Chương 22
------------------------------------------------------------------------------
Khi vừa về đến nhà, bọn tôi liền cất đồ lên quầy bếp rồi bật TV lên. Tôi liền ngã người xuống sofa, trong khi cô sát thủ có vẻ ngượng ngùng đi lấy đồ lót.
"Được rồi, tôi đi thay đồ đây."
"Gì thế? Sao cô cứ phải báo cáo mọi chuyện vậy? Cô muốn tôi nhìn cảnh cô thay đồ luôn hay gì? Không ngờ cô sát thủ dâm đãng vậy luôn."
"......"
Sát thủ nhìn tôi với ánh mắt đầy mệt mỏi, rồi im lặng rời khỏi phòng khách. Chắc là cô ấy đi vào phòng thay đồ .
Mà nếu thực sự sống chung với sát thủ thì tôi phải suy nghĩ đến việc bày trí lại phòng ốc sao cho hợp lý.
Phòng thì có đủ, nhưng tôi muốn hai người dùng chung một phòng ngủ cơ. Tuy nhiên việc này tôi không thể tự mình quyết định được mà còn phải bàn bạc với cô sát thủ nữa.
Sát thủ bước đi nhẹ nhàng về phòng khách, rồi ngã người xuống sofa như tôi. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng thấy dễ chịu rồi. Mặc dù có chút kích thích khi thả rông nhưng cũng không phải là thứ tôi muốn mãi đâu."
"May mà sát thủ không thức tỉnh thêm sở thích kỳ quặc nào."
Tôi vừa nói xong, sát thủ quay sang nhìn tôi với vẻ mặt như đang tự hỏi điều gì đó.
"Anh không muốn tôi trở thành một cô ả dâm đãng à?"
"Không đâu, tôi chỉ muốn sát thủ sống cuộc sống bình thường thôi. Nếu trong đó cô có thể thích tôi thì tôi sẽ rất vui."
Nghe vậy, cô ấy chỉ lẩm bẩm "Khó thật đấy," rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Cô cầm lấy chiếc remote và bắt đầu chuyển kênh TV.
"Lâu lắm rồi mới xem TV, không biết đã bao lâu rồi nhỉ."
"Tôi cũng không còn xem TV nhiều nữa, bây giờ chỉ dùng điện thoại là chính."
"Ừ, tôi thì chẳng có cái nào cả. Để hết đồ đạc ở chỗ đó rồi."
Cô ấy cười nhẹ khi nói điều đó. "Chỗ đó" chắc là nơi cô ấy từng sống, tôi nghĩ thế. Chắc đó là cuộc sống trước kia của cổ.
"Giờ mà tôi lết xác về đó, có lẽ họ sẽ giết tôi thật. Nhiệm vụ thất bại mà, sao mà quay lại lấy đồ được nữa."
"Bị giết thật á? Khi hết giá trị lợi dụng thì họ sẽ vứt bỏ cô à?"
"Ừ, thế giới vận hành như vậy mà, cũng đành chịu thôi."
Cô ấy nói rồi tiếp tục chuyển kênh TV như muốn quên đi điều gì đó. Tôi chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ, nhưng nhiều người quen của tôi thì có.
Dù vậy, tôi vẫn luôn cố gắng cứu giúp họ, dù có những ca không thể cứu vãn được. Việc đồng đội giết hại lẫn nhau là điều tôi không thể chấp nhận được.
"Tôi không còn nơi nào để về nữa rồi, không biết tiếp theo phải làm gì đây."
Sát thủ thở dài, nở một nụ cười gượng gạo. Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy.
"Tôi mong rằng nơi này sẽ trở thành nơi mà cô có thể trở về, thấy sao nào?"
Khi tôi nói vậy, sát thủ nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt, nhưng rồi cười mỉm đầy thách thức.
"Lợi dụng lúc tôi đang yếu lòng à, đúng là tên đáng ghét mà. Nhưng lúc này, tôi cho phép anh lợi dụng đấy."
Rồi cô ấy lao thẳng vào lòng tôi. Tôi ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, kéo sát vào người mình. Cô ấy để cơ thể mình tựa vào tôi mà không hề kháng cự.
Cô ấy thu mình lại, thở nhẹ như đang cảm thấy bình yên trong vòng tay tôi. Rồi với ánh mắt ngước lên, sát thủ nói với giọng điệu tsundere:
"Không phải là tôi thích Sagami đâu nhé. Tôi vẫn thích gà rán hơn."
Cô ấy chỉ vào hình con gà trên bao bì. Ngay lúc đó, tôi bỗng cảm thấy ghét con gà đó. Nếu sát thủ không có ở đây, tôi chắc chắn sẽ vứt nó vào thùng rác ngay lập tức.
Mối quan hệ giữa chúng ta là gì?