Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 5

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6695

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2577

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2616

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 18

Tập 1 - 018. Cô gái kỳ lạ

Lợi ích của việc phản xạ nhanh hơn khó nhận ra trong đời thường.

Chắc chỉ là điện thoại ít rơi hơn, đi ngang sân bóng rổ không bị bóng đập đầu nữa…

Nhưng tất cả phải dựa trên việc não có thời gian ra lệnh. Nếu thấy bóng bay tới mà ngớ người, tay cũng chẳng tự động chắn được.

Với Lâm Nam, lợi ích lớn nhất là chơi game cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác xưa.

Liên tục mấy ngày, cậu như cá gặp nước trong rank, thắng mười trận liên tiếp. Mười trận đầu, cậu còn dùng mấy tướng hỗ trợ ít cần phản xạ. Sau chuỗi thắng, cậu chuyển sang chơi Yasuo, Riven để thể hiện, kết quả là thua thê thảm.

Dù tay mắt nhanh hơn trước, vấn đề là cậu vốn không biết chơi mấy tướng này, thậm chí vài năm chẳng đụng đến.

Lại một trận game kết thúc, Trần Nghiêu cảm thán từ tận đáy lòng: “Lâm Nam, cuối cùng mày không hố tao nữa.”

“Cũng tạm.” Lâm Nam giả vờ khiêm tốn, “Hỗ trợ của tao chắc chỉ đứng đầu trường thôi nhỉ?”

Đồ Tuấn Huy vươn vai, thoát game, bắt đầu lùng sục game 18+ trên mạng. Hùng Đạt cúi đầu chơi game mobile. Cộng thêm Đổng An từ phòng bên, lần này xếp hạng là lần đánh năm người đầu tiên trước khi đăng ký, để kiểm tra xem đội này có cơ hội vô địch không.

Thật phấn khích, họ dễ dàng thắng một đội toàn rank Kim Cương.

Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khai giảng.

Thật ra, cả tuần học, Lâm Nam… chẳng học được gì, ngày nào cũng lên lớp thẫn thờ, tan học đánh game. Cuộc sống chẳng khác gì mấy sinh viên lười, bình thường lầy lội, đến cuối kỳ cày cuốc, chỉ mong được 60 điểm.

Phòng có Hùng Đạt chăm học, dù vào học lúc nào cũng ôm điện thoại, nhưng vừa ghi bài vừa chơi game được. Cả phòng dựa vào tài năng này để qua kỳ thi cuối kỳ trước, chỉ có Đồ Tuấn Huy không ghi điểm vì quên viết tên, hai tuần nữa phải thi lại.

Vì chuyện này, cả phòng nhắn tin trêu gã cả kỳ nghỉ hè, thành tích của gã còn được chụp lại đăng lên album nhóm, trở thành một trong những “bức tường liệt sĩ”.

“Không chơi nữa hả? Tao trả máy đây.” Lâm Nam thấy Hùng Đạt và Đồ Tuấn Huy làm việc riêng, hơi tiếc.

“Trước đây thấy mày chơi game đâu ghiền thế?” Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn, “Hôm nay đánh cả sáng, không đói à?”

“Chẳng phải đang làm quen tay sao?” Lâm Nam lưu luyến đóng máy, trả về phòng bên.

Về phòng, Lâm Nam chán nản, ngồi thừ ra một lúc, bất giác nhớ lại cảnh tối hôm trước ngoài cửa phòng bao.

Cậu không ngờ mình lại dám liều thế.

Xấu hổ, ngượng ngùng, chút phấn khích, đủ loại cảm xúc hỗn loạn ùa vào đầu, khiến não cậu như ấm nước sôi, mặt đỏ rực, lan đến tai, cổ.

Nhưng cậu nhanh chóng kìm cảm xúc lại. Từ việc thấy Trần Nghiêu là toàn thân khó chịu, giờ đã kiểm soát được, Lâm Nam thấy mình tiến bộ lớn.

Trần Nghiêu dù bị cậu hôn, sau đó chẳng có biểu hiện kỳ lạ, rõ ràng không để tâm hành động lúc say.

“À, Nam Nam, mấy hôm trước mày bảo đi chạy bộ?” Đồ Tuấn Huy quay lại hỏi, “Mấy tối nay có thấy mày đi đâu?”

“Chẳng phải bận sao?” Thật ra Lâm Nam chỉ lười.

Đồ Tuấn Huy nghĩ một lúc, thở dài, rối rắm nói: “Hay tối nay đi cùng?”

“Sao thế? Mày chẳng bảo không giảm cân nữa?”

Gã cúi nhìn bụng mỡ, chối bay: “Không, nói bậy, anh Huy đời này thích nhất là vận động, vận động làm anh vui.”

“Vậy cũng được, tối bảy tám giờ, chạy nửa tiếng?” Lâm Nam khinh bỉ nhìn thân hình mũm mĩm của gã, hỏi, “Mày chạy nổi nửa tiếng không?”

“Chắc nổi.”

Đang nói, cửa phòng đột nhiên bị gõ, rồi một giọng nữ dễ thương vang lên: “Có ai không? Thu sách cũ đây.”

Hùng Đạt ngồi gần cửa ngẩng đầu, định mở cửa, khiến Đồ Tuấn Huy chỉ mặc quần đùi hoảng hốt, vội ngăn.

“Đợi đã, tao mặc áo!”

Hùng Đạt đợi gã mặc áo xong mới mở cửa, thấy một cô gái xinh đẹp đứng ngoài.

“Chuyện gì?” Gã vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng hỏi.

“Có sách cũ không cần không?”

Có thì có.

Hùng Đạt gãi đầu, quay lại nhìn đống sách chất ở góc tường, là sách hai kỳ trước, đang đau đầu không biết xử lý sao.

Dù sách bán được tiền, nhưng trường không cho thu mua phế liệu, chất nhiều cũng chẳng lẽ chở ra ngoài bán?

“Vào đi.”

Lâm Nam tò mò nhìn ra cửa. Khi Hùng Đạt nhường đường cho cô gái vào, tim cậu đột nhiên đập nhanh không kìm được, cảm giác hồi hộp quen thuộc lại dâng lên.

Khuôn mặt ấy…

Cô gái vô tình nhìn Lâm Nam, bốn mắt chạm nhau. Không hiểu sao, trong lòng cậu nổi lên sự oán hận mãnh liệt với cô.

Cậu hít sâu, quen với cảm xúc bất thường này, nhanh chóng kìm lại, nhưng tay vẫn run.

“Các sách này không cần đúng không? Để bừa bộn, đưa hết cho mình nhé.”

Mấy người đồng ý, cô gái cười tươi cảm ơn, rồi tự mình đi đến góc đầy bụi, không ngại bẩn, bê từng chồng sách ra ngoài.

Trần Nghiêu ban đầu không để ý cô gái, chỉ thấy quen, có lẽ gặp ở tiết đại học nào đó. Nhưng khi vô tình nhìn Lâm Nam, thấy mặt cậu đỏ bừng.

Cậu ta ghé lại, tựa vào cửa tủ quần áo của Lâm Nam, tò mò hỏi: “Đây chẳng lẽ là cô gái mày gặp ở sân vận động, yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

“Đây chắc chắn không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên!” Có người đánh lạc hướng, Lâm Nam thoải mái hơn, áp lực từ cô gái quá mạnh.

Lần trước suýt bị Trần Nghiêu lừa, lần này cậu chắc chắn không phải thế.

“Vậy là gì?”

“Cái này…” Lâm Nam không biết giải thích sao, vì chính cậu cũng không hiểu tại sao thấy cô gái này lại thế.

Bên kia đã bê hết sách cũ ra ngoài, nhưng cô gái không rời đi, ngược lại hứng thú nhìn Lâm Nam, thẳng thắn nói: “Tối tới sân vận động đợi mình.”

“???”

Cái quái gì?