồi?

“Meo~”

Tiếng mèo kêu.

Lục Ly cảm thấy có thứ gì đó đang cọ vào chân mình, cúi đầu nhìn, là một chú mèo con lông vằn vện. Đằng sau chú mèo con còn có một cô mèo mẹ thân hình lớn hơn một chút, lông hơi khô xơ.

Lục Ly đã từng dán tờ rơi tìm mèo cho Ôn Hổ Phách cả buổi chiều, cậu quá quen thuộc với đặc điểm ngoại hình của cô Lục Ly, có thể chắc chắn rằng, chú mèo đang cọ vào chân cậu chính là cô Lục Ly bị lạc của Ôn Hổ Phách. Chẳng trách tìm mãi không thấy, hóa ra đã được mèo mẹ đón đi, còn quay về trường học.

Mèo hoang trong trường khá hiền lành, thân thiện với người, có lẽ vì được các học sinh chăm sóc quá tốt, thấy người cũng không chạy, ngược lại còn meo meo đến gần làm nũng. Lục Ly ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo con: “Sao mày không ra sớm hơn một chút? Ôn Hổ Phách tìm mày đến phát điên rồi.”

Câu này thực ra không đúng, nếu Ôn Hổ Phách mỗi ngày đều đúng giờ đến trường và tan học, sớm muộn gì cũng tìm được cô Lục Ly đã được mèo mẹ đón đi. Chỉ tiếc là… tạo hóa trêu ngươi.

“Meo~”

Cô Lục Ly kêu một tiếng, xem ra rất thích được Lục Ly vuốt ve.

Nếu mày xuất hiện sớm hơn một ngày, không, nửa ngày thôi thì đã tốt biết bao…

Lục Ly thở dài một hơi.

Mèo mẹ kêu một tiếng, dường như đang gọi cô Lục Ly rời đi, nhưng cô Lục Ly lại kêu meo meo vài tiếng với mẹ mình, rồi ngồi luôn xuống giày của Lục Ly. Thấy cảnh này, mèo mẹ chỉ quay người chui vào bụi cây ẩm ướt, biến mất không thấy đâu.

Lục Ly ôm chú mèo con lên, mỉm cười đầy an ủi: “Mày còn có lương tâm, không giống một người phụ nữ khó chiều nào đó động một chút là bay về nước biệt tăm biệt tích. Sau này tao nuôi mày nhé.”

Chú mèo con ngoan ngoãn cọ cọ vào cằm Lục Ly, đáng yêu vô cùng.

Nếu Ôn Hổ Phách cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi. Trong đầu Lục Ly nảy ra suy nghĩ này, rồi lập tức tự giễu cười một tiếng, nếu Ôn Hổ Phách nghe lời như vậy, cô ấy còn là Ôn Hổ Phách nữa không?

Mưa đã ngớt, Lục Ly vội vàng gọi một chiếc xe, tranh thủ khoảng lặng giữa hai cơn mưa rào để quay về khu nhà thuê giá rẻ. Trên đường về nhà, cậu thấy những tờ rơi tìm mèo mà cậu và Ôn Hổ Phách đã cùng nhau dán trước đây bị mưa lớn cuốn trôi, nhàu nhĩ bay lả tả trên mặt đường ẩm ướt, những dòng chữ trên đó cũng nhòe đi thành một mớ: “Mèo c… đi lạc tại XXXXXXX, ai bi… liên hệ XXXX, người c… thông … sẽ được c… ơn, người tì… mèo sẽ được hậu t…!”

Tiếc là cho đến phút cuối cô vẫn không tìm lại được cô Lục Ly. Với tính cách của Ôn Hổ Phách, chuyện này chắc chắn cô sẽ nhớ cả đời.

“Nếu mày về sớm hơn, thì đã được một cô chủ xinh đẹp nhận nuôi rồi, chứ không phải bị một gã thô kệch như tao ôm về.” Lục Ly chọc chọc vào chiếc mũi hồng xinh của chú mèo con.

“Meo~” Chú mèo con đang nói gì vậy? Cậu nghe không hiểu. Nhưng Lục Ly đoán nó nhất định đang đồng tình với lời cậu nói.

Cậu lắc đầu, hôm nay hình như bị ma ám rồi, làm gì cũng nghĩ đến Ôn Hổ Phách. Không biết trạng thái này sẽ kéo dài mấy ngày nữa? Hôm nay Bách Lệ không ở nhà, mình cứ nấu tạm gói mì ăn liền vậy… mì tôm thịt bằm cũng ngon đấy chứ.

Lúc đến hành lang, trời lại đổ mưa rào, lần này còn lớn hơn trước, những hạt mưa rơi thành từng tảng đập mạnh xuống đất, tiếng lách tách vẫn chưa đủ, bên trời lại lóe lên một vệt sáng trắng, sau đó là một tràng sấm rền vang. Hơi nước ẩm ướt của phương Nam có thể thấm vào lòng người chăng? Cơn mưa rào dữ dội có thể nhấn chìm cả đô thị chăng? Câu trả lời cho cả hai dường như là một.

Lục Ly bỗng nhiên chú ý thấy có một bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, bên cạnh bóng người đó còn có một chiếc vali khổng lồ.

Là ai? Lục Ly dụi dụi mắt.

Lại gần hơn một chút, rồi gần hơn nữa, cậu lại dụi mắt một lần nữa.

Cô gái tóc vàng ôm bụng ngẩng đầu lên: “Anh… sao bây giờ mới về? Em sắp chết đói rồi…”

“Cô, cô?” Lục Ly ăn nói có chút lộn xộn. Chú mèo con trong lòng cậu nhảy ra khỏi vòng tay, chui vào lòng cô gái dịu dàng. Cậu cố gắng nói cho rõ ràng: “Không phải cô về nước rồi sao? Tại sao, tại sao lại ngồi trước cửa nhà tôi?”

“…” Ánh mắt Ôn Hổ Phách có chút oán giận, “Không phải anh đã nói sao?”

“Tôi, tôi đã nói gì?”

“Anh đã nói, nếu không còn nơi nào để đi, thì cứ tìm một chỗ ngồi xuống, đợi người tốt bụng nào đó nhặt em về là được rồi.” Gò má cô ửng đỏ, hàng mi dài khẽ run, “Anh không nhặt em sao?”

Lúc này không có tiếng sấm, nhưng tim Lục Ly lại như bị một tia sét đánh trúng.

Mưa như trút nước, tiếng mưa không ngớt. Nếu Lục Ly có viết tự truyện, cậu sẽ viết rằng, vào ngày sáu tháng sáu, cậu đã nhặt được hai con mèo, một con tên Lục Ly, một con tên Ôn Hổ Phách.