[Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tình hình đảo lộn hết rồi. Ngươi nhận được kỹ năng gì thế? Ta hỏi cả Cục Giám Sát mà vẫn không truy cập được thông tin của ngươi là sao?]
Tôi cũng chẳng biết gì hơn. Tôi cũng muốn xem cửa sổ thuộc tính của chính mình mà.
'Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Ta sẽ bị phạt à?'
[Ngươi nghe được cái tin đó ở đâu vậy? Này, ngươi biết ta đã phải ra sức bảo vệ ngươi cỡ nào không? Ngài quản lý ơi, làm ơn nghe tôi nói đi! Kim Dokja không phải kẻ lừa đảo hay đối tượng nguy hiểm gì cả! Cậu ta chỉ là một người chăm chỉ vượt mức bình thường thôi!]
Bihyung nói với vẻ vô cùng nghiêm túc và chân thành.
[May là lời van xin tha thiết của ta đã được xét duyệt. Ta đã phân tích toàn bộ kịch bản và phát hiện ngươi chỉ sử dụng vài kỹ năng vặt vãnh thôi. Chừng đó thì chưa đủ để phá vỡ tính cân bằng của kịch bản đâu.]
Đúng như tôi đoán. Không phải tự dưng mà tôi chăm chỉ học mấy kỹ năng thụ động. Càng sử dụng nhiều kỹ năng mạnh, càng dễ bị Cục Quản Lý chú ý.
[Mà dạo này có mấy tên gây chuyện ở khu khác nữa…nên Cục đang loay hoay xử lý bọn chúng trước.]
‘Thế là ta thoát nạn rồi à?’
[Thì cũng có vài tên cứ rình rập gây sự… Nhưng chỉ đạo đã được truyền xuống từ cấp trên, và ‘Đại Dokkaebi’ cũng bảo cứ mặc kệ chúng.]
Tôi không khỏi kinh ngạc trước những lời vừa nghe. Đại Dokkaebi tự ra mặt?
[Hầy… nghe lời ta đi, đừng dại mà đụng tới Dokkaebi trung cấp. Ta vốn không nên lộ mặt vào lúc này đâu. Có quá nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào ta. Còn ngươi, tốt nhất nên cẩn thận. Khu vực này do Dokkaebi trung cấp quản lý và hắn đang mang thù với ngươi đấy.]
‘Mang thù á?’
[Chứ còn gì nữa. Điều tra xác suất cũng mệt mỏi chẳng khác gì kiểm toán thuế đâu. Dù sao đi nữa… sắp tới ngươi sẽ phải chịu khổ một thời gian đấy.]
Bihyung biến mất. Ngay sau đó, một tia lửa lớn lóe lên giữa không trung và Dokkaebi trung cấp xuất hiện với bộ vest trang trọng. Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi lên tiếng bằng giọng lạnh lùng.
[…Xin lỗi vì sự cố vừa rồi khiến phần thưởng bị chậm trễ. Giờ tôi sẽ bắt đầu trao thưởng.]
[Bạn nhận được 3,000 xu phần thưởng từ việc hoàn thành kịch bản ẩn.]
[Bạn nhận được 15,000 xu phần thưởng từ việc tiêu diệt hỏa long cấp 5.]
[Bạn nhận được ‘Ký Hiệu Bảo Hộ Của Bộ Tộc Imyuntar’ vì là người đầu tiên ngăn chặn Tai Ương.]
[Từ giờ trở đi, bạn sẽ nhận được sự ưu ái từ người Imyuntar.]
May là phần thưởng đã được trao đúng như dự kiến. Thêm vào đó là Ký Hiệu Bảo Hộ của bộ tộc Imyuntar. Nhờ có vật này, kịch bản thứ năm sắp tới có lẽ sẽ không quá tệ.
Tuy không được nhiều như tôi, nhưng vẻ mặt của các thành viên khác trong nhóm khi nhận được phần thưởng thật sự rất buồn cười.
Nhưng mà… đúng là mấy tên keo kiệt. Tôi vừa ngăn một thảm họa, vậy mà chỉ nhận được bấy nhiêu đây thôi sao?
Đúng lúc đó, Dokkaebi trung cấp lại mở miệng.
[Nhân tiện, do ngươi làm việc quá ‘chăm chỉ’ nên kịch bản đã gặp chút trục trặc.]
Giọng điệu của hắn mang theo vẻ vừa mỉa mai vừa đầy sát khí.
[Sau khi thảo luận với Cục Quản Lý, chúng tôi nhận thấy rằng trình độ trung bình của các hóa thân trong khu vực không tương xứng với độ khó của kịch bản. Do đó, tôi đã điều chỉnh độ khó trong khu vực này dựa theo đánh giá cá nhân.]
…Gì cơ? Điều chỉnh ngẫu nhiên?
[Giới hạn thời gian của kịch bản thứ tư đã bị rút ngắn lại.]
Hắn nhìn tôi, miệng nhếch lên một cách khó ưa.
…Đù má, cái tên này?
[Kịch bản chính thứ tư sẽ kết thúc sau 48 tiếng.]
[Toàn bộ đại diện và thành viên nhóm chưa chiếm đóng được ga mục tiêu trong vòng 48 giờ tới sẽ bị tiêu diệt.]
Vậy ra đây chính là ý định của hắn? Jung Minseob từ chỗ nhặt đồ rơi vãi nhìn chằm chằm về phía tôi. Chắc chắn là mọi người đều đã nghe được thông báo.
"Hiện giờ ai đang giữ ga Changsin?"
"B-Bạo Vương ạ."
Một trong Thất Vương Seoul, Bạo Vương…
Tôi thở dài,
"Vậy quay về Chungmuro thôi."
Mà nói mới nhớ, không biết Yoo Junghyuk dạo này sống chết thế nào. Tốt nhất là lo xong cái kịch bản thứ tư này trước đã.
_______________________________________
Đường từ ga Anguk về Chungmuro xa hơn tôi nghĩ. Trên đường đi, cả nhóm cũng tán gẫu được đôi chút.
Jung Heewon và Lee Hyunsung đi trước, còn tôi đi phía sau với Lee Sungkook và Jung Minseob.
Tôi không thể mang nguyên cái xác của con hỏa long đi được nên đã đăng một nửa lên sàn giao dịch. Thực ra nửa kia cũng đăng luôn, nhưng tôi cố tình để giá trên trời. Việc đó không nhằm mục đích bán, mà chỉ để dùng sàn giao dịch như kho lưu trữ tạm thời. Bihyung càm ràm nhưng tôi mặc kệ. Jung Minseob bỗng lên tiếng.
"À mà, ngài đại diện ơi."
Cứ bị gọi là ‘ngài đại diện’ thế này khiến tôi có cảm giác như mình thật sự là chủ tịch của một tập đoàn lớn vậy.
"Tên của anh là Kim Dokja thật sao?"
"Ừ."
"À… thì ra là tên thật luôn hả…"
"Tên tôi kỳ lạ lắm à?"
"…Vâng. Nói thật thì, anh còn giống một Giáo Đồ hơn cả chúng tôi."
Giọng của anh ta hơi trầm xuống.
"Hầy…giá mà tôi không bỏ dở giữa chừng…"
Một tiếc nuối muộn màng. Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ ra điều gì đó mình từng thắc mắc nhưng lại bỏ quên.
"Anh Jung Minseob, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Vâng?"
"Làm sao các Giáo Đồ lại tập hợp nhanh như vậy?"
Đây là điều tôi vẫn luôn thấy kỳ lạ. Mới chưa đầy một tháng kể từ khi kịch bản đầu tiên bắt đầu. Vậy mà bọn họ đã hình thành tổ chức và hoạt động như một nhóm rất bài bản.
Chưa kể đến đám Tông Đồ còn kỳ hơn nữa. Theo như góc nhìn của nhân vật chính, họ sở hữu lực lượng vũ trang mạnh đến mức giống như đã chiếm được cả đống nhà ga rồi vậy.
Tốc độ phát triển này hoàn toàn vượt ngoài mức hiểu biết của tôi.
"Đã có người triệu tập bọn tôi lại."
"Triệu tập các anh?"
"Vâng. Ngay sau khi kịch bản đầu tiên kết thúc, người đó đã đến nhà ga chỗ tôi."
Thú vị thật. Sao có thể có chuyện đó? Vào thời điểm ấy, các nhà ga vẫn còn bị ngăn cách mà.
"Hắn tự xưng là một Tông Đồ và nói rằng đã đọc Sách Khải Huyền vĩ đại. Hắn tuyển mộ các Giáo Đồ để đi theo mình. Điều kỳ lạ là chuyện này lại diễn ra đồng thời ở nhiều nhà ga khác nhau. Thật khó tin là tất cả chuyện đó chỉ do một người làm ra…"
"Nói chung là, bọn tôi tập hợp được là nhờ Tông Đồ đó. Chính hắn đã gom bọn tôi lại."
"Bọn tôi gọi hắn là Đệ Nhất Tông Đồ.”
"Là vương của đám Giáo Đồ hả? Cái người không chịu bị gọi là ‘Kẻ Bỏ Dở’ ấy?"
"À… anh biết rồi à. Đúng vậy. Người đó thích được gọi bằng một cái tên khác."
Cái tên khác?
"Hắn tự nhận mình là 'Độc Giả Chân Chính'."
…Gì?
"Cũng có nhiều người bàn ra tán vào lắm. Không ai hiểu nổi tại sao hắn lại tự gọi vậy. Hắn nói mình đã đọc hết Sách Khải Huyền nhưng mà…"
Nghe càng nhiều, tôi lại càng thấy tên này đáng nghi cực kỳ. Dựa vào cách hắn sử dụng thông tin, hắn không giống một ‘độc giả’ đơn thuần…
Khi tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chúng tôi đã gần đến Chungmuro. Tuy mới rời khỏi đây chưa bao lâu nhưng hít thở bầu không khí của ga này khiến tôi có cảm giác như vừa quay về quê nhà.
Tôi giơ tay cản mọi người lại trước khi họ vào trong ga.
"Khoan đã."
Nghĩ lại mới nhớ… tôi vẫn còn đang trần như nhộng. Sao chẳng ai thèm nhắc nhở gì hết vậy?
Tôi quay sang Lee Sungkook.
"Anh Lee Sungkook, cho tôi mượn cái quần."
Và thế là tôi dẫn đầu vào ga Chungmuro, trong khi Lee Sungkook ngậm ngùi bước theo sau trong tình trạng chỉ còn cái quần lót.
Từ xa, tôi thấy Yoo Sangah đang đứng đợi. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia là tôi biết cô ấy đã trải qua khoảng thời gian chẳng dễ dàng gì.
Bỗng một nhóc nhào vào người tôi, Lee Gilyoung đang bám chặt lấy chân tôi.
"Em vẫn ổn chứ?"
Cậu bé cả người phủ đầy bụi khẽ gật đầu.
Lee Jihye thì bị thương khá nặng và vẫn chưa tỉnh lại. Còn Gong Pildu thì chỉ vừa thấy tôi liền hừ lạnh quay mặt đi.
[Chòm sao 'Bậc Thầy Phòng Thủ' đang trách móc vì bạn trở về quá trễ.]
Phản ứng đó cũng dễ hiểu thôi, hóa thân của ông ta suýt nữa thì toi mạng luôn mà.
"Cô Yoo Sangah!"
Lee Hyunsung và Jung Heewon không biết những gì đã xảy ra ở Chungmuro nên hoảng hốt chạy lại. Khung cảnh xung quanh nhà ga thật thảm hại. Mọi người quanh sân ga đều mang thương tích. Trên vai Yoo Sangah còn quấn chặt một mảnh vải, có vẻ như cô đã dùng nó để cầm máu.
Một phần đường ray dính đầy máu. Cảnh tượng đó rõ ràng là của một trận chiến sống còn.
Jung Minseob run rẩy lắp bắp,
"Những Tông Đồ…?"
Đầu của Đệ Nhị, Đệ Tam, Đệ Tứ và Đệ Thất Tông Đồ nằm ngay ngắn thành hàng trên đường ray. Biểu cảm của chúng như thể còn chưa kịp nhận ra mình đã chết. Tôi biết ai là người đủ khả năng làm điều đó.
Tôi quay sang hỏi Gilyoung.
"Yoo Junghyuk đâu rồi?"
Ngay khi tôi cất lời, một luồng khí lạnh lẽo và đáng ngại bỗng ùa đến từ phía đường hầm Hoehyeon. Dù còn ở khá xa, nhưng tôi biết rõ cảm giác đó.
Vị anh hùng kiêu ngạo và lạnh lùng của chúng ta đang tu luyện Thiên Hạ Độc Tôn Kiếm Kinh.
"Yoo Junghyuk?"
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm. Cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó về chuyện ở Hầm Ngục Rạp Chiếu Phim chứ… vậy mà chỉ thế này thôi à?
Trên tay Yoo Junghyuk vẫn còn cầm một cái đầu người bị chặt đứt. Một vài tiếng hét kinh hoàng vang lên khi hắn lạnh lùng ném cái đầu về phía chúng tôi.
Cái đầu lăn lóc trên nền đất như một món đồ chơi, quấn theo một cái áo choàng có số ‘1’ trên đó. Là tên Đệ Nhất Tông Đồ.
Yoo Junghyuk đúng là rất đáng nể. Hắn đã đuổi theo tên này đến cùng rồi chặt đầu gã đem về luôn.
Tôi vừa mừng vừa lo. Còn bao nhiêu câu hỏi chưa kịp hỏi mà hắn đã chết kiểu này thì…
Ngay lúc đó, một việc vô lý xảy ra.
"Chính ngươi! Là ngươi đã phá nát kế hoạch của ta! Phải không?!"
Cái đầu trơ trọi nằm trên đất đột nhiên mở miệng.
“Ááááá! Cái gì vậy?!”
Jung Minseob hét toáng lên rồi ngã lăn ra đất.
Đôi mắt của cái đầu nhìn tôi chăm chú, đôi môi nở nụ cười kiêu ngạo. Ảo thật.
Một kỹ năng cho phép người dùng giữ ý thức sau khi bị chặt đứt đầu như vậy là cực kỳ hiếm thấy, kể cả trong ‘Cách Sống Sót’. Nếu tên này sử dụng kỹ năng ‘Lưu Mệnh’ thì vẫn có khả năng, nhưng dù có vậy thì duy trì trạng thái này là điều vô cùng khó.
Chưa kể, cổ hắn bị chặt nhưng không có tí máu nào cả…
Khoan. Không lẽ?
Thông tin từ Lee Sungkook và Jung Minseob bắt đầu dồn dập hiện lên trong đầu tôi.
Một kẻ đã tự xưng là ‘Độc Giả Chân Chính’ và xuất hiện trước tất cả các Giáo Đồ. Ngay khi kịch bản bắt đầu, gã đã đi loanh quanh khắp Seoul và tập hợp đám Giáo Đồ lại. Đã vậy, gã có thể vượt qua các rào chắn, đầu rụng nhưng vẫn không chết và không chảy máu…
“Kỹ năng Avatar à…”
Tôi có thể khẳng định. Cái tên trước mặt tôi chỉ là bản thể giả.
Cái đầu bị chặt lại tiếp tục nói.
“Quao, ấn tượng thật. Giả làm Yoo Junghyuk, đánh bại tụi Tông Đồ rồi cả rồng nữa… Ngươi là ai thế?”
Ra là vậy. Tên này không biết danh tính thật của tôi sao?
“Ngươi là thứ gì?”
Theo như những gì tôi biết, số người dùng được ‘Avatar’ trong ‘Cách Sống Sót’ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nghề nghiệp sở hữu thuộc tính đó thường cố định. Chủ yếu là những nghề liên quan đến công việc sáng tạo và dễ mắc chứng rối loạn nhân cách do căng thẳng quá mức.
Tôi chậm rãi đánh giá gã từ trên xuống rồi cất tiếng hỏi,
“Ngươi… là một tác giả sao?”