Tác giả. Đó là một trong số ít những nghề nghiệp trong ‘Cách Sống Sót’ nhận được kỹ năng ‘Avatar’.
Nếu tên này thật sự là một tác giả thì những khả năng kỳ lạ mà gã có đều trở nên hợp lý.
Đệ Nhất Tông Đồ đầy mỉa mai nhếch miệng.
“Tác giả á… Ý ngươi là người tạo ra cuốn Sách Khải Huyền sao? Đoán đúng rồi đấy. Ta chính ta là người đã viết ra Sách Khải Huyền.”
Tôi không hề có ý đó, nhưng tên khốn này lại phun ra mấy lời hoang tưởng. Theo tôi thì đây là chuyện không thể nào. Tôi nhìn sáng Yoo Junghyuk.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ được kích hoạt!]
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát Hiện Nói Dối.’ Lv. 6.]
Biết ngay mà. Tên này cẩn thận như ông cụ non vậy đó. Tôi hỏi lại,
“Ngươi nói ngươi là người viết ra Sách Khải Huyền?”
“Phải. Và ta cũng là người duy nhất đang sở hữu Sách Khải Huyền.”
Gã nói xong liền cười một tràng đầy tự tin. Vậy sao? Cược thử nhé.
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát Hiện Nói Dối’ Lv. 6.]
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã xác nhận lời nói là sự thật.]
…Gì? Tên này đang nói thật á? Tôi đột nhiên hơi hoảng, đầu óc rối tung. Nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này thật vô lý.
Tôi cố giấu sự hoang mang và hỏi lại,
“Cái gọi là ‘Sách Khải Huyền’ mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?”
“Biết rồi mà còn hỏi chi vậy? Một thiên sử thi vĩ đại về tương lai đấy.”
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã xác nhận lời nói là sự thật.]
…Ủa? Câu đó có phần đúng thật sao?
“Giờ tới lượt ngươi. Sao ngươi biết được kế hoạch của ta và các Tông Đồ? Hay ngươi cũng là một Tông Đồ?”
“Ngươi là tác giả của Sách Khải Huyền mà? Không lẽ cái này cũng không biết?”
“Giả vờ làm đấng sáng tạo toàn tri rất vui nhỉ?”
Tên đó khúc khích cười như một kẻ phản diện rỗi việc, còn tôi thì tranh thủ ổn định lại tinh thần. Nhìn kiểu gì thì gã cũng không thể là tác giả của ‘Cách Sống Sót’ được.
Nếu là tác giả thật, làm gì có chuyện gã không biết việc gửi bản txt của cuốn tiểu thuyết cho tôi chứ.
“Nhân tiện, cũng thú vị đấy. Ta cứ tưởng người phụ nữ ở nhà tù Seodaemun là Tông Đồ cuối cùng rồi… ai ngờ vẫn còn một tên như ngươi đang ẩn mình…”
“...Nhà tù Seodaemun?”
“Hửm, ngươi không biết à? Thế thì trao đổi nhé. Tiết lộ danh tính cho ta. Rồi ta sẽ cung cấp một vài thông tin.”
“Để xem? Ta nghĩ ngươi không có thông tin nào mà ta cần đâu.”
“Mặc dù ta đã bị đánh bại, nhưng đây không phải cơ thể thật của ta. Ngươi may đấy…”
“Ta biết thông tin về tương lai đấy.”
Tôi cố tình ngắt lời gã. Giờ chính là lúc phải rắc thêm chút 'gia vị' cho Yoo Junghyuk.
“Không chỉ vậy, chuyện ta biết còn nhiều hơn ngươi nữa kìa.”
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Gương mặt tên Đệ Nhất Tông Đồ chợt cứng đờ.
“Ngươi xạo chó. Làm gì có chuyện ngươi biết nhiều hơn ta…”
Rồi ánh mắt hắn bỗng lóe lên.
“Khoan, chẳng lẽ…?”
Ngay khoảnh khắc gã nhận ra gì đó, tôi cũng phát hiện ra vài thứ. Tên này, chẳng lẽ là ‘hắn’? Hiện tại, tôi đã ráp xong năm mảnh ghép.
Một, gã từng đọc qua ‘Cách Sống Sót’.
Hai, gã là một nhà văn.
Ba, gã không phải tác giả của ‘Cách Sống Sót’.
Bốn, gã từng viết ra một ‘bản text’ tiên tri về tương lai.
Năm, kiến thức của gã chỉ ‘tương đối’ chính xác.
Tôi đã đọc trọn vẹn 3,149 chương truyện của ‘Cách Sống Sót’.
Một dòng văn không nổi, không ai chú ý, và cũng chẳng có bản leak hay lậu gì cả. Nhưng nếu đúng như tôi đoán… thì hoàn toàn có thể lý giải vì sao gã lại có một ‘bản text’ và biết nhiều về ‘Cách Sống Sót’ như thế.
Tôi mở miệng.
“Ngươi thích sống bằng nghề đạo văn người khác quá nhỉ?”
“S-Sao cơ?”
Ánh mắt hắn dao động dữ dội. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đệ Nhất Tông Đồ chính là tên này.
“Không ngờ ngươi lại thế này. Cái thứ gọi là ‘Sách Khải Huyền’... Ngươi muốn sống kiểu này mãi sao? Chỉ cần nghĩ đến việc ngươi tự nhận mình là tác giả của ‘Sách Khải Huyền’ thôi là ta đã tức ê răng rồi.”
“Gì chứ…?”
“Có gì đó không đúng. Những thông tin mà ngươi tận dụng đều quá mơ hồ.”
Khuôn mặt gã trở nên tái nhợt.
“Đến nước này rồi còn giả nai làm gì nữa? Thế giới đã thành ra thế này rồi mà ngươi vẫn tiếp tục sao?”
“Yoo Junghyuk!”
Gã vội vàng nhìn về phía Yoo Junghyuk.
“Yoo Junghyuk! Hợp tác với ta đi!”
Đúng là trò hề.
“Như ta nói đó, ta biết tất cả những lời tiên tri. Chỉ có ta mới đưa ngươi đi được đến tận cùng của thế giới này thôi!”
[Kỹ năng độc quyền, ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ giai đoạn 2 được kích hoạt!]
[Không thể kích hoạt ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ giai đoạn 2 do mệt mỏi quá mức.]
Khỉ thật, ngay lúc này sao?
“Suy xét cho cẩn thận vào! Ngươi không thể vượt qua kịch bản thứ 46 một mình được đâu. Nếu muốn đánh bại Anna Croft và cả Zarathustra thì phải hợp tác với ta!”
Cái thằng khỉ này nói y chang tôi hồi trước luôn. Yoo Junghyuk lắc đầu.
“Ta chưa từng nghe qua cuốn Sách Khải Huyền.”
“Nó không khác gì một lời tiên tri cả! Ngươi không thấy thuộc tính của ta à? Ta thậm chí còn có danh hiệu ‘cuối cùng’ mà!”
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã sử dụng ‘Hiền Nhân Nhãn’ Lv. 8!]
Tôi cũng kích hoạt kỹ năng của mình.
[Không thể xem thông tin người này trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
Mẹ kiếp, không xem được. Yoo Junghyuk xác nhận gì đó thông qua Hiền Nhân Nhãn rồi quay sang nhìn tôi. Cái đầu nói tiếp.
“Giết tên kia đi! Ngươi nên biết rằng hắn là một kẻ rất nguy hiểm. Hắn đã giả danh ngươi và trong tương lai sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến ngươi. Nếu để hắn sống, hắn sẽ tạo ra hiệu ứng bươm bướm nghiêm trọng và phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ngươi!"
Tôi tức muốn ói máu. Thằng này muốn kéo tôi chết chung chắc?
“...Không phải ngươi cũng vậy sao?”
“Ta khác! Yoo Junghyuk, hãy bắt tay với ta. Ta sẽ lập khế ước, hoặc làm bất kỳ điều gì ngươi muốn! Ta sẽ không bao giờ phản bội ngươi!"
Hắn cố đấm ăn xôi. Yoo Junghyuk xem xét tình hình một lúc rồi lên tiếng.
“Được. Hợp tác thì hợp tác.”
Một tia sáng xuất hiện trong mắt Yoo Junghyuk khi hắn khi nhìn tôi. Tôi thì như đang ngồi trên đống lửa, chẳng biết trong đầu hắn nghĩ cái quái gì. Rồi đột nhiên Yoo Junghyuk từ từ giơ kiếm lên hướng về phía tôi. Khí thế của Đệ Nhất Tông Đồ bùng lên.
"Đúng vậy, giết hắn đi! Giết hắn!"
"Một tên là tiên tri, một tên là người viết ra Sách Khải Huyền…"
"Giết hắn đi!"
Bốp!
Yoo Junghyuk đạp thẳng lên đầu của Đệ Nhất Tông Đồ.
"Khụ… sao?"
"Nếu ngươi thực sự biết trước tương lai, thì để ta hỏi một điều."
"Gì… gì cơ?"
Lưỡi kiếm lạnh toát áp sát cổ tôi. Tuyệt kỹ ‘Nhất Kiếm’ mà tôi từng được trải nghiệm khi nhập vào cơ thể Yoo Junghyuk giờ đây đang kê ngay cổ mình. Tôi cảm thấy nhói lên, rồi một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ.
"Này! Anh làm cái gì vậy?!"
Jung Heewon hoảng hốt chạy lại, nhưng tôi giơ tay ra hiệu ngăn mọi người lại. Dù lo lắng nhưng lúc này không thể khiến Yoo Junghyuk bị kích động thêm nữa.
Yoo Junghyuk nhìn tên Đệ Nhất Tông Đồ và hỏi,
"Ta hỏi ngươi. Ta sẽ giết hắn hay không?"
"Hả?"
"Nếu ngươi thật sự nhận được lời mạc khải về tương lai, chắc chắn ngươi sẽ biết được câu trả lời."
…Cái tên này lại giở thói xấu rồi. Đúng là không bỏ được mà.
Mặt tên Đệ Nhất Tông Đồ méo xệch như bị táo bón. Mà nghĩ lại, chắc tôi trông cũng y chang vậy hồi đứng trên ‘Cây Cầu Chẵn’. Điều bất ngờ là gã trả lời ngay tắp lự.
“Dĩ nhiên là ngươi sẽ giết hắn! Chắc chắn là như vậy!”
Gương mặt hắn ngập tràn sự quả quyết. Vẻ tự tin ngạo mạn như thể chắc chắn Yoo Junghyuk sẽ hành động đúng như lời gã nói.
"Nhanh lên, giết hắn đi! Và sau đó…!"
Thanh kiếm chuyển động. Nhưng âm thanh vang lên không phải là tiếng xé rách da thịt.
Rắc!
Cái đầu của Đệ Nhất Tông Đồ bị giẫm nát bét.
Không chết được đâu, vì cái đầu đó chỉ là bản phân thân thôi, nhưng tổn thương tâm lý chắc chắn không nhẹ đâu.
Yoo Junghyuk nhanh chóng hạ kiếm xuống.
"Tên lắm lời."
Tôi đứng hình. Yoo Junghyuk tha cho tôi thật hả? Tôi ngơ ngác một lúc. Đến cả tôi cũng không dám tin…
Yoo Junghyuk trừng mắt nhìn tôi một lúc rồi xoay người rời đi.
"Này! Cậu định đi đâu?"
Tên khốn này, cứ làm ra vẻ ngầu lòi.
…Ừ thì cũng ngầu thật.
"Chờ đã! Cậu định đi với Lee Jihye sao?"
"Vì tương lai đã thay đổi, kế hoạch cũng phải thay đổi theo."
"Sao cậu không hành động cùng tôi? Tôi có thể giúp mà."
Yoo Junghyuk tiến về phía tôi. Tôi vô thức rụt người lại trước ánh mắt của hắn.
“Nợ đã trả xong rồi. Không cướp cờ của anh chính là sự nhân nhượng cuối cùng của tôi.”
Ơ hay thằng này? Nhưng không thể cứ vậy mà đi chứ.
“Dù vậy, cậu cũng không thể rời khỏi ga trừ khi tôi loại cậu khỏi nhóm mà. Cậu muốn nhận hình phạt sao?”
Yoo Junghyuk từ từ đưa tay về phía chuôi kiếm. Tôi vội chêm vào mấy câu.
“Tôi biết cậu đang có kế hoạch gì. Đi đến Junggu đúng chứ? Mục đích của cậu là thông qua Con Đường Đế Vương để có được Cờ Đen mà. Tôi sẽ giúp cậu.”
“Vậy chẳng thà tôi cướp cờ của anh ngay bây giờ.”
“Thử đi. Để xem kiếm của cậu nhanh hơn, hay lưỡi tôi nhanh hơn?"
Đây là một canh bạc. Yoo Junghyuk mà nhanh tay hơn hiệu ứng trừng phạt thì tôi coi như đi đời.
“Không cần phải tới Junggu. Đi về phía bắc ấy. Tôi sẽ giúp cậu giành được lãnh thổ của Bạo Vương và cả lá cờ của hắn. Vừa có cờ vừa loại bỏ được một kẻ địch, một mũi tên trúng hai con nhạn rồi còn gì?”
“Tôi tự làm được.”
“Chỉ còn 48 tiếng nữa là kịch bản thứ tư sẽ kết thúc. Cậu có thể chiếm được 20 ga và sở hữu Cờ Đen chỉ trong nhiêu đó thời gian không?”
Yoo Junghyuk khựng lại. Gãi đúng chỗ ngứa rồi.
"Chưa kể... chẳng phải cậu có lý do để đi lên phía bắc sao? Lẽ nào cậu định bỏ rơi người thân của mình vào lúc này?"
"...Anh."
"Đừng kích động. Tôi nghiêm túc đấy. Tôi thực sự muốn giúp."
Yoo Junghyuk trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ. Bầu không khí căng thẳng vô cùng. Nhưng rồi, áp lực đó cũng tan dần.
"Trên đời không có gì là miễn phí. Điều kiện của anh là gì?"
Như dự đoán, hồi quy giả phản ứng rất nhạy bén. Tôi mỉm cười đáp,
"Rất đơn giản. Chỉ cần cho tôi biết một điều. Chỉ một điều đó thôi."
"Là gì?"
"Thuộc tính của kẻ vừa bị cậu đạp nát đầu ấy. Một trong số đó là 'Kẻ Bỏ Dở Cuối Cùng'. Vậy cái còn lại là gì?"
Một lát sau, Yoo Junghyuk mở miệng.
_______________________________________
Mười phút sau, tôi gọi Jung Minseob và Lee Sungkook tới. Với hai người họ, đây là một câu chuyện khác. Trước khi tôi kịp nói gì, Jung Minseob đã lên tiếng trước.
"Rốt cuộc thì kẻ đó là ai?"
Tôi do dự một chút rồi hỏi ngược lại.
"Các anh có biết tiểu thuyết 'Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS' không?"
"À, tôi đọc rồi!"
Lee Sungkook giơ tay.
"Truyện đó từng đứng top 1 bạch kim trên Textpia mà? Cực kỳ hấp dẫn luôn…"
"Đúng rồi nhỉ. Giờ nhắc mới nhớ… Kết thúc truyện thế nào ấy nhỉ?"
Hai người họ bắt đầu bàn tán sôi nổi khi ký ức ùa về. Như dự đoán, nếu họ đã từng đọc qua ‘Cách Sống Sót’ thì hẳn cũng quan tâm đến tiểu thuyết mạng.
"Mặc dù có nhiều yếu tố hỗn tạp, nhưng vẫn rất cuốn."
Thực ra tôi đã từng đọc nó. Trong lúc đang đọc ‘Cách Sống Sót’, tôi vô tình nhấn vào vì thấy nó nằm trong mục ‘Tốt nhất trong ngày’. Rồi tôi giật mình trước cách phát triển và thiết lập trong truyện.
– Một tên vô hạn hồi quy giả điên khùng.
– Sự tài trợ của các tồn tại siêu việt.
– Hệ thống phát sóng trực tiếp.
– Trò chơi sinh tồn với những nhiệm vụ phi lý.
Trên thực tế, đây đều là những yếu tố quen thuộc. Vấn đề nằm ở cách sắp xếp và chi tiết của chúng. Tôi đã để lại bình luận ngay khi đọc xong:
—Đây chẳng phải đang đạo nhái ‘Cách Sống Sót’ sao?
Tôi còn nhớ rất rõ. Không ai tranh cãi về việc đạo nhái, mà ngược lại, tôi bị mắng vì dám so sánh nó với một ‘tác phẩm rác’. Tôi còn bị fan của ‘Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS’ ném đá thậm tệ.
—Bớt lo chuyện bao đồng đi ông, ối dời ơi =)))
Quá tức, tôi còn gửi tin nhắn riêng cho tác giả của ‘Cách Sống Sót’. Tác giả chỉ bảo rằng họ thấy vui vì số lượt đọc tăng lên. Tôi tức đến mức muốn khóc thay họ luôn…
Lee Sungkook hỏi,
"Mà anh nhắc tới bộ truyện đó làm gì vậy?"
"Tên Đệ Nhất Tông Đồ là tác giả của ‘Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS’."
"Hả? Không thể nào!"
Tên tác giả đó chắc chắn biết về ‘Cách Sống Sót’.
Thế giới bây giờ đã biến thành tiểu thuyết, hắn lại vác cái bản đạo nhái ra mà xưng là 'chủ sở hữu'. Lại còn bịa ra cái gọi là ‘Sách Khải Huyền'.
Sau khi tôi giải thích, Jung Minseob nhìn tôi như không tin vào tai mình.
"Hắn đạo nhái thật sao?"
"Phải.”
"Giờ nghĩ lại thì thấy giống thật... Lâu quá rồi nên tôi cũng chả nhớ gì nhiều… Tại sao tôi lại không nghĩ tới bộ tiểu thuyết đó đầu tiên nhỉ? Nó nổi hơn nhiều mà.”
"Có thể là do thuộc tính. Chỉ phần nào từng đọc thì mới hiện ra. Và cái đống ‘SS’ trong tên truyện cũng dễ bị nhầm lẫn với nhiều bộ khác mà."
"Vậy… tên Đệ Nhất Tông Đồ đó có bản text của truyện mình viết?"
Tôi gật đầu.
"Hắn chắc chắn có bản copy của truyện đạo nhái. Và vì hắn sao chép cốt truyện gốc, hắn có thể biết trước một phần tương lai của thế giới này."
Nghĩ đến chuyện kẻ đạo văn lại có thể thành công trong thế giới này khiến tôi không khỏi khó chịu. Giờ là lúc thực thi công lý.
"Vậy… chẳng phải chúng ta không thể thắng nổi hắn sao? Nếu hắn sao chép toàn bộ cốt truyện gốc…"
"Hắn không sao chép hết. Hắn chỉ dừng lại ở phần đầu thôi. Để tránh bị kiện bản quyền. Càng về sau, thông tin hắn biết sẽ càng ít."
"Làm sao anh biết chuyện đó?"
"Thì tôi biết thôi."
Đơn giản. Vì từ chương 100 trở đi, tôi là người duy nhất còn theo dõi ‘Cách Sinh Tồn’.
"Cho tôi hỏi… Ngài đại diện đã đọc đến đâu rồi…?"
"Trước đó, có một việc các anh cần làm. Chính xác thì là việc chúng ta cần cùng nhau làm."
Hai người căng thẳng hẳn lên.
"Chẳng phải trước đó các anh nói những Giáo Đồ từng bị Bạo Vương khống chế sao?"
"À… chắc là vẫn còn vài người đang bị hắn lợi dụng."
"Vậy thì càng tốt."
"Hả?"
Chỉ còn 48 tiếng nữa là kịch bản thứ tư sẽ kết thúc. Một mình tôi khó mà hạ được Bạo Vương.
"Tôi sẽ gây nhiễu thông tin của chúng."
Nếu các Giáo Đồ vẫn còn hữu dụng với Bạo Vương, tôi có thể lợi dụng điều đó.
"Hãy tiết lộ một phần mặc khải."
"Hả? Làm thế nào…?"
Bọn họ vẫn chưa hiểu ý tôi nên tôi giải thích.
"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ viết lại bản text của ‘Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS’ và lan truyền nó."
Khi có quá nhiều kẻ thù, cách tốt nhất là để bọn chúng tự diệt nhau.