Tiệm net gần trường nhất cũng phải đi xe buýt nửa tiếng.
Vì thế, dù Lâm Nam không có máy tính ở ký túc xá, bình thường cậu cũng lười đến tiệm net.
Cả bốn người mang theo chứng minh nhân dân và dây sạc điện thoại, háo hức đến tiệm net này.
Thực ra hồi cấp hai, Lâm Nam gần như ngày nào cũng cùng Trần Nghiêu đi tiệm net chơi game. Nhà cả hai không có ai, từ khi quen nhau, họ suốt ngày quấn quýt. Trần Nghiêu che chở cho Lâm Nam lúc bị bắt nạt, còn Lâm Nam hỗ trợ cậu ta trong game, thỉnh thoảng thấy cậu ta tiêu hết tiền mua skin còn mời ăn cơm.
Tình bạn của hai người ngày càng khăng khít, đến mức thi đại học cũng chép nguyện vọng của nhau.
May là ở huyện lị, khi đó đã áp dụng chế độ xác thực danh tính trước khi lên internet, nhưng quầy net vẫn giữ một chồng chứng minh nhân dân dày cộp để mở máy cho trẻ vị thành niên. Từ khi nhà Lâm Nam mua máy tính ở cấp ba, cậu không còn đến tiệm net nữa, cũng không biết tiệm net ở quê giờ có còn lộn xộn như thế không.
Nhưng chắc chắn tiệm net gần trường này đủ chuẩn chỉnh.
Đến tiệm net, điều hòa mát rượi, cảm giác như về nhà. Cả bọn nôn nóng trả tiền, tìm một dãy bốn ghế trong khu vực chung, ngồi xuống ngay ngắn.
Rồi ai sạc điện thoại thì sạc, ai xem phim thì xem, đến tiệm net rồi lại chẳng ai chơi game.
Lâm Nam ngồi giữa Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy, thỉnh thoảng liếc màn hình hai người, rồi nhìn máy tính của mình.
“Chơi game không?” Cậu đề nghị, “Tao gánh tụi mày cho.”
“Không, tao chưa xem xong phim.”
“Đợi chút, tao xem video mới đăng.”
Nghe đến video, Lâm Nam lập tức tò mò, thò đầu sang nhìn màn hình Trần Nghiêu, phát hiện video cậu ta nói chính là lần Lâm Nam mặc đồ nữ.
May mà Trần Nghiêu ngồi ở góc ngoài cùng, hai người kia không thấy được, nếu không chắc chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Tuy khi mặc đồ nữ có dùng ma thuật, nhưng ngũ quan và khuôn mặt cơ bản vẫn giống. Nhìn mình trong góc trái dưới video, thỉnh thoảng để lộ động tác nữ tính, Lâm Nam không khỏi xấu hổ.
Lúc quay không nhận ra, giờ xem lại, cậu trong video cứ hay nhíu mày, ánh mắt tủi thân sợ sệt, thi thoảng bị tướng đi rừng bất ngờ dọa cho hoảng loạn, mặt mày thất sắc. Khi trận đấu chắc chắn thua, vẻ không cam lòng hiện rõ, mắt long lanh như muốn khóc, trông thật đáng thương.
Tuy dùng từ ngữ nữ tính để tả cậu trong video hơi kỳ, nhưng Lâm Nam nhìn mình mặc đồ nữ, thật sự không thể gán mấy từ như “hùng vĩ” hay “phong lưu tiêu sái” lên được.
Không biết danh tính UP chủ của Trần Nghiêu có thật sự nhiều fan không, cả video đầy ắp bình luận chạy ngang màn hình.
Trần Nghiêu để ý Lâm Nam đang lén nhìn, cũng ghé đầu sang, thì thầm: “Nhìn đi, bình luận thích mày mặc đồ nữ lắm.”
“Xì! Không có lần sau!”
“Có người còn muốn mày làm vợ họ kìa.”
Lâm Nam đỏ mặt, phản bác: “Bảo họ cút!”
“Tao hứa rồi, năm mươi vạn fan sẽ mặc đồ nữ lần nữa.”
“Vậy tao chúc mày cả đời không qua nổi năm mươi vạn fan.” Lâm Nam nghiến răng nguyền rủa.
“Tại mày mặc đồ nữ mà fan tao tăng ba vạn!” Trần Nghiêu khoanh tay, đắc ý cười, “Sợ là mày sắp phải chuẩn bị mặc đồ nữ lần nữa rồi.”
Lâm Nam lười đáp, kiềm chế không liếc xéo, định quay sang chơi máy tính, nhưng mũi khẽ động, đột nhiên ngửi thấy mùi hương kỳ lạ từ người Trần Nghiêu. Cậu vô thức tiến gần hơn, kề mũi vào vai cậu ta. Mùi hương thoang thoảng càng rõ, nhưng ngay lúc đó, Lâm Nam nhận ra cơ thể mình nóng ran.
Chuyện gì thế này?
Trần Nghiêu liếc Lâm Nam đang ngửi ngửi mình, ngơ ngác ngửi lại quần áo mình, mơ hồ hỏi: “Có mùi thuốc lá?”
“Mày xịt nước hoa à?”
“Tao mà nữ tính thế sao?” Trần Nghiêu cười khẩy, “Còn mày, người toàn mùi sữa, tắm sữa hôm qua à?”
“Tao đâu có!”
Lâm Nam chợt hiểu ra, ngồi thẳng lại, ngẩn người.
Trần Nghiêu không để ý mùi sữa trên người Lâm Nam, cũng chẳng bận tâm mùi trên người mình, chỉ nghi ngờ do chiều mất điện đổ mồ hôi nên ám mùi.
“Thôi, đánh đôi đi.” Cậu ta quay sang nhìn Lâm Nam, thấy cậu ngồi ngây ra, môi khẽ mở, như đang sốc vì chuyện gì.
“Sao thế?”
“Không có gì…”
“Mặt mày đỏ thế làm gì?”
Ánh sáng tiệm net mờ ảo, che đi khuyết điểm trên da Lâm Nam, nhưng qua ánh sáng màn hình, vẫn thấy má cậu đỏ ửng.
Lâm Nam lắc đầu ngơ ngác, đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập mạnh như đang nhảy múa.
“Tao đi vệ sinh.” Cậu đứng dậy, hoảng hốt chạy về phía nhà vệ sinh, để lại Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy đầy thắc mắc.
“Cậu ta bị gì thế?” Đồ Tuấn Huy gãi đầu hỏi.
“Chắc… đau bụng đột xuất?”
Nhà vệ sinh tiệm net nằm ở góc sâu nhất, khi Lâm Nam đến nơi, phát hiện ánh sáng nơi đây mờ tối.
Cậu đứng trước bồn rửa giữa nhà vệ sinh, hơi nghiêng người nhìn mình trong gương.
Gương ở ký túc xá sáng rõ, còn ở đây tối đến mức chỉ thấy đường nét. Trong hoàn cảnh này, soi gương như tự bật filter rẻ tiền, thoáng nhìn, cậu vô thức nghĩ người trong gương là con gái.
Không phải vì mặt cậu nữ tính hay xinh đẹp, chỉ đơn giản là lúc soi gương, cơ thể cậu vô thức làm vài động tác nữ tính.
“Mẹ nó.” Cậu chửi khẽ, định đứng thẳng, nhưng bất ngờ bị ai đó vỗ vào mông.
“Căng mọng, cảm giác tốt, cố lên.”
Cậu tức giận, nhưng quay lại, phát hiện là Đồ Tuấn Huy.
“Mày bị bệnh à?”
“Mày chắc chắn mập lên rồi.”
“Đồ ngốc! Mày đúng là gay!”
Đồ Tuấn Huy cười ngây ngô, đi thẳng vào nhà vệ sinh nam. Lâm Nam rửa mặt, dùng nước lạnh làm dịu cơ thể nóng ran.
Rửa vài lần bằng nước lạnh, má hồng dần tan. Lâm Nam chỉ cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bất lực thở dài.
Không biết cuộc sống thế này còn kéo dài bao lâu.
Những cảm xúc không thuộc về cậu, những động tác không thuộc về cậu, thẩm mỹ không thuộc về cậu, lúc nào cũng ảnh hưởng đến cuộc sống. Đáng sợ hơn, ngay cả cơ thể cũng dần phát triển theo hướng khiến cậu hoảng loạn.
Danh tính UP chủ: kiểu streamer, tiktoker, youtuber