Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 24: Cô Lục Ly đi lạc

Hè đến bất chợt, sau một trận mưa dầm dai dẳng, thành phố Xuyên Hải tạm biệt cô thiếu nữ điệu đà mang tên mùa xuân, để chào đón cậu bé nồng cháy như lửa của mùa hạ. Nếu nói về mùa hè trong ký ức của Lục Ly, có lẽ nó luôn quyện vào nhau chẳng thể tách rời với tiếng ve sầu, ống nước cao su, và những vòi nước kim loại thoang thoảng mùi gỉ sét.

Cuối tháng tư, nắng gắt như lửa, những tia nắng vàng óng như muốn thiêu đốt làn da. Lục Ly nghe nói ở phương bắc của Thần Châu, nắng nơi đó còn thô bạo và man rợ hơn nhiều, nếu không che chắn cẩn thận, da sẽ bị phơi đến rách toạc cả da thịt. Sóng gió do hội thao trường gây ra cũng dần lắng xuống, Lục Ly đã nghe đủ những chuyện ly kỳ trong hội thao, cũng đã chịu đủ những lời đồn đoán vô căn cứ của đám học sinh về Ôn Hổ Phách.

Ôn Hổ Phách luôn là tâm điểm của ngôi trường này. Mọi người đồn rằng, Ôn Hổ Phách đăng ký tham gia hội thao là để báo thù lớp 11 ban Xã hội (1), cũng có người nói Ôn Hổ Phách bẩm sinh bị tật nguyền, tham gia hội thao chỉ để chứng tỏ bản thân. Rốt cuộc mục đích của cô là gì, đã không còn ai biết nữa, vì cô đã vắng mặt ở trường một thời gian rất dài, cứ như đã thôi học rồi vậy.

Vào một ngày cuối tháng tư, Lục Ly một mình đến trước biệt thự của Ôn Hổ Phách, lấy danh nghĩa lớp học để đến thăm. Cậu xách một giỏ trái cây, là quà do các bạn học tự góp tiền mua, dưới đáy giỏ là một lá thư với lời chúc do chính tay Ngỗng ngố viết.

Cậu nhấn chuông cửa, chẳng bao lâu sau, một cô hầu gái nhỏ mặt lấm tấm tàn nhang xuất hiện trước mặt Lục Ly. Cô hầu gái trông rất trẻ, có lẽ trạc tuổi Lục Ly? Dáng vẻ cô câu nệ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là đứa trẻ nhà nghèo. Nói vậy tuy có phần thiếu tôn trọng, nhưng dáng vẻ và thần thái của một người quả thật có thể phản ánh điều kiện gia đình họ.

“Chào cậu, cậu là… bạn học của cô Shirley?” Cô hầu gái nhỏ giật mình.

“Cô biết tôi à?” Lục Ly ngạc nhiên.

“Vâng. Cô Shirley thường hay nhắc đến cậu.” Cô hầu gái nhỏ tháo sợi xích sắt ở cửa, mở rộng cổng cho Lục Ly, “Mời cậu vào.”

Lục Ly bước vào căn biệt thự lộng lẫy, theo sự chỉ dẫn của cô hầu gái nhỏ ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn theo phong cách cổ điển châu Âu: “Tiểu thư đã ra ngoài một tiếng trước rồi ạ, cậu dùng trà gì? Ở đây có…”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Lục Ly đưa giỏ trái cây cho cô, “Tôi ngồi đây đợi cậu ấy về là được rồi.” Thật ra làm vậy có chút thất lễ, chủ nhà không có ở nhà, khách đến thăm nên hẹn ngày khác quay lại mới phải. Cô hầu gái nhỏ thầm nghĩ trong lòng.

“Cậu ấy đi đâu rồi?”

“Hôm qua mèo nhà tôi đi lạc, tiểu thư đi tìm mèo rồi ạ.”

Mèo? Lục Ly bỗng nhớ đến chú mèo hoang mà cậu và Ôn Hổ Phách đã nhặt được gần một tháng trước. Cô thật sự đã mang chú mèo con đó về nuôi sao? Hơn nữa, một chú mèo nhỏ bằng bàn tay, đi còn loạng choạng, sao lại có thể đi lạc được?

Đang nói chuyện với cô hầu gái nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa vọng vào. Tiếng bước chân này vừa nghe đã biết là của Ôn Hổ Phách, vội vã mà nhẹ nhàng, dứt khoát nhưng lại thoáng chút do dự. Chỉ thấy Ôn Hổ Phách cau mày đẩy cửa vào, miệng vẫn còn nói: “Tiểu Văn, đi chuẩn bị in tờ rơi tìm mèo, chiều nay cùng tôi đi dán…”

Bỗng thấy Lục Ly đang ngồi trên ghế sofa, đôi mày cô nhíu lại rồi giãn ra, im lặng một lúc lâu như đang nén cảm xúc, cuối cùng chỉ nói với vẻ không vui: “Sao cậu lại đến đây?” Hay thật, từ đại biểu xuất sắc hạ cấp thành Lục Ly, rồi từ Lục Ly lại hạ cấp thành “cậu”.

“Cậu vắng mặt ở trường lâu quá rồi. Mọi người đều rất lo cho cậu.” Lục Ly đứng dậy.

“Họ lo cho tôi, còn cậu có lo không?” Ôn Hổ Phách đột nhiên hỏi ngược lại.

Tim Lục Ly đập lỡ một nhịp, cậu gượng cười: “Đương nhiên là cũng lo.” Kể từ lần đi công viên giải trí, cậu và Ôn Hổ Phách ở bên nhau ngày càng không tự nhiên, luôn cảm thấy giữa hai người như có một rừng gai, nói gì sai nấy, càng muốn gì lại càng không được nấy. Bầu không khí khó xử này khiến cậu rất không thoải mái.

“Tiểu Văn, đi in tờ rơi tìm mèo đi. Tôi nói chuyện với bạn học một lát.” Ôn Hổ Phách ra lệnh trông cũng có khí chất của một tiểu thư quý tộc.

Cô cố tình ngồi đối diện Lục Ly, giữ một khoảng cách rất xa, cầm tách hồng trà trên bàn lên, tự rót tự uống, cũng không nói lời nào.

Để bắt chuyện với con gái, tốt nhất nên tìm chủ đề cả hai đều có điểm chung, không thể là thiên văn địa lý, cũng không thể là xe cộ súng ống. Thế là Lục Ly định bắt đầu từ chuyện con mèo: “Con mèo đó đi lạc rồi à? Con mèo nhỏ mà cậu mang về một tháng trước, con có bộ lông vằn vện ấy.”

“Nó tên là Lục Ly.” Ôn Hổ Phách mặt không đổi sắc nhấp một ngụm hồng trà, “Là một tiểu thư, không phải ‘con đó’.”

Tay Lục Ly cầm tách trà suýt nữa thì đánh rơi: “Trùng hợp thật, đồng âm với tên tôi.”

Trong mắt Ôn Hổ Phách loé lên vẻ tinh nghịch, khiến gương mặt lạnh lùng của cô thêm vài phần sinh khí: “Đúng là trùng hợp thật.”

“Cô Lục Ly đi lạc thế nào?” Lục Ly khoa tay múa chân, “Nó mới bé tí tẹo, ngay cả bậc thềm cũng không xuống được mà.”

Ôn Hổ Phách có vẻ tự trách: “Tôi thấy nó cứ ở mãi trong phòng nhỏ thật đáng thương, nên định bế nó ra ngoài đi dạo. Lúc đi qua một ngã tư, tiếng còi xe làm nó hoảng sợ, nó nhảy khỏi tay tôi, rồi tôi không tìm thấy nó nữa.”

Chắc là chết rồi. Lục Ly thầm nghĩ.

“Tiểu Văn nói, mèo hoang nhặt về vốn không nuôi quen được, Lục Ly không phải bị dọa sợ mà bỏ đi, mà là đã có âm mưu từ trước, muốn rời đi. Có phải vậy không?” Ôn Hổ Phách đặt tách trà xuống, nhìn Lục Ly không chớp mắt. Lục Ly nghe xong nhất thời không phản ứng kịp, không biết cô đang nói về người hay về mèo.

“Không có chuyện đó đâu. Mèo con bị bỏ rơi ngược lại càng trân trọng cuộc sống có chủ hơn.”

Câu nói ngắn gọn của Lục Ly vang vọng trong đầu Ôn Hổ Phách ít nhất chục lần. Hồi lâu, cô như chợt hiểu ra điều gì đó, nhìn Lục Ly: “Nhưng nếu bây giờ tôi có một chú mèo con mới, không muốn nuôi nó nữa, có phải nó chỉ đành lang thang không?”

“Cậu không máu lạnh đến thế chứ.”

“Đôi khi con người ta cũng không biết mình máu lạnh đến mức nào đâu.” Ôn Hổ Phách cười tự giễu. Lục Ly luôn cảm thấy lời nói của cô có ẩn ý.

Lục Ly đứng dậy: “Tớ giúp cậu đi dán tờ rơi tìm mèo, giúp cậu tìm mèo. Đổi lại, tháng sau cậu phải tiếp tục đi học. Chỗ ngồi bên cạnh tớ cứ trống không, lên lớp ngủ cũng nơm nớp lo sợ.”

Ôn Hổ Phách mặt không biểu cảm nói: “Chẳng phải có Tĩnh Di chăm sóc cậu rồi sao? Cùng lắm thì vẫn còn con nhóc An Bách Lệ…”

An Bách Lệ không phải con nhóc, cô ấy lớn hơn cậu không chỉ một vòng, đương nhiên là chỉ tính tuổi tác.

Cuối cùng Lục Ly và Ôn Hổ Phách mỗi người ôm một chồng giấy A4 đi ra khỏi khu nhà giàu, cùng đám bán hàng rong lén lút dán giấy lên tường. Họ dán những tờ quảng cáo vặt về mở khóa, làm bằng, thu mua chứng minh thư, cho vay không lãi suất, còn Lục Ly và Ôn Hổ Phách thì dán những tờ rơi tìm mèo lạc lõng.

Ôn Hổ Phách dán rất nghiêm túc, tay dính đầy vôi vữa, đôi bốt sạch sẽ thường ngày cũng lấm lem vết bẩn. Cô thật sự muốn tìm lại Lục Ly… con mèo.

Lục Ly nghiêng đầu nhìn về mùa hạ xa xăm, bên tai là tiếng ve sầu, tiếng ồn ào quen thuộc. Cậu mơ hồ nhớ lại chuyện xấu hổ thời thơ ấu, cùng chị Nhã Mộng đi dán quảng cáo vặt rồi bị ông lao công đuổi chạy.