Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 59

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 781

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Web novel - Chương 12.1

Cũng có một chút xôn xao.

 Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện cũng chỉ có thế.

Những con sóng cao hơn bình thường, nhưng gọi nó là một cơn bão thì hơi quá. Nó chỉ đơn thuần là một sự kéo dài của những chuyện thường ngày.

Dù nó đã trở thành chủ đề bàn tán, nhưng còn lâu mới trở thành một vấn đề thực sự.

…Nhưng với một kẻ như tôi, đang ở trên một con thuyền nhỏ, thì chỉ cần sóng hơi cao một chút cũng có thể báo hiệu một thảm họa.

Nhìn chằm chằm.

Tôi có cảm giác như mình đang bị theo dõi.

Từ chỗ ngồi bên cạnh. Dù không hề nhìn sang, tôi vẫn có thể cảm nhận được nó như đâm xuyên qua da thịt mình.

Trong giờ học.

Từ chiếc ghế kế bên, lần đầu tiên có người ngồi kể từ khi vào cao trung, một ánh nhìn không hề che giấu đang hướng thẳng vào tôi.

Một cách mãnh liệt. Như thể muốn khoan một lỗ.

Trên bàn của Sajou-san, một quyển sách giáo khoa tiếng Nhật không một nếp nhăn vẫn đang được gập lại.

Rõ ràng là cô ấy không hề học bài hay có ý định chú ý nghe giảng.

Ngay cả thầy giáo chủ nhiệm, người đã nhận ra hành vi táo bạo này, cũng có vẻ bối rối không biết có nên khiển trách cô ấy hay không.

Một học sinh trốn học. Bỏ bê lớp học.

Cứ thế này, rõ ràng trở thành giáo viên mới quả là một thử thách không hề nhỏ. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã rủ cô ấy đến trường, nhưng tôi tự an ủi mình với suy nghĩ rằng như vậy còn tốt hơn là cô ấy không đi học chút nào. Thật lòng, tôi xin lỗi.

Ánh mắt của Sajou-san.

Sự hoang mang của thầy giáo.

Nói một cách nhẹ nhàng nhất thì, nó thật đáng lo ngại. Chỗ ngồi của tôi trở nên thật khó chịu.

Với một tiếng cọt kẹt, tôi dịch ghế một chút rồi lại ngồi xuống. Vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác bất an này.

Không, mình không thể nào chịu đựng được cảnh này suốt một tiếng đồng hồ, đúng không?

Mồ hôi trán nhỏ giọt, rơi xuống quyển vở của tôi. Cây bút run rẩy của tôi làm rách tờ giấy đã ướt. Ôi, trời ạ.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, phải hỏi thôi.

Không thể chịu đựng ánh mắt của cô ấy thêm nữa, tôi viết vội một dòng chữ ở góc quyển vở của mình.

Tôi xé mẩu giấy có ghi "Cậu cần gì à?" rồi lén lút đưa nó cho cô ấy để thầy không phát hiện ra.

Sajou-san, sau khi nhận được nó, hỏi bằng một ánh mắt sắc lẹm, "Gì?"

Liếc nhìn mẩu giấy, thái dương cô ấy khẽ giật giật.

Sau đó, cô ấy xòe lòng bàn tay ra.

"Cái này là sao?" cô ấy hỏi bằng mắt, trong khi ngón trỏ thon dài chỉ vào mấy cây bút. Có vẻ như cô ấy đang hỏi xin đồ để viết. Cô ấy không có bất kỳ dụng cụ viết nào sao?

Thật sự, cô ấy chỉ đến trường cùng tôi thôi sao.( Nhất ông còn gì)

Nửa phần thán phục sự táo bạo của cô ấy, tôi đưa cây bút qua.

Sajou-san, sau khi viết nguệch ngoạc vài chữ lên mẩu giấy ban nãy, nhẹ nhàng trả lại cây bút cùng với lời nhắn.

Khi tôi nhận lấy và đọc nó:

"Không có gì."

Chỉ có một từ duy nhất được thêm vào.

Dù là nói hay viết, sự thờ ơ vẫn không hề thay đổi.

Nhưng nét chữ thì dễ thương. Rõ ràng là chữ con gái viết, và sự tương phản với tính cách của cô ấy càng làm tăng thêm vẻ dễ thương, khiến nó có chút buồn cười.

Khi tôi cười tủm tỉm, một nếp nhăn hình thành giữa hai hàng lông mày của Sajou-san, một dấu hiệu của sự khó chịu.

"Có gì vui sao?" cô ấy hỏi, tỏ vẻ không hài lòng.

Tôi xua tay coi như không có gì rồi bắt đầu thích thú với ý tưởng sẽ viết gì tiếp theo.

Trò nghịch ngợm điển hình của học sinh này thật thú vị và bất giác, tâm trạng của tôi đã vui lên.

Tôi đã quá trớn. Đó là điều hối tiếc của tôi trong ngày hôm nay.

"A."

Không phải một mẩu giấy hay một ánh nhìn, mà là giọng nói của Sajou-san vang lên trong không khí.

Khi tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thầy giáo đi qua giữa Sajou-san và tôi, đang đọc to một đoạn trong sách giáo khoa.

Tôi hít một hơi thật mạnh, cảm giác như bụng mình hẫng đi như đang chơi tàu lượn siêu tốc.

Mình bị phát hiện rồi sao?