Kho báu của tôi… thật khó để không gọi nó như vậy, nhưng khoảnh khắc nó bị vỡ tan và cảm giác trống rỗng đâm vào tim tôi đã khiến tôi khuỵu gối và rơi lệ vào ngày hôm đó, vừa gần gũi lại vừa xa xôi.
Khi tôi tuyệt vọng không biết từ nay mình sẽ sống dựa vào đâu, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì không thể tìm thấy tài khoản đó nữa.
Quả thực, thời đại kỹ thuật số. Những thứ vật chất không thể chống chọi được với sự phá hủy hay mục nát.
Tôi sẽ không nói đó là gì đâu.(Cần gì mấy cái đó nữa main , m chỉ cần húp nu9 thôi mà :v)
Vài ngày trôi qua kể từ khi tôi cảm nhận sâu sắc sự mong manh và phù du của vạn vật.
“ “A…” “
Những giọng nói chồng lên nhau. Cảm giác thật kỳ lạ nhưng cũng quen thuộc.
Tôi đang trên đường đi mua một ly cà phê từ máy pha espresso của cửa hàng tiện lợi thì khi đi ngang qua ngưỡng cửa nhà hàng xóm, tôi đã nghe thấy nó.
Bầu trời nhìn thấy từ hành lang chung của tòa nhà chung cư lấm tấm những đám mây tích bông xốp, báo hiệu cho một ngày hè oi bức.
Xung quanh tràn ngập tiếng ve kêu.
Trong rãnh thoát nước chạy dọc mép hành lang, những con ve sầu lật ngửa im lìm, càng làm tăng thêm không khí mùa hè… Mày đừng bay được không?
Bất chấp một ngày hè tươi sáng như vậy, có một bóng người đang ngồi xổm trước cửa căn hộ bên cạnh như một con mèo bị bỏ rơi, lem luốc và ôm gối.
Đó là bà ấy, người mẹ.
Không giống như lần trước, hôm nay bà ấy không trang điểm.
Trang phục của bà cũng không phải là bộ đồ ngủ khêu gợi mỏng manh từ vài ngày trước.
Bà mặc một bộ đồ nỉ giản dị, có lẽ là từ một cửa hàng quần áo bình dân. ( MILF + áo nỉ best combo )
Không phải là tôi thất vọng đâu. Nghiêm túc đấy. Không hề.
Có lẽ là do trang phục của bà bớt gợi cảm hơn, hoặc có lẽ là do bà không trang điểm.
Vẻ ngoài tự nhiên giống nhau của họ, cùng với bầu không khí tràn ngập, khiến họ trông giống một cặp chị em sinh đôi hơn là một bộ đôi mẹ con. Họ còn hơn cả giống nhau; họ giống hệt nhau.
Nghĩ rằng mẹ của Sajou-san trông quá trẻ… nhưng mà, cũng chưa có gì xác nhận bà ấy là mẹ cả.
Bà ấy chắc chắn trông ngoài ba mươi, vì đã sinh ra Sajou-san, nhưng không có nếp nhăn, và lỗ chân lông của bà không thể nhìn thấy bằng mắt thường. “Phù thủy sắc đẹp” cũng chưa đủ để miêu tả; bà ấy thực sự là một phù thủy thời hiện đại.
Nhưng mà, cũng chưa chắc bà ấy có phải là mẹ không.
Có thể đó là một sự hiểu lầm cực kỳ thô lỗ của tôi khi nghĩ rằng bọn họ trông giống nhau khi đi lướt qua nhau.
Có lẽ bà ấy thực ra là chị gái của cô ấy hay gì đó.
Tôi chưa bao giờ hỏi Sajou-san về cấu trúc gia đình của cô ấy.
Trong trường hợp đó, sẽ khá xấu hổ nếu tôi đang mắc một sai lầm thô lỗ như vậy, nhưng tôi sẽ cứ im lặng với tinh thần không cảm thấy xấu hổ nếu mình không nói ra.
Tôi vẫn chưa có được sự cứng rắn về mặt tinh thần của một diễn viên hài, người phơi bày sự xấu hổ của mình và biến nó thành tiếng cười.
Rốt cuộc, trạng thái tinh thần của tôi vẫn còn mong manh sau khi bị tan vỡ vào ngày hôm trước.
Trước khi những suy nghĩ nội tâm của tôi bị phơi bày, tôi định sẽ lặng lẽ đi qua.
Trên hết, thật khó xử khi nghĩ đến sự việc với người đàn ông mà tôi đã thấy gần đây và tất cả những thứ khó chịu và gợi tình đó.
“Chào cô ạ.”
Và, khi tôi gật đầu nhẹ và cố gắng đi qua với vẻ mặt ngây thơ, tôi bất ngờ bị gọi lại bằng một giọng nói mỏng manh, có phần do dự, “Ừm, xin lỗi…”
Lẽ nào bà ấy đã nhận ra tôi đã coi cô ấy như một người mẹ!?
Tôi không thể đọc được suy nghĩ… nhưng bà ấy là một phù thủy, nên có lẽ… bên trong thì hoảng hốt nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười, tôi quay lại nhìn mẹ của Sajou-san (cố gắng chấp nhận), người trông có vẻ bối rối với đôi lông mày nhíu lại thành hình số tám, rụt rè hỏi,
“Ừm… Chúng ta… có thể nói chuyện một chút được không?”
“…Hả?”
Tôi trả lời một cách nửa vời trước giọng nói ngọt ngào của bà, khơi dậy bản năng bảo vệ của tôi.
Một lần nữa, tôi lại tìm thấy một điểm khác biệt nữa giữa bà và Sajou-san.
Dù giọng nói của họ có tông giọng tương tự nhau, nhưng ấn tượng tôi nhận được từ bà hoàn toàn trái ngược với giọng nói lạnh lùng và trầm lặng của Sajou-san. Nếu đơn giản hóa, bà ấy dễ thương và ngầu.
Sự xuất hiện của Sajou-san từ đội Vàng, đại diện cho khía cạnh thứ ba của đam mê, có thể sắp xảy ra.
Nhưng mà, nói chuyện sao?
Nói chuyện với mẹ của một người bạn. Đó là một tình huống cực kỳ khó xử, để lại cho tôi những cảm xúc lẫn lộn.
Trong khi tôi thầm rên rỉ khi nghĩ đến việc bị hỏi về bản chất mối quan hệ của mình với con gái bà, tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Như thể bị dắt mũi, tôi đi theo.
Chúng tôi đến một quán cà phê không xa tòa nhà chung cư.
Đó là một công trình lắp ghép, đứng một mình giữa những cánh đồng gần trạm xe buýt—một nơi mà bạn sẽ tự hỏi tại sao lại có một quán cà phê ở đó mỗi khi đi ngang qua trên đường đi học về, với một phông nền lớn màu nâu của những cánh đồng trải dài vô tận.
Không có cửa sổ ở phía lối vào, vì vậy bạn không thể nhìn thấy bên trong.
Tất cả những gì bạn có thể phân biệt được là từ “Café” đang bay trong gió trên một lá cờ và thông báo rằng “Chúng tôi hiện có phục vụ hamburger.” Tôi tự hỏi liệu họ có cà phê không nữa.
Vẻ ngoài của nó trông không hề sành điệu chút nào—đủ để khiến bạn nghi ngờ liệu nó có thực sự là một cửa hàng hay không—điều đó làm giảm đi bất kỳ sự can đảm nào để bước vào.
Đó là lý do tại sao đây là lần đầu tiên tôi bước vào kể từ khi nó mở cửa một năm trước, và tôi lẽo đẽo theo sau mẹ của Sajou-san như một đứa trẻ nhỏ, lo lắng đi theo. Mẹ ơi… ( goo goo babies:))
Trái ngược với vẻ ngoài hơi thô kệch của nó, nội thất bên trong lại bình thường một cách đáng ngạc nhiên.
Nó giống hệt như những gì tôi tưởng tượng về một quán cà phê.
Nội thất làm bằng gỗ, bàn ghế, và một chiếc quạt trần sành điệu quay chậm rãi phía trên như một con quay. Không thể phủ nhận đây là một quán cà phê.
Được một cô phục vụ trẻ tuổi đến dẫn đường, tôi ngồi vào một chiếc ghế sang trọng dường như được chạm khắc trực tiếp từ một khúc gỗ.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy lo lắng.
Mẹ của Sajou-san, ngồi đối diện tôi, có vẻ đã quen với không khí này, như thể bà đã đến đây nhiều lần trước đó, mọi cử động đều trau chuốt.
Cô phục vụ, với cảm giác quen thuộc mạnh mẽ, hỏi mẹ của Sajou-san, “Như mọi khi ạ?” Trong khi tôi, không cảm thấy gì ngoài cảm giác của một người mới, nhìn chằm chằm vào thực đơn trên bàn và lắp bắp, “Ừm… cho em một ly cà phê ạ,” như thể tôi không thể không toát ra cảm giác thiếu kinh nghiệm.
“Anh muốn uống nóng hay lạnh ạ?” cô phục vụ hỏi.
“Ừ-ừm, lạnh ạ…” tôi hoảng hốt, mặc dù bên trong đã được làm mát bằng điều hòa, nhưng tôi cảm thấy như mình sắp tan chảy như băng vì hơi nóng bốc lên trong cơ thể.
Mình đang làm gì thế này?
Cảm thấy thảm hại, như thể một tiếng cười khô khan có thể thoát ra, mẹ của Sajou-san đột nhiên nói bằng một giọng xin lỗi.
“Cô xin lỗi, thật sự đấy. Vì đã gọi cháu ra đột ngột như vậy. Và còn bắt cháu phải đến tận đây.”
“K-không sao đâu ạ.”
Thật sự. Theo nhiều cách.
Thực ra, ở nhà còn phiền phức hơn.
Dù là lên nhà bà ấy hay mời bà ấy lên nhà mình.
Lúc đầu, mẹ của Sajou-san có mời tôi lên, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
Có hai lý do. Một là tôi cảm thấy có lỗi với Sajou-san.
Mặc dù cả hai chúng tôi đều không hỏi về hoàn cảnh của nhau, nhưng việc lên nhà Sajou-san khi mà cô ấy không biết giống như vi phạm một cấm địa. Tôi không muốn xâm phạm, cũng không muốn bị xâm phạm.
Ngay cả việc gặp người có vẻ là mẹ của Sajou-san cũng đã khiến tôi cảm thấy không thoải mái về mặt cảm xúc rồi, và tôi muốn tránh đi vào vùng nước sâu hơn.
Và lý do còn lại là sau khi nhìn thấy người hàng xóm bên cạnh trong bộ trang phục gợi tình như vậy vào hôm trước, việc được mời vào nhà bà ấy có cảm giác như một thứ gì đó bước ra từ một cuốn doujin người lớn. Đúng không?
Ý tôi là, chỉ vì tôi lên đó không có nghĩa là một kịch bản gợi tình nào đó sẽ diễn ra, đúng không?
Về mặt logic, rõ ràng là một diễn biến gợi tình thuận lợi như vậy sẽ không xảy ra.
Tuy nhiên, như người ta vẫn nói, có một thuật ngữ gọi là “khiêu khích vô ý.” Đôi khi, tình cờ, có một khả năng. Giống như xác suất một quý bà ngực khủng đến đổ rác chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi ở khu đổ rác chung của khu chung cư. Ừ. ( Logic gì v:)) )
Tóm lại, có thể tôi đã nhát gan, nhưng có một phần trong tôi không muốn thừa nhận suy nghĩ ngây thơ của mình.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy mệt mỏi dù chưa nói gì. Lưng tôi ướt đẫm.
Và tại sao bà ấy lại mời tôi ngay từ đầu?
Khi tôi đang suy ngẫm về điều này trong khi nhâm nhi ly cà phê đá được mang ra, mẹ của Sajou-san rụt rè lên tiếng. Nó tạo ấn tượng của một sự đấu tranh, không biết có nên hỏi hay không.
“Ừm, Hitori… con bé có ổn không?”
“Hitori…?”
Đó là ai?
Hả? Một cơn lốc dấu chấm hỏi nhảy múa trong đầu tôi, nhưng tôi sớm nhận ra rằng không có ai khác ngoài Sajou-san mà người phụ nữ trước mặt tôi có thể đang đề cập đến.
Nghĩ lại thì, cái tên đó… tôi nghĩ… có lẽ… nghe quen quen. Tôi không hoàn toàn chắc chắn.
Tôi chỉ toàn gọi cô ấy là Sajou-san, nên tôi đã hoàn toàn quên mất tên riêng của cô ấy.
Có lẽ đây là một trong những trường hợp bạn quên tên thật của ai đó vì bạn chỉ dùng biệt danh của họ. Chắc vậy.
Thật khó chịu khi ngay cả khi bạn không nhớ tên họ, bạn vẫn có thể đi chơi cùng nhau mà không có vấn đề gì.
Có lẽ do nhận ra điều đó, người phụ nữ trước mặt tôi cũng chỉ là mẹ của Sajou-san.
Thật quá mơ hồ. Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi cũng nghĩ rằng mọi chuyện vốn dĩ là như vậy.
Tiếng Nhật thật rắc rối vì nó quá phụ thuộc vào các sắc thái. Có nhiều giả thuyết khác nhau về việc liệu nó có thực sự được truyền tải hay không.