Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 21: Nỗi thất bại trống rỗng (Phần giữa)

Một người bước ra từ đội vận động viên: “Lục Ly, cậu thay lớp trưởng chạy lượt thứ tư nhé, chắc không có vấn đề gì chứ?” Giọng điệu khá khách sáo, xem ra Ngỗng ngố đã dặn dò trước rồi. Lục Ly ừ một tiếng, rồi nhìn các vận động viên chạy tiếp sức của lớp 11 ban Xã hội (1) đứng dậy xếp hàng.

Sau khi đứng yên trên đường chạy, những tiếng hò reo ồn ào trên khán đài bỗng trở nên méo mó, mơ hồ, đám đông thu lại thành những chấm nhỏ đủ màu sắc, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét. Đây là sân đấu, đây là khung cảnh mà chị Nhã Mộng từng thấy ư? Lục Ly đăm chiêu suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Lục Ly tham gia hội thao.

Cậu vẫn nhớ năm 2008, cậu và chị Nhã Mộng đã quây quần trước chiếc TV hộp, tay cầm lá cờ Thần Châu Quốc mini để cổ vũ cho đội nhà. Thế giới của cậu khi ấy còn rất đơn giản, một căn phòng nhỏ chưa đầy hai mươi mét vuông, một chiếc TV cũ thường xuyên mất tín hiệu, một người chị hết mực yêu thương cậu, cứ ngỡ như đã có được tất cả.

Một cảm giác xa cách nhàn nhạt lan tỏa trong lòng, càng hoài niệm quá khứ, cậu càng nhận ra khoảng cách giữa thế giới và lý tưởng thật quá lớn.

Trong thế giới lạnh lùng này, có lẽ chỉ có thân thể ấm áp yêu kiều của các thiếu nữ mới là niềm an ủi ít ỏi còn sót lại.

Cậu nghe thấy một tiếng còi, cuộc thi chạy tiếp sức chính thức bắt đầu. Ở đầu kia đường chạy, bốn vận động viên nam nữ đồng thời bật người xuất phát, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt họ, nhưng tứ chi vung lên khi chạy lại tràn đầy sức mạnh. Lục Ly như có điều giác ngộ, nhìn về phía Ôn Hổ Phách cách đó hai trăm mét, hóa ra không chỉ có Ôn Hổ Phách, mà ai ai cũng khao khát chiến thắng, người kỳ lạ ngược lại chính là cậu, Lục Ly.

Ánh mắt Ôn Hổ Phách không hề dừng lại trên người Lục Ly, cô căng thẳng nhìn vận động viên chạy lượt đầu tiên, khi thấy người đó bị tụt lại phía sau, cô càng lo lắng nắm chặt quả đấm nhỏ. Cô ngắm nhìn khung cảnh, còn Lục Ly lại ngắm nhìn cô. Khoảnh khắc đẹp nhất của một cô gái không phải là khi cô ấy làm duyên làm dáng, phô bày vẻ quyến rũ, mà là khi trong mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng của niềm tin son sắt.

Người chạy lượt đầu của lớp 11 ban Xã hội (1) bị hạng ba bỏ lại khoảng một giây, người chạy lượt thứ hai vội vàng nhận gậy, rồi nhắm mắt liều mạng lao về phía trước. Dưới nỗ lực bán mạng của vận động viên thứ hai, người chạy lượt thứ ba của lớp 11 ban Xã hội (1) cuối cùng cũng có thể xuất phát cùng lúc với hạng ba.

Nhưng thật đáng tiếc, người chạy lượt thứ ba của lớp họ là một cô bạn gái mỏng manh yếu đuối, thể lực hoàn toàn không thể so bì với gã trai thô kệch của lớp ban Tự nhiên bên cạnh. Có thể thấy, cô bạn này đã chạy hết sức mình, nhưng vẫn không theo kịp bước chân của người khác, chạy đến nửa sau, cô đã mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Lục Ly nhận lấy gậy tiếp sức, mỉm cười nói một câu: “Vất vả rồi.”

Sau đó liền đột ngột tăng tốc, lao về phía đường chạy hai trăm mét. Cô bạn kia không ngờ lại được Lục Ly an ủi một câu, ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Do một vài nguyên nhân không thể nói rõ, sức eo của Lục Ly đặc biệt phát triển, bước chạy của cậu rất ổn định và nhanh chóng, vừa hay vận động viên hạng ba là một otaku nhỏ đeo kính, Lục Ly nhanh chóng vượt lên. Đáng tiếc, hai người dẫn đầu đều là học sinh thể thao, chỉ dựa vào một chút “lượng vận động” riêng tư của Lục Ly thì không thể nào vượt qua họ được. Bây giờ mục tiêu của lớp 11 ban Xã hội (1) đã rất rõ ràng, đó là cố gắng không về chót.

Lượt cuối cùng là Ôn Hổ Phách, lúc Lục Ly chuyền gậy, động tác hơi lớn, bàn tay to của cậu chạm vào bàn tay nhỏ lành lạnh của Ôn Hổ Phách, trông như thể đang nắm tay nhau vậy. Ôn Hổ Phách như bị điện giật mà rụt tay lại, cũng chính vì động tác này mà thời gian giao gậy bị kéo dài, lớp họ lại một lần nữa rơi xuống vị trí cuối cùng.

Ôn Hổ Phách cũng đã phản ứng lại, cô liếc nhìn Lục Ly, rồi giật lấy gậy tiếp sức trong tay cậu, không nói một lời mà chạy đi.

Lục Ly nhìn bóng lưng cô một lúc lâu không nói nên lời. Ôn Hổ Phách không phải là kiểu con gái sẽ làm ầm lên vì một chút tiếp xúc cơ thể vô tình, cô luôn điềm tĩnh thản nhiên, như đóa sen trắng trên núi tuyết. Vậy phản ứng vừa rồi của cô là sao? Phản ứng đó không phải chỉ Ngỗng ngố mới có sao? Không, ngay cả Ngỗng ngố bây giờ cũng sẽ không vì nắm tay mà ngại ngùng nữa.

Cuối cùng, lớp 11 ban Xã hội (1) không còn nghi ngờ gì nữa đã về chót, ngay cả giải an ủi cũng không có.

“Lỗi của tớ.” Ôn Hổ Phách đứng bên cạnh Lục Ly, khoanh tay, hơi thở vẫn chưa ổn định, “Nếu không phải lượt cuối tớ mắc sai lầm, thì đã không đến nỗi về chót.”

“Cậu đã làm rất tốt rồi. Thắng thua của cuộc thi đồng đội không nằm ở cá nhân, đừng đổ hết thất bại lên đầu mình.” Lục Ly an ủi cô.

Ôn Hổ Phách chăm chú nhìn cậu một lúc lâu: “Cậu luôn đối xử với con gái như vậy à?”

“Gì cơ?”

“Lúc nãy cũng vậy, lúc cô bạn chạy lượt thứ ba giao gậy, cậu đã nói gì với cô ấy? Lúc đó trông cô ấy sắp khóc đến nơi rồi.”

“Chỉ là vài lời an ủi thôi.”

“Lẽ nào cậu không biết làm vậy rất dễ khiến họ hiểu lầm sao?” Ôn Hổ Phách bỗng có chút kích động, “Hay là, cậu cố tình để họ hiểu lầm?”

Lục Ly đẩy tay: “Đừng kích động, đừng kích động, tớ đã làm gì khiến cậu tức giận sao?”

Ôn Hổ Phách hít sâu một hơi, dời mắt đi: “Có người đến tìm cậu kìa.”

Chỉ thấy cô bạn chạy lượt thứ ba lúc nãy chen qua đám đông, có chút ngượng ngùng đến gần Lục Ly: “Cái đó, Lục Ly, bây giờ cậu có rảnh không?”

Không biết ai đó đã huýt sáo một tiếng, ý tứ trêu chọc và giễu cợt không cần nói cũng biết. Lục Ly nhìn cô gái thanh tú trước mặt, lờ mờ nhớ lại lời tự giới thiệu của cô, hình như là thiên kim của một tập đoàn năng lượng nào đó, ở trường là một cô gái hoạt bát lạc quan.

Cậu nhìn trái nhìn phải, mong chờ sự xuất hiện của Ngỗng ngố hoặc An Bách Lệ.

“Cái đó, Lục Ly, cảm ơn cậu, lời động viên của cậu rất quan trọng với tớ.” Cô gái này rất nghiêm túc cúi đầu, “Xin lỗi, trước đây tớ còn nói xấu cậu.”

Cậu đã nói xấu gì về tớ? Lục Ly ngẩn ra, rồi lắc đầu. Không sao cả, không quan trọng nữa.

Thấy Lục Ly không có phản ứng, cô gái kia lấy hết can đảm nói thêm một câu: “Cảm ơn cậu!” Nói xong, vội vã bỏ đi.

Lại có tiếng huýt sáo vang lên, khuôn mặt đỏ bừng của cô gái dần biến mất khỏi tầm mắt. Lục Ly sững sờ tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ôn Hổ Phách.

Cậu nghiêng đầu nhìn Ôn Hổ Phách, nhưng Ôn Hổ Phách chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. Cô nói: “Chiều nay còn có chạy ba chân và bóng bàn đôi. Lục Ly, tớ muốn thắng, dù chỉ một lần thôi cũng được.”

Sao không gọi mình là đại biểu xuất sắc nữa? Lục Ly nghẹn lời.

Tâm tư của thiếu nữ giống như mùa xuân ở Xuyên Hải, lúc thì nắng vàng rực rỡ, lúc lại mưa dầm âm u. Lục Ly còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng gọi từ xa: “Lục——Ly——!” Là An Bách Lệ đang dìu Ngỗng ngố đi về phía cậu. Ôn Hổ Phách quay người rời đi, mái tóc dài màu bạch kim tung bay trong gió, lướt qua chóp mũi Lục Ly, cô nhẹ nhàng rời đi, không mang theo một áng mây nào.

Lục Ly xoa xoa chiếc mũi ngứa ngáy, rồi đi về phía hai cô gái.