Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 19: Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không?

“Sao rồi? Tĩnh Di có bị thương nặng không?” Vừa trở lại nhà thi đấu, An Bách Lệ đã vội vàng hỏi. Ngoài Lục Ly ra, người mà An Bách Lệ quan tâm nhất có lẽ chính là Sở Tĩnh Di. Cô nhóc ngốc nghếch ấy đã dùng một trái tim chân thành để cảm hóa "ma nữ" An Bách Lệ. Lục Ly đoán rằng, lí do Ngỗng ngố ngày càng nuông chiều cậu, có lẽ không thể thiếu sự "xúi giục" của An Bách Lệ. Những lời thì thầm nơi khuê phòng của các cô gái luôn có sức ảnh hưởng lớn hơn đàn ông tưởng tượng nhiều.

“Chỉ là trẹo chân thôi, yên tâm đi. Bác sĩ phòng y tế bảo cứ để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon, trận đấu chiều nay anh đã thay cậu ấy bỏ cuộc rồi.” Lục Ly vô thức định ôm An Bách Lệ, nhưng đột nhiên nhận ra ánh mắt của không ít bạn học đang đổ dồn về phía mình, đành ho nhẹ hai tiếng rồi thôi, “Đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về nhà.” Đối với Lục Ly, hội thao chẳng khác gì được nghỉ, nếu không phải vì muốn xem trận nhảy cao buổi sáng của Ngỗng ngố, cậu thậm chí còn chẳng buồn đến dự lễ khai mạc.

An Bách Lệ chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của người khác, cô nép thân hình yêu kiều vào lòng Lục Ly: “Chiều nay có trận đấu của Ôn Hổ Phách, không đi xem sao?”

Lục Ly nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Mọi người đang nhìn kìa.” Là một người đã lăn lộn trong bể đời hai kiếp, Lục Ly hiểu rõ sức mạnh của những lời đồn. Người ta luôn không tiếc lời để hủy hoại những thứ họ không có được, đặc biệt là đối với phụ nữ, và một khi đã bị dán nhãn, có lẽ cả đời cũng không thể gỡ xuống. Họ sẽ chỉ căm ghét sự không đoan trang, không trong sạch của An Bách Lệ, chứ không bao giờ tưởng tượng ra tình cảm sâu đậm giữa cô và Lục Ly. Họ sẽ chỉ chìm đắm trong biển cảm xúc tự mãn, tìm được một hòn đảo hoang liền cho đó là trung tâm của thế giới.

Đây cũng là lí do Lục Ly không công khai mối quan hệ giữa cậu và Sở Tĩnh Di. Trước khi cậu có thể xuất sắc đến mức khiến đa số mọi người phải tự thấy xấu hổ, cậu sẽ không để những cô gái mình thích phải gánh chịu áp lực của dư luận.

Lục chó, Lão chó, Lục… những biệt danh như vậy, chỉ một mình cậu gánh là đủ rồi.

“Họ nhìn thì cứ nhìn, em chỉ muốn ôm anh thôi mà.” An Bách Lệ vẫn ôm chặt không buông.

Lục Ly “ừm” một tiếng, trong lòng cảm động, cũng không nói thêm gì nữa.

“Lục Ly.”

“Hửm?”

“Anh vẫn chưa nói có đi xem trận đấu của Ôn Hổ Phách không.”

“Thôi không đi đâu. Không thì đồ keo kiệt nào đó lại giận cho xem.”

“Không có đâu! Bây giờ lòng dạ em đã vô cùng vô cùng rộng rãi rồi!” An Bách Lệ vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, Lục Ly cẩn thận so sánh một hồi, quả nhiên Tĩnh Di lớn hơn Bách Lệ không chỉ một vòng, “Anh không thấy bây giờ em có khí chất của chính cung rồi sao?”

Lục Ly trên dưới đánh giá cô thôn nữ một lượt, khí chất chính cung đâu không thấy, chỉ thấy toát ra khí chất của một người dân thành thị nhỏ nhen, tính toán chi li.

“Đúng là đoan trang hơn trước nhiều rồi.” Lục Ly trước giờ không tiếc lời khen ngợi các cô.

“Vậy, vậy nên đi xem trận đấu của Ôn Hổ Phách đi.”

Lục Ly nghi ngờ nói: “Bách Lệ, sao anh cứ có cảm giác gần đây em cứ tìm cách để anh lại gần Ôn Hổ Phách thế? Có phải di chứng từ cái giá phải trả của em lại tái phát rồi không? Vẫn còn muốn gán ghép anh với cậu ấy à?”

Bách Lệ cắn môi, chực trào nước mắt: “Sao anh lại mắng em?”

“Anh có mắng đâu…”

“Rõ ràng là anh rất hung dữ!”

“Anh… thôi được rồi…”

“Đi xem trận đấu của Ôn Hổ Phách được không?” Cô nắm lấy tay Lục Ly lắc qua lắc lại.

“Được được được, đi đi đi.” Lục Ly gật đầu lia lịa, thật sự hết cách với cô.

Suy nghĩ của cô gái này trước giờ luôn kỳ quái, làm việc không theo lẽ thường, lại có một sự cố chấp bẩm sinh. Có lẽ là do cuộc sống cô độc đã tạo nên… Nghĩ đến đây, Lục Ly nắm chặt tay cô hơn.

Đợi đến chiều, các vận động viên của nhóm cầu lông lần lượt tiến vào nhà thi đấu. Cô gái ngoại quốc tóc vàng cũng ở trong số đó.

Nếu nói về cô độc, Lục Ly cậu cũng là một người cô độc. Cậu không thích tụ tập, thích sự yên tĩnh, yêu những ngày mưa — đặc biệt giống Ôn Hổ Phách. Nhưng Ôn Hổ Phách không phải cô độc, mà là cao ngạo, cô luôn cố tình giữ khoảng cách với người khác, kiêu hãnh nhìn xuống thế gian. Lục Ly thầm nghĩ, kiếp trước cậu đã làm thế nào để lay động Ôn Hổ Phách? Một cô gái như vậy thật sự sẽ rung động trước một kẻ phàm phu tục tử như cậu sao?

Lục Ly không rành về cầu lông, nhưng cũng có thể nhìn ra tư thế cầm vợt của Ôn Hổ Phách vụng về lạ thường.

Đến lượt Ôn Hổ Phách ra sân, không có gì bất ngờ khi cô thua ngay trận đầu tiên, những động tác lóng ngóng, vụng về của cô khiến khán đài bàn tán xôn xao. Đúng như Lục Ly dự đoán, thần kinh vận động của Ôn Hổ Phách rất kém. Trong số những cô gái cậu quen, năng lực vận động của Trâu Nhã Mộng là mạnh nhất, tiếp theo có lẽ là Trần Gia Ninh, tuy con quỷ đáng ghét đó nhỏ con nhưng chạy rất nhanh… sau đó mới đến Ngỗng ngố, An Bách Lệ.

Nói đến Trần Gia Ninh, gần đây con bé đang bận gì nhỉ… sao mãi không liên lạc với cậu… đã lâu không nghe con bé nói móc, có chút nhớ nhung, hay là nghỉ hè đến thành phố Mộc Lan một chuyến nhỉ?

Ngay lúc Lục Ly đang suy nghĩ mông lung, trên khán đài vang lên một tràng xì xào.

Thì ra là Ôn Hổ Phách lại thua thêm một trận, những động tác cứng nhắc của cô thậm chí còn khiến không ít cô gái ghen tị với cô phải cười thầm.

Lục Ly nhíu mày: “Cậu ấy đang làm gì vậy? Không phải cậu ấy rất coi trọng hình tượng và danh tiếng của mình sao? Thua thảm hại như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

An Bách Lệ nhìn bóng hình cô độc trên sân, ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Bởi vì cậu ấy cũng đang rất mông lung…”

“Cái gì?…”

Lục Ly vừa dứt lời liền nghe thấy trọng tài tuyên bố Ôn Hổ Phách bị loại, nhận được một giải an ủi — đây không nghi ngờ gì là một sự sỉ nhục. Ôn Hổ Phách vừa lau mồ hôi trên cổ, vừa mặt không biểu cảm đi ra ngoài nhà thi đấu. Bỗng nhiên, cô dường như cảm nhận được điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy Lục Ly.

Lục Ly thấy rõ, Ôn Hổ Phách bất giác nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài chưa đến nửa giây, cô dường như cố tình đè nén nụ cười mà mím chặt môi, thế nhưng chỉ nửa giây sau, nụ cười ấy đã không thể nào kìm lại được nữa.

Lục Ly nắm tay An Bách Lệ đi về phía trước, ánh mắt Ôn Hổ Phách bất giác dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của hai người, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi mới chuyển tầm mắt đi một cách không tự nhiên.

“Cậu đã cố hết sức rồi, làm tốt lắm.” Lục Ly an ủi.

“…Là do tôi chuẩn bị chưa đủ.” Ôn Hổ Phách nói, “…Tôi còn phải chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây…”

Nói xong, cô như cố tình né tránh mà quay người bỏ đi.

Kỳ quái.

Không chỉ An Bách Lệ kỳ quái, mà Ôn Hổ Phách cũng kỳ quái.

Dù Lục Ly đã sống hai kiếp, cậu cũng không thể hiểu nổi trong lòng những cô gái mười bảy, mười tám tuổi rốt cuộc đang giấu chuyện gì. Mới đây còn nhiệt tình hy vọng cùng cậu luyện tập, cùng cậu thi đấu, bây giờ lại đột nhiên lạnh nhạt, lúc nóng lúc lạnh cứ như một cô gái mới yêu còn đang bỡ ngỡ… Hửm? Lục Ly mơ hồ như nắm bắt được điều gì đó, lại như chẳng nắm bắt được gì cả.

Lục Ly quay đầu nhìn An Bách Lệ: “Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không?”

Tim An Bách Lệ thót một tiếng: “Không, không có đâu nhỉ? Bọn em có thể giấu anh chuyện gì chứ?”