Kế hoạch của tôi rất rõ ràng.
Đệ Nhất Tông Đồ, cái tên đạo văn đó, nắm giữ thông tin về 'lượt hồi quy thứ ba và thứ tư', khởi nguồn của ‘Cách Sống Sót’. Và như thường lệ, mấy kẻ biết tuốt luôn có cái thói độc chiếm thông tin và giấu nó khỏi các Giáo Đồ.
Mặt khác, Bạo Vương, một trong Thất Vương Seoul, lại là kẻ sử dụng ‘Sách Khải Huyền' sau khi biết đến sự tồn tại của các Giáo Đồ.
Một tên thì muốn giấu hết thông tin, một tên thì lại bán sống bán chết để đào nó ra. Cứ để hai tên đó đánh nhau thì chuyện gì xảy ra cũng rõ như ban ngày rồi.
Lee Sungkook hỏi,
"...Thế anh định tạo ra một file tiểu thuyết à?"
"Phải."
Kế hoạch thực ra cũng đơn giản. Bọn tôi sẽ tạo ra một file text tiểu thuyết của tên tác giả đạo nhái. Sau đó tuồn nó ra cho từng ga.
Ừ thì, cảm giác nó sẽ kiểu như này.
—Một phần Sách Khải Huyền của các Giáo Đồ đã bị rò rỉ!
Màn dạo đầu đã được chuẩn bị khá tốt rồi.
Nhờ kỹ năng ‘Kiểm Soát Bình Luận’ của Han Donghoon, thông tin về các Giáo Đồ đã lan truyền khắp Internet. Giờ mà lộ thêm vụ rò rỉ bản txt nữa thì thể nào cũng có biến lớn cho xem.
Mấy tên ‘đọc sớm’ sẽ cố gắng vớ bở để kiếm được mảnh ẩn, trong khi đó Bạo Vương đương nhiên cũng sẽ hành động để chiếm lấy chúng.
"Nhưng mà… tôi quên gần hết nội dung của 'Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS' rồi. Chúng ta làm file text kiểu gì đây?"
"Thì việc gì phải cần đến nội dung của bộ truyện đạo nhái đó?"
"Ể?"
"Chúng ta nhớ bản gốc mà."
"À...!"
Một tiếng kêu thán phục ngắn ngủi vang lên. Tuy nhiên, Jung Minseob vẫn còn sầm mặt.
"Ơ... nhưng vẫn có vấn đề. Mấy cái mảnh ẩn mà chúng ta biết trong ‘Cách Sống Sót' đã bị người ta xơi gần hết rồi còn đâu..."
"Thông tin về mảnh ẩn thì để tôi lo. Tôi biết vài nơi có mảnh ẩn ở giai đoạn đầu. Cứ tung ra thông tin về mấy vật phẩm có cấp độ vừa tầm là được."
Trên hết, nó phải câu được sự chú ý của cả tên đạo văn và Bạo Vương.
Lee Sungkook cười gượng.
"Cũng vui thật. Để tôi làm bản text cho. Bình thường tôi chỉ toàn đi đọc chùa thôi."
Cái tên này... lẽ nào là dân chuyên đọc lậu?
Jung Minseob cũng lên tiếng.
"Nhưng làm thế này... chẳng phải chúng ta cũng giống y hệt gã đó sao? Xét cho cùng thì mình cũng đang đạo lại truyện gốc để viết nên một câu chuyện khác mà..."
Cũng có lý. Tôi nghĩ một lúc rồi nói.
"Khác nhau mà. Đạo văn là không muốn anh biết đến bản gốc, khi đã biết đến bản gốc thì xem lại càng thấy buồn cười hơn. Còn bày tỏ lòng kính trọng thì lại muốn anh phải biết đến bản gốc."
"Ồ, cái này hay phết nhỉ.”
Đúng là thế thật. Tôi đã mong sẽ có thật nhiều người biết đến cái tên Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS. Có vậy thì hắn mới nhanh chóng lụi tàn được chứ.
Chúng tôi mượn laptop của Gong Pildu và bắt đầu gõ phím. Kinh nghiệm viết lách chẳng có bao nhiêu nên cả bọn phải vắt óc suy nghĩ. Jung Minseob vò đầu bứt tai than vãn.
"Viết lách khó quá... mấy nhà văn đỉnh thật sự..."
"Cứ viết đại đi. Chỉ cần có đủ thông tin để câu kéo bọn họ là được. Nói đúng hơn, một chút tiết lộ nửa vời có khi lại dễ lừa mấy vị Giáo Đồ hơn đấy. Cứ làm cho thật giả lẫn lộn vào."
Tôi liếc nhìn những gì Jung Minseob gõ và thêm vào một vài thông tin.
"Đổi tên nhân vật trong truyện đi. Tôi cảm thấy hơi bất an."
Lee Hyunsung và Lee Jihye hẳn sẽ sốc lắm khi biết mình là nhân vật trong truyện. Dù muốn hay không, một ngày nào đó họ cũng sẽ nhận ra thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Nhưng không nhất thiết phải là bây giờ.
Rồi Jung Minseob bất ngờ buông một câu,
"À, tôi không nghĩ anh phải lo về chuyện đó đâu."
"Hả?”
"Thật ra, tôi đã thử nói với vài người rằng đây là một cuốn tiểu thuyết rồi. Nhưng họ chẳng hiểu mô tê gì cả. Cứ như NPC ấy... Dù tôi có nói chuyện nghiêm túc đến đâu, họ cũng chỉ cho là tôi đang trêu họ."
Đó là một thông tin khá bất ngờ.
Jung Minseob và các Tông Đồ khác đã vài lần nói với các nhân vật rằng họ chỉ là nhân vật phụ. Nghĩ lại phản ứng của các nhân vật lúc đó... đúng là có gì đó kỳ lạ thật.
Jung Minseob nói tiếp.
"Đệ Nhất Tông Đồ đã dựa vào điều này để tìm ra các Giáo Đồ một cách dễ dàng. Mấy nhân vật sẽ tỏ ra cực kỳ khó chịu khi nghe mấy câu như 'đây là tiểu thuyết' hoặc họ sẽ lờ đi luôn. Có lẽ vì vậy mà các Tông Đồ mới dùng đến thuật ngữ ‘Khải Huyền'."
Nghe đến đây, tôi đột nhiên thấy bất an. Tôi lên tiếng.
"...Vậy sự khác biệt giữa các nhân vật và chúng ta là gì?"
"Hả? Ừm... chúng ta là người thật còn nhân vật là người trong truyện? Chẳng phải đó là khác biệt sao?"
"Vậy thì... thế giới này bị phân chia thành thực tại và tiểu thuyết từ khi nào?”
"Ờ... Kịch bản đầu tiên bắt đầu khi nào ấy nhỉ?"
Câu trả lời của Jung Minseob đúng là chả giúp được gì.
Rõ ràng Jung Minseob và Lee Sungkook cũng là người không thuộc tiểu thuyết giống như tôi. Bằng chứng là ban đầu tôi không xem được thông tin của họ.
Ấy thế mà chỉ một lúc sau, hệ thống đột nhiên cập nhật và tôi lại xem được thông tin của họ trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.
Vậy thì giờ họ là người thật hay đã thành nhân vật rồi? Cứ cái đà này, nếu ai cũng biến thành nhân vật hết thì...
Tôi liếc mắt nhìn Yoo Sangah và Lee Gilyoung một thoáng.
[Kỹ năng độc quyền, 'Danh Sách Nhân Vật' được kích hoạt.]
[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
[Hiện đang thu thập thông tin về nhân vật tương ứng.]
Cũng may là tôi vẫn chưa xem được thông tin của cả hai.
Bất chợt, Yoo Sangah quay lại nhìn tôi cười. Thằng nhóc Lee Gilyoung cũng ngước lên nhìn.
"Sao thế anh?"
"Không có gì đâu."
Tự nhiên tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng chả hiểu vì sao nữa.
_______________________________________
Sau đó, chúng tôi cũng tạm hoàn thành cuốn tiểu thuyết.
Chất lượng của nó thì tệ đến mức nếu mà đăng dài kỳ trên Textpia, đảm bảo sẽ sập tiệm. Nhưng mà giờ chuyện đó không quan trọng.
"Đầu tiên, cứ tung tin ra là 'Sách Khải Huyền' đã bị rò rỉ đi."
Lee Sungkook hỏi.
"Chúng ta có đủ thời gian để lan truyền thông tin không?"
"Donghun sẽ lo chuyện đó. Nếu tận dụng được 'Quý Nhược Ẩn Giả', tin tức có thể lan đi trong chớp mắt."
"Ồ, Donghun... Tôi hiểu rồi. Nhưng nhỡ không phải nhà ga nào cũng dùng được Internet thì sao?"
"Vậy thì chúng ta sẽ cử người đi."
Tôi nhìn ra sau lưng. Kang Ilhun gật đầu như thể đã chờ sẵn.
Lee Sungkook tán thành.
"À, phải rồi. Nếu là anh Ilhun thì... Tôi quên mất."
"Anh Kang Ilhun, anh đã sẵn sàng chưa?"
Kang Ilhun, phó đại diện của Dongdaemun. Đúng là không uổng công cố tình cứu gã này.
Kang Ilhun lo lắng mở miệng.
"Cứ để tôi lo. Tôi tự tin là có thể tóm được họ. Tôi chỉ cần đi rêu rao tin đồn là được phải không?”
[Nhân vật 'Kang Ilhun' sẽ tuân theo mệnh lệnh của bạn.]
[Sự hiểu biết của bạn đối với nhân vật này đã tăng lên.]
Kang Ilhun. Cuối cùng cũng đến lúc cho cái thuộc tính 'Chuyên Gia Tin đồn' có đất dụng võ rồi.
Chỉ còn 44 tiếng nữa là kịch bản kết thúc.
Và ngày mai, trò chơi sẽ thực sự bắt đầu.
_______________________________________
—Donghun, cảm ơn em.
—Em chỉ trả ơn anh thôi, đừng bận tâm.
[Nhân vật 'Han Donghoon' đã tin tưởng bạn hơn một chút.]
Kể từ lần trước, ‘Ẩn Giả Vương’ Han Donghoon cũng đã chịu mở lòng với tôi đôi chút. Có vẻ như chuyện tôi cứu em ấy khỏi đám tiên tri đã có tác dụng lớn hơn tôi tưởng.
—Em có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ với anh.
—Quen thuộc?
—Từ rất lâu rồi… anh cũng là một ẩn giả ạ?
—Hừm, không phải. Chỉ là anh hơi sống nội tâm thôi.
—Ra là vậy. Em cảm nhận được ở anh có một bức tường lạ lắm. Em không giải thích rõ được, nhưng em lại thích cái cảm giác đó.
—Cảm thấy có bức tường mà lại là chuyện tốt à?
—Em chỉ tin những người có bức tường của riêng họ thôi. Để có thể thấu hiểu một ai đó, em nghĩ mình phải đối mặt với bức tường đó trước tiên.
Một thằng nhóc mới 17 tuổi đầu mà nói chuyện cứ như ông cụ non.
Dù sao thì, về bức tường. Tôi chắc chắn là cậu nhóc đã nói đúng. Có những bức tường mà dù một người có cố gắng đến mấy cũng không thể nào vượt qua.
—Thôi thì, tin đồn cũng lan ra rồi. Nhưng anh định phát tán Sách Khải Huyền kiểu gì đây? Hay là lại đăng lên mạng nữa ạ?
—Không, đăng lên mạng sẽ tiếp cận sai mục tiêu mất. Anh sẽ bán nó.
—Bán nó ư? Bằng cách nào?
Tôi bắt đầu giải thích cho Han Donghoon.
_______________________________________
Còn 40 tiếng nữa là kịch bản kết thúc.
Cuối cùng tôi cũng triệu tập các thành viên của nhóm Chungmuro.
"Chuyến này sẽ không dễ dàng. Nếu chúng ta không chiếm được Ga Changsin trong 40 giờ tới, cả nhóm sẽ bị xóa sổ. Tuy nhiên, lực lượng hiện tại của chúng ta không đủ."
"Thì có lúc nào dễ dàng đâu? Đối thủ là ai?"
Tôi trả lời câu hỏi của Jung Heewon.
"Hắn là ‘Bạo Vương’. Một trong bảy vị vương hàng đầu của Seoul, và cũng là vị vương có quy mô lãnh thổ lớn nhất."
Lần này đến lượt Lee Hyunsung hỏi.
"Hắn là người như thế nào?"
"Là một kẻ bắt đầu từ quận Dobong và xây dựng nên vương quốc của riêng mình. Hắn tuyên bố rằng bất kỳ nam thanh nữ tú nào cũng sẽ trở thành thê thiếp, còn những kẻ xấu xí thì sẽ bị giết hoặc trở thành nô lệ của hắn."
Jung Heewon cau mày.
"Nếu anh Dokja bị bắt, anh sẽ thành nô lệ đấy."
"...Chà, tôi lại nghĩ là cô Heewon sẽ dễ gặp nguy hơn."
"Làm thê thiếp thì khổ lắm... Sao chúng ta không đi thẳng đến đó và giết quách hắn đi cho rồi?"
"Sẽ không dễ vì nhà tài trợ của hắn khá mạnh. Hiện tại chúng ta chỉ có hai con đường. Một là cướp cờ của hắn, hai là chiếm căn cứ của hắn, ga Dobong."
Cách nào cũng không hề dễ dàng, khiến cho mọi người đều cảm thấy căng thẳng.
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Chúng ta sẽ đến Gwanghwamun."
"Hả? Chẳng phải anh bảo chúng ta sẽ không đối đầu với họ sao?"
"Họ sẽ tự tìm đến chúng ta."
"Tại sao?"
"Tôi đã làm rò rỉ một chút thông tin. Chúng ta phải tính đến thời gian hắn hành động nên sẽ sớm khởi hành. Mọi người chuẩn bị đi... ơ?"
"...Có chuyện gì vậy?"
Tôi khẽ mỉm cười trước câu hỏi của Yoo Sangah.
"Không có gì. Chỉ là mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi tưởng một chút."
Tin nhắn của Han Donghoon hiện lên trên điện thoại tôi.
—Em đăng nó lên sàn giao dịch được rồi. Nhưng như vậy có ổn không ạ?
—Ừ, không sao đâu. Làm tốt lắm.
Ngay sau đó, hàng loạt tin nhắn hệ thống lần lượt vang lên bên tai tôi.
[Vật phẩm trên sàn giao dịch đã được bán.]
[Vật phẩm trên sàn giao dịch đã được bán.]
Và rồi, cứ như thể đã hẹn trước, một giọng nói run rẩy bỗng vang lên từ không trung.
[...Ngươi chơi lừa đảo hả?]
'Phản ứng của các chòm sao thế nào?'
[Bọn họ đang phát cuồng lên hết rồi. Giới hạn sàng lọc đã bắt đầu được gỡ bỏ… có kẻ còn tặng nó cho hóa thân của mình nữa đấy. Nhưng nếu làm vậy, ngươi sẽ lại bị chú ý. Có ổn không thế? Và nếu ngươi tung ra hết thông tin mình biết chẳng phải sẽ rất bất lợi sao?]
'Bất lợi á? Không hề.'
Tôi vẫn còn thông tin trong tay mà. Thứ thông tin tôi vừa tung ra vốn chẳng phải thứ tôi cần. Nói đúng hơn, đó là thông tin sẽ gây bất lợi cho kẻ khác.
'Xu đâu, đưa đây cho ta.'
[Đây.]
[16 tập của ‘Hồi Quy Giả Vô Hạn cấp SSSSS’ đã được bán trên sàn giao dịch.]
[Bạn đã kiếm được 16,000 xu.]
Đương nhiên rồi, làm gì có chuyện tôi cho không thông tin.
Những kẻ cần thứ này ắt hẳn đều có nhà tài trợ chống lưng, nên tại sao tôi phải ban phát miễn phí trong khi có thể rao bán nó trên sàn giao dịch chứ.
Nếu tôi mà cho không cuốn Sách Khải Huyền, người ta lại chẳng nghi ngờ nhiều hơn ấy chứ. Nhưng nếu tôi bán nó thì sao?
Dĩ nhiên là cá sẽ cắn câu. Vì họ sẽ tự lừa dối bản thân rằng thông tin này có giá trị. Chất lượng của thông tin đôi khi được quyết định bởi giá tiền, chứ chả phải nội dung.
Chà, kể ra thì cũng lời được 16,000 xu. Ngon.
Tôi quay sang nói với mọi người.
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi đi ngủ một lát đây."
"...Bộ anh không thấy mình thảnh thơi quá rồi sao?"
"Thì tôi cũng cần phải ngủ chứ."
Nói rồi tôi nằm xuống. Yoo Sangah đắp cho tôi một chiếc chăn mỏng. Còn Jung Heewon thì vẫn thấy chuyện này thật lố bịch.
Rồi tôi thiếp đi. Một lúc sau, một thông báo hệ thống vang lên trong tâm trí mơ hồ của tôi.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ giai đoạn 3 được kích hoạt!]
Tới giờ thì tôi cũng nghiệm ra được là kỹ năng Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri này chia ra làm ba giai đoạn.
Giai đoạn 1 giúp tôi đọc hành động hay cảm xúc đơn giản của nhân vật.
Giai đoạn 2 giúp tôi soi sâu vào tận tâm can của họ.
Còn giai đoạn 3 cho phép tôi quan sát khung cảnh xung quanh nhân vật, hoặc là nhập hồn thẳng vào người họ luôn.
Tính đến giờ, tôi đã vào giai đoạn 3 được hai lần. Một lần là lúc đang mơ màng, lần còn lại là lúc tôi đăng xuất khỏi thế giới này. Trong mơ thì tôi thấy Yoo Junghyuk rời ga Gumho. Lúc chết thì tôi lại ngắm được toàn cảnh Chungmuro. Đúng là trải nghiệm để đời.
Hai lần này có điểm chung. Ấy là ý thức của tôi đều mông lung và bất ổn. Nhưng đấy chưa phải là điều kiện duy nhất để kích hoạt giai đoạn 3.
Còn một yếu tố quan trọng nữa. Đó là…
「'Ngài đại diện, ngài đang xem đấy chứ? Chết tiệt... làm thế này có đúng không vậy?'
Kang Ilhun lẩm bẩm một mình trong khi nhìn vào hư không.
'Tôi đã lan truyền thông tin cho Bạo Vương rồi. Bọn chúng sẽ hành động sớm thôi. Mà tiện thể, ngài vẫn đang nghe tôi nói đấy chứ?'」
Nhân vật và tôi phải cùng lúc nghĩ đến nhau.
Một lát sau, góc nhìn của tôi chuyển sang Kang Ilhun.
「Gã đàn ông nhe hàm răng trắng ởn ra cười. Một kẻ đội chiếc vương miện lộng lẫy và khoác áo choàng vàng chóe, xung quanh là gái đẹp, đang từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng.
"Lại có lời mạc khải mới à?"
"Đúng vậy. Tôi đã phải trả xu mới lấy được nó đấy."
"Ai đã tung tin?"
"Chắc là một trong mấy tên Giáo Đồ."
"Đáng tin không thế?”
"Tôi đã kiểm tra vài 'mảnh ẩn' trong cái gọi Sách Khải Huyền đó, và tất cả đều là hàng thật giá thật."
Gã đàn ông lại cười, nhe cả hàm răng ra.
"Tới Gwanghwamun thôi. Phải nhanh chân trước khi lũ khác hớt tay trên."」
Tốt. Bạo Vương cuối cùng cũng chịu ra tay rồi. Giờ thì vấn đề là ở bên còn lại.
Tôi nghĩ đến Jung Minseob.
「'Thưa ngài đại diện! Tôi đến nơi rồi.'」
Canh giờ chuẩn phết.
Jung Minseob đang ở Đại học Sejong và đã đi tới Gwanghwamun trước. Anh ta sau đó nhìn ngó khung cảnh xung quanh.
「'Chắc kèo rồi, vì hắn đang mặc cái áo choàng trùm đầu y hệt một thằng trẻ trâu. Chính là hắn.'」
Có người ở tầng dưới của tòa nhà. Đúng như tôi nghĩ, tên đạo văn kia là nhanh chân nhất. Gwanghwamun chứa một trong những mảnh ẩn hữu dụng nhất cho lượt hồi quy thứ ba. Lần này hắn có chạy lên trời cũng không thoát được.
「'Vấn đề là ngày càng có nhiều người kéo đến. Yeongdeungpo, Yongsan, Seongdong-gu, mấy tên vương ở những khu đó đều đang rục rịch lên hết rồi... có phải to chuyện quá rồi không?'」
Không, đây mới là điều tôi mong chờ. Mấy kẻ đang lẩn trốn lần lượt chui ra. Thế lại hay, đỡ tốn công tôi phải đi gõ cửa từng nhà.
Cuối cùng thì, kịch bản thứ tư cũng sắp kết thúc. ’Đại Chiến Vương Vị’ bây giờ mới thật sự bắt đầu.