Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 5

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6695

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2577

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2618

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 18

Tập 1 - 017. Thay đổi

Lâm Nam mặt không cảm xúc rời giường.

Cậu đẩy cái đầu ở giường đối diện, chẳng nói gì, leo xuống giường.

Trần Nghiêu bị đánh thức, ngơ ngác mở mắt, nhìn trần nhà loang lổ, rõ ràng chưa tỉnh hẳn.

Lâm Nam đã xuống giường, đầu óc mơ màng, cơ thể mệt mỏi, trán vẫn còn đau. Nhớ lại chuyện tối qua ở quán Tứ Xuyên, mặt cậu bất giác đỏ lên.

“Này, Lâm Nam.” Trần Nghiêu lúc này đã ngồi ở đầu giường, chân xếp bằng, thò đầu hỏi Lâm Nam đang thay đồ dưới sàn, “Mày nhớ gì về tối qua không?”

“Tối qua? Tao chỉ nhớ đi vệ sinh.” Lâm Nam ngẩng đầu, hùng hồn hỏi, “Sao, tao say đến mất trí à?”

Ơ, ai hỏi câu nghi vấn mà tự tin thế?

“Có lẽ?” Trần Nghiêu không chắc, “Mày thật sự không nhớ gì?”

“Sau khi đi vệ sinh quên sạch.” Lâm Nam giả vờ suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu, rồi bất chợt nhớ ra, “Hình như tao va vào ai? Có chuyện đó không? Trán tao vẫn đau.”

“Có thật.”

Thấy Lâm Nam như muốn nhớ thêm, Trần Nghiêu vội đổi chủ đề: “Mày gọi hai đứa kia dậy đi, đừng trễ học.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Đáp cho có, Lâm Nam cầm đồ vệ sinh ra ban công, dùng nước lạnh rửa đi hậu quả say rượu, đồng thời thử nghiệm ma thuật.

Hình như phản xạ nhanh hơn thật.

Cậu cố ý làm rơi cốc đánh răng cạnh bồn rửa. Ý nghĩ vừa lóe lên, tay trái đã tự động vươn ra, chộp lấy đáy cốc.

Tốc độ phản xạ này!

Dù đã có chuẩn bị, Lâm Nam vẫn nhận ra đây là tốc độ nhanh nhất của mình.

Tốc độ này bình thường cũng thỉnh thoảng xuất hiện, như khi điện thoại rơi khỏi bàn, trượt khỏi túi, hay suýt rơi vào bồn cầu…

Cậu chỉ có một nghìn tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, sửa điện thoại không nổi đâu.

Vậy ma thuật này chỉ giúp cậu duy trì tốc độ phản xạ tối đa trong mọi tình huống? Biến đỉnh cao lúc khẩn cấp thành tốc độ bình thường… thế thì ma thuật này không mạnh lắm.

Nghĩ một lúc, Lâm Nam miễn cưỡng tìm ra vài cách ứng dụng.

Chơi game là một, đặc biệt là CSGO, loại game dựa vào phản xạ. Nếu có nền tảng, chơi bóng bàn hay quần vợt chắc cũng tiến bộ đáng kể.

Trần Nghiêu cởi trần ra ban công, thấy Lâm Nam ngậm bàn chải đứng im, chẳng để ý. Gần đây Lâm Nam bất thường nhiều quá, cậu ta lười bình luận.

Cậu ta đứng cạnh Lâm Nam, khẽ đẩy vai, nói: “Nhích vào tí, đừng chặn.”

“Hả? Ờ!” Lâm Nam giật mình, vội bước vào trong.

Đi vài bước, cậu bất ngờ nhận ra vấn đề.

Dù ban công bị bồn rửa chiếm nửa chiều rộng, bình thường một người đi nghiêng không đụng gì. Nhưng giờ, mông cậu dường như khẽ chạm vào lan can phía sau.

Cậu ngập ngừng quay lại nhìn. Con đường này đi nhiều lần, cậu luôn cẩn thận tránh để bồn rửa hay lan can chạm quần áo. Ký túc xá nam, quét sàn đã là cố lắm, bồn rửa và lan can chẳng ai lau, bẩn kinh khủng.

“Sao thế?” Trần Nghiêu nhận ra phản ứng của Lâm Nam, thuận miệng hỏi.

“Cảm thấy kỳ kỳ.”

“Ừm…” Trần Nghiêu nhìn Lâm Nam từ trên xuống, khi cậu ngượng ngùng thì mới như bừng tỉnh, “Mông to ra?”

“Cái gì?”

“Không, cong hơn, ừ.”

“…”

Lâm Nam lười để ý gã nói nhảm, cúi xuống tiếp tục đánh răng.

Trần Nghiêu cũng nghĩ mình hoa mắt, nhưng nhìn thêm vài lần, càng thấy Lâm Nam có vấn đề.

Cậu ta rửa mặt xong nhanh, muốn nói gì lại thôi, không rời đi.

“Sao?” Lâm Nam nhổ bọt kem, thắc mắc hỏi.

“Sao thấy ngực mày…” Trần Nghiêu vừa nói, lập tức quay vào phòng. Lâm Nam gần đây tâm trạng bất ổn, cậu ta không ngốc.

Quả nhiên, vừa nghe chữ “ngực”, Lâm Nam nhíu mày, định phản bác Trần Nghiêu càng ngày càng quá đáng, nhưng thấy cậu ta chuồn mất. Bất đắc dĩ, cậu cúi nhìn ngực mình.

Hình như… to hơn thật?

Không có ai, Lâm Nam mạnh dạn đưa tay sờ, rõ ràng thấy ngực hôm nay nhiều thịt hơn hôm qua, cũng đau hơn.

Tốc độ phát triển này không phải tự nhiên, vậy chỉ có thể là do ma thuật.

Chắc chắn vì dùng ma thuật, cơ thể lại nữ tính hơn.

Dù không dùng ma thuật cũng ngày càng nữ tính, nhưng ít nhất không phát triển nhanh như một tháng trong một đêm. Cậu còn muốn về nhà ăn Tết vui vẻ, chứ không phải mang khuôn mặt bố mẹ không nhận ra về bị đánh!

“Quả nhiên nên ít dùng ma thuật.” Lâm Nam lẩm bẩm, lau mặt, tạm không để tâm thay đổi nhỏ này. Dù sao ngay cả Trần Nghiêu cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra, hậu quả lần này không nghiêm trọng bằng lần mặc đồ nữ.

Vào phòng, Hùng Đạt đã dậy, đang lay vai Đồ Tuấn Huy. Gã này tối qua uống nhiều, biết phòng bên có người quen, lon ton mang rượu rum qua, uống đến khi phòng Lâm Nam ăn hết món, cuối cùng được cả bọn khiêng về.

Dù Lâm Nam nói mất trí, cậu nhớ rõ mọi thứ, chỉ đoạn về ký túc xá dường như ngủ quên nên không có ký ức.

Hùng Đạt không gọi nổi Đồ Tuấn Huy, đành đi rửa mặt. Trần Nghiêu đang bôi sáp vuốt tóc, Lâm Nam nhìn quanh, thấy Trần Nghiêu dường như không kể chuyện tối qua với ai, và chính cậu ta cũng né tránh…

Kế hoạch thành công! Mình thông minh thật!

Tự khen mình trong lòng, Lâm Nam đến trước gương dán trên tủ quần áo, kiểm tra tóc có rối không.

Nhưng nhìn vào, cậu bất ngờ phát hiện mấy đốm tàn nhang trên gò má đã biến mất.

Lại gần hơn, không biết do ánh sáng hay không, da cậu dường như đều màu hơn hôm qua, lỗ chân lông to do nặn mụn đầu đen trên mũi cũng khó thấy. Dù thay đổi nhỏ, nhưng tổng thể khuôn mặt tươi tắn hơn mấy lần.

Quả nhiên dùng ma thuật cũng có lợi.

Tự an ủi, Lâm Nam bắt đầu chuẩn bị sách vở đi học.