Đêm dần khuya, không khí tiệm net càng thêm náo nhiệt.
Trường vẫn mất điện, nghe nói đến khuya mới có lại. Cả bọn Lâm Nam không muốn về chịu đựng cái ký túc xá không điều hòa, quyết định thức trắng đêm luôn.
Lâm Nam đã mệt, giờ chơi game chỉ dựa vào chút ý thức còn sót lại từ trước, nhưng tay không theo kịp thao tác. Cả ngày dẫn Trần Nghiêu thua năm trận liên tiếp. Dù Trần Nghiêu không nói gì, khuôn mặt hơi tối sầm đã thể hiện rõ sự bất mãn.
“Tao không chơi nữa.” Lâm Nam biết điều từ chối lời mời đánh đôi, vươn vai, tự bào chữa, “Dạo này phong độ kém, không chơi game nữa.”
“Ừ.” Trần Nghiêu giờ không còn ham thắng như hồi cấp hai, khi đó cậu ta có thể chửi Lâm Nam đến phát khóc.
Nhưng dù không ham thắng, thua liên tục mấy trận vẫn khiến tâm trạng tụt dốc.
“Gọi đồ ăn ngoài đi? Mày ăn gì?” Lâm Nam áy náy vì vừa khiến bạn thua, đưa điện thoại ra, “Tao mời.”
“Thôi, chưa đói, đói thì ăn mì tôm.”
Gọi đồ ăn ngoài xong, Lâm Nam không biết làm gì. Lúc không có máy tính, cậu chỉ nghĩ đến chơi game, nhưng giờ ở tiệm net, đánh vài trận xong, ngồi trước máy tính lại chẳng biết làm gì.
Nếu còn sớm, cậu có thể đi dạo, nhưng giờ đã hơn mười giờ tối. Tiệm net ngày càng đông, nếu giờ xuống máy, quay lại chắc chẳng còn chỗ.
Hùng Đạt mê anime, Đồ Tuấn Huy mê phim truyền hình, Trần Nghiêu lại mở một trận game. Lâm Nam nhìn trái nhìn phải, nhận ra mình chẳng hứng thú với anime hay phim.
Ngồi chán, cậu lướt web xem tin tức và video ngắn. Lâu dần, Lâm Nam bắt đầu buồn ngủ.
Tiệm net vẫn ồn ào, giờ mà ngủ chắc bị đánh thức bất cứ lúc nào. Cậu đành đứng dậy, đi vệ sinh rửa mặt cho tỉnh.
Tiệm net này không biết bị gì, đèn nhà vệ sinh mờ ảo, mỗi lần vào đây cậu cứ ngỡ lạc vào phim kinh dị.
Rửa mặt ở bồn, cậu định vào nhà vệ sinh nam, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, đã đụng phải một người.
Lâm Nam vội né sang, người kia ngẩng đầu liếc cậu, thuận miệng nhắc: “Nhà vệ sinh nam.”
“…”
Cậu sững sờ, đứng ngây nửa ngày không phản ứng.
Người kia thấy Lâm Nam đứng im, quay lại nhìn kỹ từ trên xuống dưới, ngượng ngùng hỏi: “Con trai?”
“Cậu không thấy à?” Lâm Nam giật khóe miệng.
“Đèn tối quá.” Người đó cười gượng giải thích, “Liếc cái không để ý tóc.”
Ý là… mặt nhìn giống con gái?
Lâm Nam vô thức sờ mặt mình. Trước đây cậu có thể bỏ qua, nhưng giờ không chịu nổi ai nói cậu giống con gái hay nữ tính, tức giận hỏi: “Mắt anh để đâu?”
“Cậu này…” Người kia bật cười, bất đắc dĩ nói, “Đèn tối, không để ý tóc cậu, nhận nhầm thì có gì to tát?”
“Sao tôi lại giống con gái!” Lâm Nam hùng hổ bước tới, nhưng ngẩng đầu mới thấy mình chỉ cao đến cằm người ta. Khí thế và cơn giận lập tức xẹp lép, cậu vội cúi đầu chuồn đi, “Không rảnh nói với anh…”
Người kia nhướn mày, hứng thú nhìn Lâm Nam chạy vào nhà vệ sinh.
Tên này, càng nói chuyện càng thấy giống con gái? Nhất là cái vẻ nhận thua, tủi thân như cô vợ nhỏ.
Điều khó hiểu hơn là dù biết rõ là con trai, nhưng mỗi động tác nữ tính của cậu ta lại chẳng hề lạc lõng.
Người đó dứt khoát tựa vai vào tường, đứng ngoài cửa, trêu Lâm Nam bên trong: “Này anh bạn, tên gì? Trường nào?”
“Anh bạn? Đại huynh đệ? Ngực to?”
“Anh phiền quá!” Lâm Nam giải quyết xong vấn đề sinh lý, mở cửa trừng mắt, “Anh bị bệnh à!”
“Không có.”
Bộ dạng tức tối này đúng như mèo bị chọc.
“Học viện Hải Dương, Lâm Nam.”
“Hê, bạn cùng trường!”
“Xì…” Lâm Nam liếc xéo, quay về chỗ ngồi.
Người kia nhìn Lâm Nam ngồi xuống giữa sảnh, nhón chân nhìn, mừng rỡ, lon ton chạy tới. Lâm Nam vừa ngồi xuống, ngẩng đầu thấy người này đứng cạnh, hít sâu, chuẩn bị tung kỹ năng chửi của dân tổ An.
“Ồ! Trần Nghiêu, cậu cũng ở tiệm net?”
Lâm Nam đang định đứng dậy xử lý thì cứng người, giả vờ như không có gì, quay lại nhìn máy tính.
“Đổng An? Tòa nhà anh cũng mất điện?” Trần Nghiêu nhân lúc màn hình xám, ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đến.
“Cả trường mất điện, bảo là sửa mạch.” Đổng An tùy ý ngồi vào ghế trống cạnh Trần Nghiêu, cười, “Chơi cùng không?”
Trần Nghiêu gật đầu, quay sang giới thiệu với Lâm Nam: “Đây là anh chàng từng chơi game với tụi mình, đánh mid, mồm thối lắm.”
Lâm Nam chẳng cần nhớ cũng biết ngay gã đàn anh hay chơi cùng, mặt càng cứng: “Gã năm ba mày nói, chơi bóng với mày, ID Tay Trái Hơi Chua?”
“Đúng rồi, là hắn, không thì ai lấy cái tên biến thái thế.”
Biến thái sao?
Đổng An cũng vừa hiểu ra, nhìn mặt Lâm Nam, ngạc nhiên: “Cô nàng support? Hê, anh bảo sao có cô nàng chơi giỏi thế, hóa ra là con trai.”
“Ai là cô nàng!” Lâm Nam nghiến răng, “Tôi giải thích bao lần rồi, được chưa?”
“Ai bảo cậu chat trong game giống con gái, còn xin anh skin Sona.”
“Anh cả ngày bảo tôi là con gái, tôi lừa chút tiền thì sao!” Lâm Nam tức đến bốc khói, “Anh gọi tôi con gái, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, bù skin Sona thì có gì sai!”
Đổng An nghĩ lại, hình như cũng có lý…
“Anh báo công an nói cậu lừa đảo đấy!”
Ban đầu chỉ là người lạ, giờ hóa thành bạn chơi game cùng, Lâm Nam không còn sợ chiều cao của gã, đấu khẩu qua lại năm phút.
Trần Nghiêu ngồi giữa hai người, chịu không nổi, nhìn Lâm Nam bên trái tức như nồi áp suất, nhìn Đổng An bên phải ung dung, nghĩ giúp ai cũng không xong.
Cậu đành đeo tai nghe, cố không nghe tiếng hai người, tập trung chơi game.
Cuối cùng, do vốn từ của Lâm Nam ít, thua một năm văn hóa, đành chịu thua trước, nhưng vẫn không cam lòng trừng Đổng An, hừ một tiếng, quay đi không thèm nhìn.
“Chả trách ID có chữ mèo, tính cậu đúng như mèo thật.”
“Cút!”
Tay Trái Hơi Chua: Tay trái sử dụng quá nhiều khiến bủng rủng cả tay.