Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 5

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6695

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2577

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2616

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 18

Tập 1 - 014. Tụ họp ký túc xá

Tối tan học đã hơn tám giờ.

Lâm Nam tạm biệt mấy bạn cùng phòng định về ký túc xá, lững lờ đi đến sân vận động lớn của trường.

Do trường có khu ký túc xá giáo viên, trên sân không chỉ có sinh viên tập thể dục mà còn có vài đứa trẻ chạy nhảy, chơi đùa.

Vừa vào sân, ánh mắt Lâm Nam lập tức quét qua lũ trẻ. Nhìn một vòng, cậu thấy hầu hết chúng đều có bố mẹ trông nom, đa phần từ năm sáu tuổi trở lên. Nếu cậu là con gái, có thể vừa kêu “ôi con nhà anh chị dễ thương quá” vừa ôm lấy hôn hít, phụ huynh chắc cũng chẳng để ý. Nhưng cậu là con trai.

Nếu làm thật, sợ là sẽ bị coi là tội phạm mất.

Dù phụ huynh không ý kiến, hành động này với một thằng con trai cũng đúng là kỳ quặc.

Lần đầu đến, Lâm Nam chưa quyết tâm, bạn cùng phòng lại giục đi ăn liên hoan ở phố sinh viên sau cổng trường. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu thở dài, quay về ký túc xá.

Vừa đến nơi, bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong xuôi.

Trần Nghiêu và Hùng Đạt tay không, chỉ mang người đi. Đồ Tuấn Huy xách hai chai rượu trông rất xịn: một chai rượu rum như đã nói, chai còn lại là bia sữa gã mang về từ chuyến du lịch thảo nguyên kỳ nghỉ hè.

“Gấu Đại, hôm nay mày uống ít thôi, lỡ cả bọn say thì mày phải trèo tường giúp.” Đồ Tuấn Huy cầm chai rượu, lắc lư ra cửa, đúng lúc gặp Lâm Nam đang về, lập tức khoác vai, “Lâm Nam, hôm nay mày phải thử hai chai này! Ngon bá cháy!”

Hùng Đạt liếc mắt. Cậu ta dị ứng rượu, uống vào là đỏ cả người, nên bình thường tụ họp chỉ uống nước ngọt.

“Rồi rồi…” Lâm Nam đáp cho có.

Dù không ghét rượu, Lâm Nam thấy không cần thì chẳng uống, vì thứ này giống thuốc lá, hại tinh thần lẫn sức khỏe.

Nhưng…

Trên đường đến phố sinh viên sau cổng trường, đầu Lâm Nam đột nhiên lóe lên ý nghĩ kỳ lạ.

Nếu uống chút rượu, giả say phát điên, rồi nhân cơ hội nhanh như chớp hôn ai đó… Không không, sẽ bị tưởng là gay mất.

“Mày lắc đầu gì thế?” Trần Nghiêu bên cạnh liếc cậu, thấy Lâm Nam từ lúc ra khỏi cửa đã đầy vẻ rối rắm, lúc nhíu mày, lúc mừng rỡ, biểu cảm thay đổi nhanh như thời tiết tháng Sáu.

Bốn người trong phòng quan hệ tốt, nhưng cũng có thân sơ. Lâm Nam và Trần Nghiêu là bạn từ cấp hai, thân hơn cả, nên thường đi cạnh nhau.

Lâm Nam ngẩn ra, không nhận ra ý nghĩ trong đầu lại lộ rõ trên mặt.

Chắc chắn là tại Lilith!

Cậu tức tối chửi thầm, không biết giải thích sao về mấy hành động và biểu cảm kỳ lạ, đành cúi đầu chơi điện thoại, im lặng.

Phố sinh viên nằm ngay cổng sau trường, đầy nhà hàng, hàng quán lưu động và vài khách sạn nhỏ giấu trong góc. Lâm Nam ít đến đây, vì bến xe buýt ở cổng trước, muốn ăn gì thì gọi đồ ăn ngoài giao đến ký túc xá.

Tính ra cậu chỉ đến đây ba lần: lần đầu là liên hoan lớp, lần hai là sinh nhật Đồ Tuấn Huy, lần này là liên hoan ký túc xá.

Đến một quán Tứ Xuyên nổi tiếng, cả bọn chọn một phòng nhỏ, Lâm Nam ngồi trong góc, chán nản.

Đầu cậu đầy ý nghĩ về việc mở khóa ma thuật. Với lịch học hiện tại, cậu không nghĩ ra công việc bán thời gian nào chỉ làm cuối tuần, đành đặt mục tiêu vào giải đấu game.

Nhưng điều kiện mở khóa ma thuật thật sự vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu.

“Này, Nam Nam, hôm nay có cô gái lớp bên xin WeChat của mày.” Đồ Tuấn Huy bất ngờ ngẩng đầu, trêu chọc.

Câu này khiến Trần Nghiêu và Hùng Đạt lập tức nhìn Lâm Nam.

Lâm Nam tỏ ra không quan tâm: “Cô ta chỉ thèm thân thể tao thôi, con gái sao bằng game?”

“Xem WeChat coi có ai add mày không.” Trần Nghiêu ghé lại nhìn màn hình điện thoại, “Thật sự có người add mày?”

Hùng Đạt cũng ngạc nhiên: “Tuấn Huy không bịa chuyện?”

“Tao không phải loại người đó, ok?”

Dù trong lòng hơi phấn khích, Lâm Nam giả vờ bình thản chấp nhận lời mời kết bạn, rồi đặt điện thoại sang bên, hùng hồn tuyên bố: “Yên tâm, tao tuyệt đối không phản bội tổ chức đầu tiên!”

Nói trắng ra là vì nghèo. Có bạn gái chắc ngày nào cũng ăn mì gói với xúc xích.

Nhưng nếu cô gái đó giàu có, để cậu bớt phấn đấu nửa đời, thì cậu cũng chẳng phản đối…

Quán này lên món nhanh, thịt xay xào măng, cá luộc Tứ Xuyên nhanh chóng đầy bàn. Tuy là món Tứ Xuyên, nhưng chủ yếu cay thơm, không quá cay đến mức khiến Lâm Nam, người thích vị chua ngọt, khó chịu. Chắc là đã cải biên theo khẩu vị địa phương.

Món đầy bàn, thêm một chai cola hai lít và một chai nước dừa lớn. Rượu thì Đồ Tuấn Huy bao.

“Nam Nam, thử một ly rum?”

Gã tự rót cho mình một ly, rồi xúi giục người khác. Lâm Nam tò mò về vị rum, chẳng nói hai lời đồng ý. Hùng Đạt không uống rượu, Trần Nghiêu tửu lượng khá, cũng lấy một ly.

Lâm Nam cẩn thận nhấp một ngụm, cảm thấy mùi rượu nồng, cay cổ. Nhấp một ngụm, mặt nhăn nhó, giống rượu trắng cậu từng uống ở nhà ông ngoại, nhưng dễ uống hơn.

Ngụm đầu nuốt được, ăn một miếng cá, nhấp thêm rượu, cảm giác cũng không tệ.

Bốn người bắt đầu bàn về giải đấu game sắp tới, một hoạt động toàn trường. Nghe nói cứ ba phòng ký túc xá nam thì có một đội năm người tham gia, còn lại làm “quân xanh”. Phòng Lâm Nam cả bốn người tham gia. Tuy Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt trình độ không cao, nhưng cũng đạt Bạch Kim, ở trường coi như tay chơi kha khá.

“Tao nghĩ, tao đường trên chọn Thuyền Trưởng mà trụ, Gấu Đại đánh rừng giúp đường giữa và dưới, thả tao tự do. Nếu tao sụp thì hai đứa mày vẫn đứng được. Còn Nam Nam… với trình độ hiện tại, cố đừng chết là được?” Đồ Tuấn Huy vừa ăn vừa uống, bàn chiến thuật.

“Trình độ hiện tại là sao?” Lâm Nam nghe vậy không vui. Nếu không phải gần đây gặp vấn đề, dù chơi hỗ trợ, cậu cũng đủ sức treo đánh Đồ Tuấn Huy chứ bộ?

“Lần trước ở tiệm net, tao chơi Fiddlesticks nhảy chiêu cuối, không biết ai chơi Bard lại cho nguyên team bên kia hóa vàng cả lũ” Hùng Đạt mặt lạnh chế nhạo.

“Tao bấm ulti sáu lần liền đấy!” Lâm Nam không hề xấu hổ, “Ván đó tao chơi Sona chắc thắng!”

Trần Nghiêu mấy ngày nay quen nhìn Lâm Nam chơi tệ, ngồi chơi điện thoại, không tham gia bàn luận.

Sau ba vòng rượu, Lâm Nam uống hai ly giấy rum, cảm thấy đầu hơi choáng.

Cậu ngẩn ra, thấy Đồ Tuấn Huy định rót thêm, vội ngăn, nhưng bất ngờ nhớ lại ý nghĩ trước đó.

Giả say, nhân cơ hội mở khóa ma thuật!