Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 5

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 775

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 20

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 104

Web novel - Chương 14

"Hai người đang hẹn hò à?" "Hai người gọi nhau là gì?" 

 "Nụ hôn có vị gì thế?"

 "Cậu biết nấu ăn à? Tuyệt vời quá!"

"Là đồ nhà làm hả? Oa!"

"Hai người hẹn hò từ khi nào?" "Hai người gặp nhau như thế nào?"

 "Ai tỏ tình trước?"

"Quần lót của cậu màu đen à?"

 "Lần đầu có đau không?"

 "Có chảy máu không?"

Họ không ngần ngại bắn một tràng câu hỏi dồn dập về phía Sajou-san. ( Đ có liêm sỉ luôn:v )

Ánh sáng vốn đã không có trong mắt Sajou-san lại càng chìm sâu hơn vào bóng tối...

Nhưng cổ vẫn không có vẻ gì là định trả lời. Cô ấy bướng bỉnh giữ im lặng, bình tĩnh ăn bữa trưa của mình như không có chuyện gì xảy ra. Hmm. Tinh thần thép thật.

Dù đã cố gắng, các cô gái trong lớp cũng đành chịu thua, Sajou-san đã quyết tâm phớt lờ họ hoàn toàn.

Một lúc sau, họ dường như nhận ra cô ấy sẽ không nói chuyện. Với những tiếng thở dài và cái nhún vai, họ dần dần rời khỏi Sajou-san.

Đương nhiên, mục tiêu tiếp theo là tôi. Có lẽ vì tôi có xu hướng ít nhất cũng trả lời phần nào, nên các câu hỏi dồn vào tôi còn nóng hơn cả lúc nhắm vào Sajou-san. Điều đó khiến tôi khó mà bình tĩnh ăn bữa trưa của mình được.

"Nè, nè~, nói cho bọn tớ biết đi, Hinata-ku~n?"

"Thôi, tớ xin kiếu."

Họ hỏi bằng một giọng dễ thương, nhưng tôi không phải là một gã dễ dàng gục ngã trước những chiêu trò đơn giản như vậy.

Với một cô gái xinh đẹp như Sajou-san, chưa kể đến vòng một đầy đặn của cô ấy, người ta sẽ phát triển sức đề kháng nếu họ cứ bám riết lấy mình liên tục. ( M nghiện vòng 1 của chị nhà à:))) )

Nếu đây là trước khi tôi gặp cô ấy... có lẽ tôi đã đầu hàng rồi. Không thể tránh được. Đàn ông đơn giản là thế; họ rất yếu lòng trước những cô gái tỏ ra tình tứ, ngay cả khi biết đó là có tính toán.

Đang cố chịu đựng giữa một nhóm nữ sinh cao trung. Tôi đột nhiên cảm thấy một cú đá vào ghế của mình. Gì thế này?

Nhìn Sajou-san, người vẫn còn một ít cơm trưa nhưng đang chống cằm lên tay và tránh ánh mắt của tôi, tôi hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Không... Có... Gì... Cả."

Giọng cô ấy rất đanh. Tôi đã làm cô ấy bực mình sao?

Thật lòng, tôi không có ý niệm gì cả.

Cô ấy thường nói "không có gì", nhưng lần này, tôi không thể phân biệt được ý nghĩa và cảm xúc đằng sau những lời đó.

Có phải là vì những câu hỏi tọc mạch từ đám đông không?

Nhưng tôi không thể làm gì được về chuyện đó, và hơn nữa, tôi không phải là nguyên nhân.

"Oa... Sajou-san lúc dỗi trông dễ thương quá."

"Đúng không? Dù trông ngầu thế mà phản ứng đó làm mình đổ luôn..."

"Xin lỗi nhé? Tớ không có ý đó đâu. Tớ sẽ rút lui, nên tha thứ cho tớ nhé?"

Có lẽ vì tất cả đều là nữ sinh cao trung, họ dường như cảm nhận được tại sao Sajou-san lại buồn bực. Họ xin lỗi và rời đi, mắt họ lấp lánh vẻ ngưỡng mộ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nhân tiện, nói thêm, sau ngày hôm đó, không một bạn học nào của tôi biến thành những kẻ tọc mạch nữa.

Khi tôi hỏi họ tại sao.

"Bọn tớ không muốn bị ghét, nên đã nghĩ rằng lặng lẽ dõi theo là lựa chọn tốt nhất," họ giải thích trong khi cầm một chiếc quạt có ghi dòng chữ "Yêu Sự Đơn Độc, Trái Tim Rung Rinh".

Vì không hiểu lắm, tôi đã tạm thời tịch thu chiếc quạt. ( Ác vậy mầy:)) )

Họ có vẻ rất thất vọng.

"Haizz," họ thở dài.

Nhìn chung, lần đầu tiên đi học cùng Sajou-san thế nào? Thành thật mà nói, nó rất mệt mỏi. Theo nhiều cách khác nhau.

Có những điều tôi có thể lường trước được, và có những điều thì không.

Chà, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn định hơn một chút bắt đầu từ ngày mai.

Ra khỏi cổng trường, chúng tôi đi về trên con đường buổi sáng đã đi.

Đi bên cạnh tôi là Sajou-san trong bộ đồng phục học sinh. Cô ấy đã mặc thường phục khi đến đón tôi, nên nhìn cổ trong bộ đồng phục có chút mới mẻ, và nó khiến tôi hơi hồi hộp.

Vẻ mặt trống rỗng thường ngày, trông cũng có vẻ buồn ngủ của Sajou-san, vẫn không hề thay đổi.

Khi tôi lướt qua khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy, được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn, tôi không khỏi cảm thấy tò mò.

Vì vậy, tôi quyết định hỏi Sajou-san một chút về chuyện đó.

"Cậu có đang ép buộc bản thân không?"

Đôi mắt đen của Sajou-san chạm mắt tôi.

Thành thật mà nói, tôi đang tự hỏi liệu mình có khiến cô ấy phải cố gắng quá sức không.

Tôi cảm thấy mình đã làm cô ấy mệt mỏi một cách không cần thiết khi để cô ấy đi học cùng và lo lắng cho tôi. Sức nặng của nó giống như nuốt phải một quả chì.

Cô ấy không phải là kiểu phụ nữ sẽ làm những việc như vậy.

Có thể nói điều này hơi thô lỗ, nhưng tôi đã cảm thấy từ lần đầu gặp mặt rằng Sajou-san không có thời gian để quan tâm đến người khác. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một nỗi lo không cần thiết, nhưng..

Phản ứng của Sajou-san về việc liệu cô ấy có thích nó không rất mơ hồ, khiến tôi cảm thấy bất an.

Giống như mặt nước trong cốc đang rung lên theo từng gợn sóng, chao đảo.

Lo lắng, tôi nhìn lại vào mắt cô ấy, nhưng cổ không trả lời câu hỏi của tôi. Cô ấy chỉ nhìn về phía trước.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có một khối u trong lồng ngực tôi. Tôi muốn cào nó ra như cào một lớp vảy, nhưng không thể dùng móng tay để loại bỏ sự lo lắng trong tim mình.

Có lẽ rốt cuộc tôi nên đi học một mình. Tôi vừa mới nghĩ vậy thì..

"Trứng cuộn cho ngày mai, tôi sẽ không cho đường nữa."

Một cú chuyển chủ đề đột ngột. Tôi nghiêng đầu, không thể hiểu được ý nghĩa.

Nơi tôi đang nhìn. Má cô ấy ửng hồng. Đó không phải là do mặt trời đang lặn; chắc chắn là do hơi nóng từ cảm xúc của cô ấy.

Sajou-san cắn môi dưới. Chịu đựng điều gì đó, cô ấy hé môi một chút.

" Tôi thích vị thanh mát của hành hơn."

Đó là tất cả những gì cô ấy nói.

Sau đó, Sajou-san nhanh chóng bước đi về phía trước.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ dần của cô gái ấy, co lại như thể đang chạy trốn và trong một khoảnh khắc, miệng tôi há hốc vì ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, một nụ cười tự nhiên nở trên khuôn mặt tôi.

Tôi đã hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của cô ấy.

Nhưng nó thật vòng vo và phức tạp.

Cô ấy không thẳng thắn cho lắm.

Nhưng cảm xúc tôi đang có không phải là sự bực bội.

Dù mặt trời sắp lặn, trái tim tôi cảm thấy ấm áp, như thể được tắm mình trong ánh nắng rực rỡ của mùa hè.

Tôi đuổi kịp và đi bên cạnh Sajou-san khi cô ấy vội vã bước đi.

Cúi xuống, tôi nhìn lên mặt cô ấy từ bên dưới, nhưng cô ấy quay đi như muốn nói, "Đừng nhìn tôi."

Tuy nhiên, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp và phần gáy lộ ra là không thể tránh khỏi, và những cảm xúc đang sôi sục trên làn da ửng hồng của Sajou-san là không thể kiểm soát.

Cũng giống như với hộp bentou; cô ấy đang cố gắng thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thành. Tuy nhiên, lần này, tôi sẽ thuận theo phong cách của Sajou-san một lần vậy.

"Tớ cũng thích trứng cuộn với hành lá."

"Tôi không quan tâm."

"Không quan tâm, hử? Tớ hiểu rồi."

"Cái đó... phiền phức thật."

Những lời lẽ cộc lốc.

Nhưng không hiểu sao, ngay cả điều đó cũng có vẻ thân quen đối với tôi, và khi chúng tôi đi cạnh nhau trên đường về nhà, tôi không thể ngăn được nụ cười trên má mình.

"Nhân tiện, cái quạt đó thì sao?"

"Nó làm tim cậu rung động à?"

"(Nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm như nhìn một con côn trùng)."

*** ( Chuyển cảnh )

Có một tin nhắn thoại.

Bíp-

A, Onii-san!

Aloha~ Anh đang làm gì thế?

Là cô em gái siêu cấp đáng yêu của anh đang nói đây, anh biết không?

Thế nào rồi? Anh có vui không?--Anh tốt hơn hết là nói có đi!

Chà, dù sao em cũng không có nhiều thời gian, nên không quan trọng lắm.

Vấn đề là, chuyến công tác của bố bị dời lịch, nên mẹ bảo em hỏi anh về chuyện đó.

Tối nay em sẽ gọi lại, nên nhớ bắt máy đấy, nhé?

Từ cô em gái đáng yêu nhất thế giới của anh~ Bái bai~

-Bíp