Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 5

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6695

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2577

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2616

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 18

Tập 1 - 007. Mất điện

Do đi muộn, buổi trưa đầu tiên Lâm Nam chỉ làm được một tiếng.

Buổi chiều, việc giao đồ ăn sẽ do nhân viên chuyên trách của căng tin đảm nhận, nhưng tốc độ thường chậm, một đơn hàng thường mất khoảng bốn năm chục phút.

Khi Lâm Nam về đến ký túc xá, mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, như thể bị vắt kiệt sức sau một đêm “bảy lần”.

Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy có lẽ vừa dậy, đang tụ lại bàn chuyện tối nay cả phòng đi ăn liên hoan. Hùng Đạt vẫn ngồi trước bàn, ôm điện thoại chơi game.

Lâm Nam bước vào phòng, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu. Cậu lập tức xù lông, cơ thể cứng đờ.

Chẳng biết từ bao giờ, cậu khó chịu nổi ánh nhìn của người khác, sợ bị phát hiện điều bất thường trên người.

Ngực mới bắt đầu dậy thì, chắc không bị lộ. Tay chân cũng không làm động tác gì kỳ quặc, giờ chắc chắn không có hành động nữ tính nào.

Nghĩ ngợi một lúc, cơ thể căng thẳng của Lâm Nam dần thả lỏng.

“Tao đã bảo mà? Giao đồ ăn không dễ đâu.” Hùng Đạt thở dài chán nản, “Chờ gần một tiếng mày mới giao tới. Không trách mày, nhưng mì nguội hết rồi.”

“Sợ là mày bay từ Bắc Kinh giao mì tương đen luôn hả.” Đồ Tuấn Huy quen thói trêu chọc.

Lâm Nam ngượng ngùng, vội về chỗ ngồi, xoa bắp chân đau nhức, đầy bất lực.

Cũng không biết buổi trưa là ai thề thốt đảm bảo giao đồ ăn tuyệt đối không vấn đề.

Má cậu nóng bừng, xấu hổ vì những lời khoác lác.

Thể lực giảm sút chắc chắn là tại Lilith! Không biết chuyện linh hồn ảnh hưởng thể lực thế nào, nhưng gần đây bất kỳ thay đổi bất thường nào trên cơ thể, mười mươi là do mụ ta.

Mà giờ còn ảnh hưởng đến việc dậy thì!

Lâm Nam thở dài, những lời trêu chọc của bạn cùng phòng trong tai cậu lại như chế giễu. Trần Nghiêu thì khá hơn, lon ton chạy tới, cười hì hì hỏi: “Sao căng tin không để mày giao khu nữ? Lỗ to rồi còn gì?”

“Bên đó có cô phụ trách, với lại tao cũng vào không được.”

“Sao vào không được, mặc đồ nữ…” Trần Nghiêu định nói tiếp, nhưng thấy ánh mắt tủi thân của Lâm Nam, vội ngắt lời, đổi chủ đề, “Tối đi ăn ở cổng sau, làm bữa ngon, thế nào?”

Nghe vậy, Lâm Nam thu lại ánh mắt mà cậu tự cho là hung dữ nhất.

“Mày mời?” Cậu lập tức hứng thú.

“AA!”

Cậu lập tức xị mặt, nằm úp xuống bàn, lắc đầu điên cuồng: “Không đi, giao đồ ăn mệt chết đi được, giờ ngồi xuống là không đứng dậy nổi.”

“Thế giao đồ ăn làm gì? Đi đánh thuê game với tao, không kiếm nhiều hơn à? Không thì làm phục vụ, đứng một chỗ cũng nhẹ nhàng hơn chạy tới chạy lui.”

“Thể lực mày kém thế sao? Leo có vài tầng lầu thôi mà.”

Không được! Lời lớn đã thốt ra, mới giao một tiếng mà rút lui thì không phải phong cách của Lâm Nam.

“Vừa hay rèn thể lực. Thể lực kém chắc vì… lâu rồi không ra khỏi vùng an toàn, ừ.” Cậu bịa đại một lý do.

Nói thì nói, nhưng rèn thể lực là không thể nào, cả đời này cũng không.

Đầu óc Lâm Nam lại bắt đầu tính toán liệu có thể dùng ma thuật để tăng thể lực tạm thời, hay thậm chí vĩnh viễn.

Nghĩ đến đây, cậu bất chợt nhớ lại lần dùng ma thuật để mặc đồ nữ mấy hôm trước.

Trước đó, cậu đã hòa trộn linh hồn với Lilith được hai ngày, nhưng ngoài mấy hành động nữ tính vô thức, không thấy vấn đề gì. Nhưng dường như sau khi dùng ma thuật, bạn học bảo cậu trắng hơn, lùn đi, thậm chí ngực còn bắt đầu dậy thì.

Do thay đổi nhỏ, trước đây cậu không nhận ra, cho đến khi về ký túc xá…

Phía sau, Trần Nghiêu thấy Lâm Nam đột nhiên ngẩn người, không biết chuyện gì, đưa tay quơ trước mắt cậu. Không phản ứng, cậu ta dứt khoát cúi xuống, dí cái đầu to vào mặt Lâm Nam.

Vẫn không phản ứng.

Nhưng dáng vẻ ngẩn ngơ của Lâm Nam… sao trước giờ không phát hiện cậu ta dễ thương thế này.

Trần Nghiêu lười đánh thức Lâm Nam đang mải nghĩ, ngược lại gọi hai người kia đến xem dáng vẻ ngố tàu của cậu.

Chưa kịp gọi, Lâm Nam đột nhiên tát một phát vào gáy Trần Nghiêu: “Mày dí sát mặt thế làm gì!”

Trần Nghiêu bất ngờ, suýt đập cằm vào bàn, nhưng kịp chống tay, vội đứng thẳng, chửi thề: “Mẹ mày!”

Lâm Nam quay lại trừng Trần Nghiêu, nhưng thấy cậu ta ngẩn ra, ngạc nhiên: “Mày liếc mắt đưa tình với tao làm gì?”

“Trưa nay cậu ta cũng liếc tao.” Hùng Đạt đang chơi game lạnh lùng chen vào, “Chắc phát tình rồi?”

Tên này lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh như băng mà nói mấy câu tán tỉnh trêu chọc, rõ ràng là một tên nhạt nhẽo nhưng ham vui, thế mà cứ phải giả vờ thành một “nam thần hói” khí chất cao lãnh.

Lúc này, phía sau vang lên một tiếng hét thảm. Mọi người quay lại, thấy Đồ Tuấn Huy không biết phát điên gì.

“Mày bị gì thế?” Trần Nghiêu tiến tới, thấy gã béo đang cân, liếc màn hình cân điện tử, không nhịn được cười phá lên, “Mày hai tháng hè tăng hai mươi cân? Tao nhớ trước kỳ nghỉ mày giảm còn một trăm tám mươi rồi mà?”

“Đệt!” Đồ Tuấn Huy chửi thề, bước xuống cân, lẩm bẩm, “Hèn gì tao thấy thịt lại nhiều lên.”

Lâm Nam định hùa theo Trần Nghiêu chế giễu Đồ Tuấn Huy, nhưng vừa mở miệng, bất ngờ nghe “tít” một tiếng, rồi mọi thiết bị điện trong phòng ngừng hoạt động.

Lâm Nam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn quạt trần dần dừng, cúi xuống thấy điện thoại báo pin yếu.

“Sao lại mất điện?” Đồ Tuấn Huy là người sợ nóng nhất phòng. Bình thường điều hòa mở mười sáu độ, gã vẫn chỉ mặc quần đùi đi lại. Giờ mất điện, gã ngơ ngác nhất.

Hùng Đạt lặng lẽ cất điện thoại: “Điện thoại tao hết pin, ai có sạc dự phòng?”

Trần Nghiêu vội kiểm tra điện thoại, thấy tối qua có sạc, mới thở phào.

Rồi cả bốn người trong phòng nhìn nhau. Cuối tháng Tám nóng như thiêu, không điều hòa, không điện, chẳng ai chấp nhận nổi.

Không khí ngưng đọng, chút hơi mát còn lại trong phòng dần tan biến. Đồ Tuấn Huy chỉ mặc quần đùi, giờ chỉ muốn cởi truồng. Lâm Nam chán nản nằm úp xuống bàn, áp má vào bàn để cảm nhận chút mát mẻ. Trần Nghiêu mở cửa, hy vọng có chút gió hè, nhưng không khí ngoài kia nóng đến méo mó, chẳng có tí gió nào. Hùng Đạt cởi áo, ra ban công dùng nước ấm từ vòi lau mồ hôi.

“Hay đi tiệm net?”

Chẳng biết ai lên tiếng, cả bốn người đồng thanh: “Đi!”