Chương 21
------------------------------------------------------------------------------
Bọn tôi đi thêm một đoạn thì thấy một cửa hàng tiện lợi 24/7 ở ngay trước mặt. Vừa bước vào cửa hàng, nữ sát thủ liền buông tay tôi ra và nhanh chóng đi tít vào đằng trong.
"Xin chào quý khách~"
Ánh mắt tôi chạm phải cái nhìn lười biếng của nhân viên, khiến bầu không khí có chút ngượng ngùng, nhưng vì cả hai đều không giỏi giao tiếp nên cũng chẳng có gì xảy ra.
"Để tôi đi mua đồ nhé."
Nữ sát thủ quay lại nói với tôi, rồi bắt đầu hành động một mình. Tôi cảm thấy việc đi theo có vẻ không hợp lý lắm, nên quyết định đứng nhìn quanh khu vực đồ ăn sẵn.
Đang thắc mắc về cái bánh sandwich chỉ toàn trứng, tôi bất ngờ khi có ai đó kéo nhẹ tay áo mình từ phía sau. Tôi quay người lại thì thấy nữ sát thủ đứng đó.
"Xin lỗi nhé, nhưng anh có thể cho tôi mượn tiền được không? Tôi không có mang theo."
Cô sát thủ nói với ánh mắt có phần ngại ngùng khi yêu cầu tôi giúp đỡ. Giây phút đó, tôi hiểu được cảm giác của một ông lão khi chiều chuộng cháu mình, dù tôi chưa từng gặp ông nội.
"Được thôi, em có thể xin một triệu yên cũng được, dù không cần phải mua đồ đắt tiền đâu."
"Ừ, cảm ơn anh. Thôi, mình mua nhanh rồi về, em hơi buồn ngủ rồi."
"Ừ, biết rồi."
Nói rồi, nữ sát thủ tiến tới quầy thanh toán, còn tôi thì đứng ngay cạnh cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, bọn tôi cứ như một cặp vợ chồng thật sự. Tôi chỉ muốn mua nhiều đồ hơn cho cô ấy, đúng hơn là muốn chiều chuộng cô ấy thêm chút nữa!
Và tôi cũng thầm ghen tị khi thấy nhân viên cứ nhìn nữ sát thủ bằng ánh mắt khó chịu đó. Chỉ có mình tôi mới được phép nhìn cô ấy như thế thôi!
Khi tôi quay người lại thì thấy nữ sát thủ lại đang say sưa nhìn đống gà rán bên cạnh quầy thanh toán.
"Muốn ăn không?"
Tôi hỏi, cô ấy giật mình trở người, cố gắng giữ một vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không giấu được sự thích thú.
"Ăn vặt giờ này không tốt cho công việc. Nói chung thì ăn đêm... không nên đâu."
Cô ấy lắc đầu lia lịa, như tự nhủ mình không được lung lay. Nhìn cô sát thủ đang cố gắng tập trung, tôi không khỏi ghen tị với những miếng gà rán đang thu hút cô ấy.
Khi đến lượt thanh toán, tôi gọi thêm cho mình một phần gà rán.
"Cho tôi một phần gà rán nhé."
"Vâng, ngay đây."
Nhân viên đáp lại một cách uể oải. Nữ sát thủ ghé sát vào tai tôi, thì thầm.
"Tôi nói là không cần mà."
Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời cô ấy với giọng nói trấn an.
"Em là bạn gái của anh rồi mà, cứ sống thoải mái một chút đi."
"Được vậy sao..."
"Nếu không ăn thì để anh ăn nhé?"
Nghe tôi nói vậy, cô ấy hơi bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nhưng quả quyết nói.
"Không, em sẽ ăn!"
Người nhân viên đứng đó không khỏi mỉm cười khi thấy cảnh này, lúc cô sát thủ nhận lấy phần gà rán, khuôn mặt cô ấy hơi đỏ lên vì ngượng.
Sau khi nhận tiền thừa, ngay lúc chuẩn bị rời cửa hàng thì nhân viên nói với tôi một câu:
"Bạn gái của anh dễ thương thật đấy."
"Đúng rồi, cô ấy là niềm tự hào của tôi."
Nghe câu đó, nữ sát thủ ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, khiến tôi phải nhanh chóng chạy đến bên cô ấy.
Nhân tiện, nếu bạn nghĩ rằng nhân viên là một ông chú trung niên thì sai rồi, thực tế thì đó là một cô gái tóc vàng trẻ trung khoảng 20 tuổi.
Nữ sát thủ ghen tuông, đôi má căng phồng lên vì giận.
"Anh đã nói gì với cô gái đó?"
"À, chuyện liên quan đến sát thủ thôi mà."
"Thật sự đã nói gì hả?!"
Cô ấy vừa nói vừa đấm vào người tôi, nhưng lực đấm của cô ấy yếu xìu, cứ như đang trêu chọc. Chúng tôi vừa đi vừa cười đùa trên con đường về nhà.
---
Trans: ừm thì... có vẻ truyện khá flop nên đây có lẽ là chương cuối cùng, nếu trong vòng 1 tháng mà không thấy lên chương mới có nghĩa là drop luôn nhé.(xạo đấy)