Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 6

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 775

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 20

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 104

Web novel - Chương 17

Thời gian như ngừng lại. Không, có lẽ chỉ là hơi thở của chính tôi đã ngưng bặt.

Đột nhiên, tôi cảm thấy như mình vừa dịch chuyển tức thời từ ban công nhà mình lên đỉnh một ngọn núi, cảm nhận được sự loãng đi của không khí. Sự thay đổi đột ngột về áp suất không khí mang lại cảm giác như thể tim tôi đang phồng lên như một túi khoai tây chiên, sắp sửa nổ tung.

Khoan, cái gì…?

Tôi nghĩ mình đã phát ra âm thanh, nhưng không một lời nào thoát ra được.

Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại hoảng hốt đến vậy.

Thế giới trước mắt tôi trôi qua chớp nhoáng, và như thể muốn nói rằng tôi không thể đứng vững nếu không có chỗ vịn, tôi nắm chặt lấy lan can. Bề mặt gồ ghề, không bằng phẳng có cảm giác tương tự như trạng thái tâm trí của tôi lúc này.

“Nhân tiện, em có để lại một tin nhắn thoại, nhưng anh vẫn chưa nghe hả? Phớt lờ giọng nói của em gái mình… Chuyện gì đang xảy ra thế—”

Tôi có cảm giác như con bé đang nói gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được, như thể có tiếng nhiễu xen vào.

Tất cả những gì tôi có thể nắm bắt được là giọng nói của em gái tôi rất nhẹ nhàng, như thể con bé chẳng nói điều gì quan trọng cả.

Và điều đó đúng. Tôi không nghĩ đó là điều gì đặc biệt đáng ngạc nhiên.

Hmm. Được rồi. Anh sẽ suy nghĩ về nó.

Đó là tất cả những gì tôi đã trả lời. Tôi sẽ tìm ra phải làm gì sau đó, một khi tôi trở lại phòng mình. Đó không phải là điều gì để quá nghiêm trọng.

Bởi vì, vốn dĩ, khả năng đó đã tồn tại.

Lý do tôi ở một mình là vì thời điểm của chuyến công tác rơi vào giữa năm lớp 9 của tôi, ngay trước khi tốt nghiệp.

Vậy, vậy, vậy nên… sao chứ?

Thôi rồi. Tệ thật rồi. Cứ như thể một sợi dây quan trọng nào đó trong não tôi bị đứt phựt, và mọi suy nghĩ đều chết lặng.

“Chà, vậy thôi nhé. Anh cứ suy nghĩ đi. Adieu~”

Khoan đã.

Tôi cố gắng nói điều gì đó, nhưng cuộc gọi đã kết thúc trước khi tôi kịp làm vậy.

Bíp, bíp.

Điện thoại đã gác máy, loa thông báo cho tôi biết, và màn hình chính nháy trở lại.

Tại sao con bé lại phải kết thúc bằng một câu tiếng Hawaii chứ?

Tôi lẩm bẩm một điều gì đó không quan trọng và khuỵu xuống như thể sụp đổ.

Chuyến công tác được gia hạn.

Điều đó không sao cả.

Sống cùng gia đình ở Hokkaido.

Rời xa thị trấn quen thuộc có một chút buồn, nhưng có thể sống cùng gia đình một lần nữa là một điều tốt. Rốt cuộc, đó cũng chỉ là một năm kinh nghiệm sống một mình.

―Mình sắp phải xa Sajou-san.

Điều này không ổn. Thực sự không ổn chút nào.

Một bóng tối bao trùm lồng ngực tôi. Cứ như thể đất bị trộn vào nước , biến nó thành bùn, đặc quánh và nặng trĩu.

Cô ấy chỉ là hàng xóm.

Một người con gái tôi chỉ ở cùng có lẽ một tháng, không hơn không kém. Chúng tôi không phải người yêu. Tôi thậm chí còn không biết liệu chúng tôi có phải là bạn bè hay không.

Vậy mà, tại sao cô ấy lại khuấy động cảm xúc của tôi đến thế này?

“…Aaaa.”

Tôi luồn tay vào tóc một cách rối bời.

Thành thật mà nói, bất kể bản chất mối quan hệ của chúng tôi là gì, đây là lần đầu tiên tôi trở nên gắn bó với một người khác đến vậy.

Có lẽ có sự lo lắng ở đó.

Sajou-san giống như một con mèo hoang trong mưa.

Nếu tôi rời mắt đi, cô ấy sẽ tan biến vào bóng tối của con hẻm và biến mất. Tôi lo lắng cho cô ấy, mong manh và thoáng qua như chính con người cổ.

Dù cho có trở nên thân thiết đến đâu, chúng tôi vẫn là người lạ.

Để đối xử với cô ấy một cách lạnh lùng như vậy… một tháng qua, kể từ khi chúng tôi bắt đầu tiếp xúc, quả nhiên mọi thứ là quá mãnh liệt, quá gần gũi.

Nhưng liệu lo lắng có ích gì không?

Để rồi phải trở nên nhẫn tâm, tháng đầu tiên sau khi chúng tôi bắt đầu quen biết đã vô cùng đáng nhớ, và khoảng cách giữa chúng tôi đã quá gần.

Cảm nhận sức nặng của cơ thể như thể trọng lực đã nhân lên gấp bội, tôi đứng dậy.

Tôi mở cửa sổ và trở lại phòng khách.

“…Một người phụ nữ?”

Ngay khi tôi quay lại, những lời đầu tiên sau một khoảng im lặng ngắn ngủi lại giống như những chiếc gai nhỏ.

Cô ấy nhếch môi, tay ôm một con thú nhồi bông hình mèo thân dài dường như xuất hiện từ đâu đó.

“Không, là em gái tớ.”

Cô ấy đúng là một người phụ nữ, nhưng việc khẳng định điều đó lại cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ là vì tôi cảm thấy như mình đang được hỏi nhiều hơn không chỉ là về giới tính , mà là cả mối quan hệ và trạng thái cảm xúc của chúng tôi.

“Ra vậy.”

Cổ nói một cách thờ ơ, và cổ của con thú nhồi bông siết lại để đáp lời.

Mặc dù nó chỉ là một con thú nhồi bông và biểu cảm của nó không thể thay đổi, nhưng trông nó như đang vùng vẫy. Làm ơn dừng lại đi.

Nhìn cô ấy trong trạng thái đó, không hiểu sao tôi lại cảm thấy… không phải cô đơn, mà là trìu mến.

Tôi đã bắt đầu thấy nhớ cô ấy rồi. ( :)))) )

Tôi không hiểu cảm xúc của chính mình.

Nhưng có lẽ cơ thể tôi thì hiểu, dù không hề có ý định, tôi thấy mình đang di chuyển về phía Sajou-san, người đang ngồi trên chiếc ghế lười.

“Rihito?”

Cô ấy gọi tên tôi, và tôi quỳ xuống.

Với vẻ mặt bối rối, tôi tựa đầu lên đầu gối cô ấy.

“Ư ư…” ( vcl làm nũng vs vợ , nhanh quá r tác ơi:)) )

Rên rỉ, tôi dụi đầu vào đùi Sajou-san.

Phần lý trí trong đầu tôi đang đổ mồ hôi lo lắng, nghĩ rằng, ‘Đây không phải là quấy rối tình dục sao?’ Nhưng ngay bây giờ, tôi đang hành động hoàn toàn dựa trên những cảm xúc đang khuấy đảo bên trong mình. Cảm giác như một chú cún đang tìm kiếm sự yêu thương. Cứ như thể đang quan sát chuyện của người khác vậy.

“Cậu đang làm gì thế…?”

Sajou-san bắt đầu nói điều gì đó ở phía trên tôi, nhưng dường như cô ấy đã dừng lại giữa chừng, rồi im bặt.

Tôi có thể đoán được cô ấy định nói gì. Và tôi hiểu tại sao cô ấy lại dừng lại.

Có lẽ là vì tôi không tò mò về hoàn cảnh của Sajou-san.

Dù chính cô ấy không phiền, nhưng có lẽ cổ đã nghĩ rằng sẽ không công bằng nếu vi phạm điều đó.

Bất kể quá khứ hay tương lai, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau , thật dễ chịu.

Bản thân tôi đang dần chấp nhận một sự đình trệ nhất định.

Tôi không muốn phá vỡ nó.

Sự bao dung mà chúng tôi dành cho đối phương chắc chắn ngang nhau.

Vì vậy, tôi không thể tâm sự với cô ấy.

Bởi vì thật không công bằng khi chỉ nói về hoàn cảnh của mình mà không hỏi han gì về cô ấy.

…Có lẽ bởi vì tôi đang mang trong mình những cảm xúc hoàn toàn trái ngược với cô ấy, dù chúng trông có vẻ tương đồng.

A, có lẽ chính lối suy nghĩ này đang trói buộc chúng tôi lại như xiềng xích và gây ra sự đình trệ này.

Nghĩ rằng rơi vào bế tắc lại là điều tốt, thật là một suy nghĩ tự ngược. Dòng suy nghĩ của mình dẫn đến đâu cũng thật chán nản.

Rốt cuộc, tôi chẳng thể nói gì và chỉ có thể dựa dẫm vào cô ấy.

Tôi thầm cười nhạo bản thân. Đúng là một câu chuyện kỳ lạ.

Có thể dựa dẫm vào ai đó, nhưng lại không thể bộc bạch lòng mình.

Trong khi cho phép sự gần gũi về thể xác, tôi lại không đào sâu hay cho phép đối phương xen vào hoàn cảnh riêng tư của mình.

Nó thật vô cùng méo mó, một cảm giác bất an như đang đứng trên một mặt hồ băng mỏng.

Chỉ cần một trong hai người cố gắng dẫm đạp nó, lớp băng sẽ vỡ tan tành không chút báo trước, và mối quan hệ này sẽ đi đến hồi kết.

Tôi khịt mũi. Có một mùi hương ngọt ngào.

“Mùi của cậu.. Sajou-san…” ( cho tôi ngửi với ;-; )

Ngay khi tôi vừa nói dứt lời, một cơn đau nhói từ khuỷu tay truyền đến thái dương của tôi. Á.