Toàn Trí Độc Giả

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

111 871

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

27 132

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

81 663

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

6 13

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

114 1779

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

119 2029

Hồi 10 - Trận chiến tương lai - Chương 46

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, tôi cùng Lee Hyunsung và Yoo Sangah đi thẳng tới ga Myeongdong. Ga Dongmyo cũng là mục tiêu quan trọng nhưng có một việc quan trọng phải xử lý trước.

Tôi đã loại bỏ người đại diện của Myeongdong và lấy được cờ nên giờ tôi phải nhanh chóng đến tiếp nhận ga trống.

Lee Hyunsung lo lắng hỏi.

“Chỉ ba người chúng ta đi có ổn không vậy?”

“Không có đánh nhau nữa đâu. Tôi sẽ xem xét phải làm thế nào với bọn họ. Nếu cứ bỏ mặc như vậy thì họ sẽ chết hết.”

Những ‘kẻ lang thang’ mất đi đội nhóm nếu xui rủi sẽ trở thành con mồi của những nhóm khác. Giống như những thành viên của Liên minh Địa chủ đã rời khỏi ga Chungmuro trước đó.

Nhưng ngay lúc vừa đến ga Myeongdong, chúng tôi đã thấy một cảnh tượng không tưởng. Người của ga Myeongdong đã bị ai đó tấn công.

Quá khủng khiếp.

Tôi nhìn thấy một nhóm người đang đứng cách ga Myeongdong không xa. Đám người cuống lên và vội vã chạy về hướng ga Hoehyeong. Không dễ để đuổi theo vì bọn chúng tẩu thoát bằng xe máy.

Cứ như thể bọn chúng biết tôi sẽ tới vậy. Có quá nhiều chuyện kì lạ.

Lee Hyunsung hỏi,

“Đám người đó là ai? Chuyện này là sao?”

“Tôi không biết.”

“Đến cả anh Dokja cũng không biết ư…”

Lee Hyunsung nuốt khan đầy lo lắng. May là cột cờ của ga Myeongdong vẫn trống.

[Hiện tại không có nhóm nào chiếm đóng ga Myeongdong.]

[Bạn có muốn chiếm đóng ga không?]

Tôi cắm lá cờ vào cột cờ và rồi lấy nó ra ngay sau đó. Một lá cờ y hệt cờ của tôi xuất hiện trong chỗ cắm cờ.

[Bạn đã chiếm được ga Myeongdong.]

[Ga có chủ không thể bị chiếm đóng trừ khi ‘căn cứ chính’ hoặc ‘lá cờ’ bị cướp.]

[Ga sở hữu: Chungmuro (Căn cứ chính), Myeongdong]

[Điểm thành tựu của Cờ Đỏ đã tăng lên.]

Màu đỏ của lá cờ trở nên đậm hơn.

[Danh tiếng của bạn đã tăng lên sau khi chiếm đóng một ga khác.]

[Kịch bản ẩn đã bắt đầu!]

[Con Đường Đế Vương đã được mở ra!]

[Kịch bản ẩn – Con Đường Đế Vương]

Danh mục: Ẩn

Độ khó: A

Điều kiện: Chiếm đóng ít nhất 10 ga trong khoảng thời gian nhất định.

Giới hạn thời gian: 10 ngày

Phần thưởng: Thuộc Tính Đế Vương.

Thất bại: Nếu bạn không thể chiếm đóng ít nhất một ga mỗi ngày, bạn và đội nhóm của bạn sẽ chết.

Cuối cùng cũng mở được kịch bản ẩn kinh khủng này. Một khi bắt đầu, tôi sẽ không thể quay đầu. Chỉ có hai kết cục cho kịch bản này.

Trở thành Đế Vương hoặc chết.

[Một Ứng Viên Vương Vị mới đã bắt đầu đi trên Con Đường Đế Vương!]

Kể từ bây giờ sẽ là cuộc chiến cướp cờ toàn diện.

_______________________________________

Tôi trở về Chungmuro hội họp với đồng đội và giải thích về kịch bản ẩn. Jung Heewon bày ra biểu cảm vô cùng thích thú trong khi Lee Hyunsung vẫn còn hơi bối rối. Yoo Sangah từ đầu tới cuối chỉ cảm thấy lo lắng.

“Có vẻ kịch bản này sẽ rất khó…Anh Dokja, liệu có ổn không vậy?”

“Không sao đâu.”

Cô nàng này là thiên thần hay là tên ngốc thế…Trong tình huống thế này, cô ấy thậm chí không hề ghen tị mà còn lo cho tôi nữa.

Lee Hyunsung thở phào,

“Mừng vì anh Dokja là người trở thành Ứng Viên Vương Vị.”

“Cảm ơn anh.”

“Vậy tôi có cần gọi anh là bệ hạ không thế?”

Chưa kịp hết cảm động vì lời nói chân thành của Lee Hyunsung, tôi đã bị Jung Heewon tạt cho một gáo nước lạnh.

“Tôi không muốn vậy đâu.”

“Tâu bệ hạ, theo như kịch bản, không phải chúng ta nên đi chiếm đóng ga nào đó ngay sao? Ngài phải nghĩ đến tính mạng của con dân của mình nữa chứ.”

Jung Heewon trêu chọc.

Tôi gật đầu.

“Tôi nghĩ ta nên tìm hiểu về đám người đã tấn công chúng ta. Tôi sẽ đi thẳng tới Dongmyo. Cô Jung Heewon và anh Lee Hyunsung, hai người đi với tôi chứ?”

Yoo Sangah nghe xong thì khẽ giơ tay lên.

“Vậy còn tôi…”

“Cô Yoo Sangah sẽ ở lại đây.”

“A, như thế…tốt hơn, nhỉ…”

Giọng cô ấy có vẻ hơi ủ rũ làm tôi thấy khá có lỗi. Có lẽ Yoo Sangah cảm thấy bản thân không đủ có ích.

Chiến lực của cô ấy không bằng Jung Heewon, và cô ấy không có thể lực lớn như Lee Hyunsung. Hơn nữa, cô ấy cũng không có con át chủ bài mạnh mẽ như Lee Gilyoung.

“Cô Yoo Sangah.”

“…Vâng?”

Mọi ‘kiến thức’ mà cô có đều trở nên vô dụng ở thế giới mới. Nhưng cô gái này quá tốt bụng để có thể ganh tỵ với người khác. Vậy nên, mặc cảm tự ti của cô ấy đang âm thầm trở nên trầm trọng hơn.

“Yoo Sangah, mỗi người đều có một thế mạnh khác nhau.”

“Vâng, tôi biết rõ điều đó.”

Yoo Sangah mỉm cười một cách yếu ớt.

Tôi cẩn thận lựa lời mà nói để cô ấy không cho rằng bản thân đang bị khiển trách.

“Cô có nhớ những lời mình đã nói trong tàu điện ngầm không? Dokja có một cuộc sống độc lập và tôi sẽ…”

“Tôi sẽ có một cuộc sống ngọc ngà. Tôi nhớ chứ. Tôi đã viết câu đó vào mục ghi chú trên điện thoại.”

Sao tự nhiên cô ấy vui lên thế? Dù sao thì tôi cũng không thể ghét cô ấy được. Tôi nói tiếp.

“Cô Yoo Sangah có việc cần làm ở nơi này. Tôi không thể để Gilyoung đang bất tỉnh ở một mình được. Với cả tôi cần một người giám sát Gong Pildu và kiểm soát những thành viên đang hoang mang nữa.”

Yoo Sangah chấn động thấy rõ.

“Ngoài ra, cũng phải đề phòng lực lượng bên Hoehyeon nữa. Có thể bọn chúng sẽ tấn công trong lúc bọn tôi không có ở đây. Dù đã có Gong Pildu rồi nhưng kỹ năng Tơ Phù của cô Yoo Sangah có khả năng sẽ rất cần thiết.”

“L-Liệu tôi có thể đảm nhiệm được vai trò này không…?”

Yoo Sangah yếu ớt nói, cô ấy vẫn còn tự ti.

“Này mọi người. Như vậy…tôi đã giao cho cô Yoo Sangah một chức vụ. Mọi người thấy thế nào?”

Lee Hyunsung và Jung Heewon suy nghĩ một lúc rồi đồng loạt gật đầu.

“Được đó, nếu đó là cô Yoo Sangah thì tôi rất yên tâm.”

“Tâu bệ hạ…Nếu ngài đã nói vậy, thì cứ như vậy đi…”

Tôi trừng mắt nhìn Jung Heewon. Bộ cổ nghĩ chuyện này buồn cười lắm hay gì?

[Bạn đã sử dụng quyền hạn đặc biệt của người đại diện.]

[Người đại diện của ga Chungmuro, Kim Dokja đã chuyển giao một phần quyền hạn của mình cho thành viên ‘Yoo Sangah’.]

[Thành viên ‘Yoo Sangah’ đã trở thành phó đại diện của ga Chungmuro.]

[Trong tương lai, thành viên ‘Yoo Sangah’ có thể thay mặt người đại diện ra lệnh ‘trừng phạt’.]

Yoo Sangah lặng người nhìn tôi. Trông cô ấy khá sốc.

“Đ-Để tôi giữ chức vụ này…”

“Tôi giao phó tất cả lại cho cô đấy, cô Yoo Sangah.”

Tôi thật lòng có ý như vậy. Như đã nói, mỗi người có một thế mạnh riêng. Theo như những gì tôi nhớ, cô Yoo Sangah là người phù hợp nhất với vị trí này.

Không phải ai khác, Yoo Sangah chính là nhân viên xuất sắc nhất trong phòng nhân sự.

“Ôi…Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Yoo Sangah cúi đầu một cách trang trọng rồi từ từ ngẩng lên. Đôi mắt cô ấy long lanh ánh nước.

_______________________________________

Chúng tôi tiến thẳng đến đường hầm phía đông.

Phải đi qua ba trạm dừng chân mới đến được Dongmyo. Bọn tôi mang theo cả Kang Ilhun đang bất tỉnh nhân sự. Đem theo tên này không khác gì gánh nặng, nhưng tôi cần gã để xác nhận danh tính. Khi nhìn lại Chungmuro, tôi có thể nghe thấy giọng của Yoo Sangah.

“Mọi người, xin hãy tập trung lại đây!”

Đúng như mong đợi, Yoo Sangah làm việc càng hăng say hơn khi không có tôi. Mọi người đã được ổn định và đều đang chờ nhận lệnh. Bọn họ đã phân công nhiệm vụ canh gác và mỗi người được điều đi làm một việc khác nhau tùy khả năng. Vài tên địa chủ trước đó đã nhất quyết không nghe theo lệnh của Yoo Sangah nhưng rồi…

[Phó đại diện của Chungmuro, Yoo Sangah đã ra lệnh trừng phạt.]

Tôi thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ.

…Liệu có ổn không? À thì, chắc là sẽ ổn thôi.

Jung Heewon nhìn mặt tôi và bảo.

“Làm tốt lắm. Tôi cứ có cảm giác cô Yoo Sangah có hơi buồn bã.”

“Tôi không chọn cô Yoo Sangah chỉ vì tôi để ý đến cảm xúc của cô ấy. Tôi tin rằng cô Yoo Sangah sẽ làm tốt việc này.”

“…A, là vậy sao? Vậy sau này anh cũng cho tôi một chức vụ đi. Cái nào hợp với tôi ấy.”

“Làm đao phủ thì sao?”

“…Thôi khỏi đi.”

Jung Heewon hậm hực quay đầu đi. Lâu lâu trêu lại được cô nàng này cũng vui phết.

“Còn cái tên giang hồ ở trên sân thượng, bỏ hắn lại ở đó có sao không?”

“A, ý cô là Yoo Junghyuk hả?”

“Hình như là cái tên đó đấy.”

“Chắc là không sao đâu.”

“Có vẻ anh hiểu rất rõ về người đó nhỉ. Là sao vậy?”

“Cái đó…”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại.

“Cô Heewon, cô có em không?”

“…? Tôi có. Sao thế?”

“Là em trai hay em gái?”

“Em trai.”

“Em ấy bao nhiêu tuổi?”

“Nhỏ hơn tôi một tuổi.”

“Cảm giác có em trai thế nào?”

“Rất phiền. Thằng nhóc rất hay gây lộn với tôi, và nhiều lúc tôi phải thay mẹ đưa nó đến trường…”

Jung Heewono im lặng một hồi lâu sau khi cằn nhằn đứa em trai của mình. Cô đưa mắt lên nhìn thứ gì đó trên không. Rồi tôi hỏi tiếp.

“Nhưng giờ cô rất lo cho thằng bé phải không?”

“Thì…bọn tôi là gia đình mà.”

“Tôi cũng giống vậy.”

“Anh Dokja cũng có em trai à?”

“Không, tôi đang nói về Yoo Junghyuk.”

“À…”

Jung Heewon gật gật đầu nhìn tôi.

“Vậy rốt cuộc thì anh thích hay ghét anh ta?”

“Tôi ghét hắn. Tôi đã phải gây gổ với rất nhiều người vì tên đó.”

Tôi không phải là độc giả duy nhất của ‘Cách Sống Sót’ ở những chương đầu. Có một số người vì tò mò mà đã theo dõi đến chương 10 của bộ tiểu thuyết. Ở chương 50 cũng có tới 50 lượt đọc.

Thậm chí còn có một tên thích Kim Namwoon…thế là tôi cãi lộn với gã. Không biết mấy người mà tôi từng gây chuyện cùng có còn sống hay không. Có lẽ mục tiêu tôi sắp bắt được chính là một trong số đó.

“Hai người, có vẻ đã trở nên rất gần gũi.”

Lee Hyunsung chợt lên tiếng, làm tôi nhận ra mình đã đứng quá gần Jung Heewon.

Jung Heewon mỉm cười.

“Chà chà, anh lính. Anh đang ghen sao?”

 “E hèm. Không phải thế…”

Nhắc mới nhớ, không phải Lee Hyunsung nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp trường nam sinh cấp ba luôn sao? Mỗi lần nghĩ tới thiết lập nhân vật của Lee Hyunsung thì tôi lại thấy tội nghiệp cho anh ấy.

“Có vẻ chúng ta đã tới ga Công Viên Lịch Sử và Văn Hóa Dongdaemun rồi.”

Cổng vào ga Công Viên Lịch Sử và Văn Hóa Dongdaemun đã ở ngay phía trước.

Chúng tôi thận trọng đi men theo vách tường của đường hầm và quan sát xung quanh đề phòng có tập kích. Nhưng dường như bọn tôi đã lo lắng vô ích. Jung Heewon lẩm bẩm.

“Lạ thật. Không có ai canh gác luôn.”

 Trường hợp không có người canh gác trong khi kịch bản cướp cờ đang diễn ra thế này đồng nghĩa với việc nơi này đã bị ga khác chiếm đóng. Ngay sau khi đưa ra kết luận, chúng tôi nhanh chóng tiếp cận cột cờ.

[Ga này đã bị ‘ga Dongmyo’ chiếm đóng.]

[Nếu bạn muốn chiếm đóng ga này, hãy giành lấy lá cờ của ga Dongmyo hoặc chiếm được cột cờ của ga Dongmyo.]

Đúng như dự đoán.

Kang Ilhun im lặng nãy giờ bỗng dưng lên cơn co giật. Cơ thể gã run lên bần bật như thể bị động kinh và tình trạng của gã hiện tại khá kì lạ. Tôi gỡ bỏ sợi tơ buộc quanh miệng Kang Ilhun, gã gào lên.

“K-Không…!”

“…Có chuyện gì vậy?”

“D-Dongdaemun…Ga Dongdaemun…!”

Kang Ilhun lắp bắp nói, miệng gã văng đầy nước bọt. Tôi cảm nhận được điều bất thường và vô thức đặt tay lên vai gã.

Và rồi.

[Nhân vật Kang Ilhun đã trở thành ‘kẻ lang thang’.]

Đó là bằng chứng cho thấy mối liên kết giữa Kang Ilhun và ‘Dongdaemun’ đã không còn. Jung Heewon hỏi,

“Sao vậy?”

“Hình như ga Dongdaemon bị chiếm rồi.”

“…Hả?”

Mọi thứ bỗng trở nên hợp lý. Phải rồi. Đám người làm rò rỉ thông tin đã tính toán hết mọi việc.

“…Là bẫy trong bẫy.”

Bọn chúng xúi giục nhóm Myeongdong và nhóm Dongdaemun tấn công Chungmuro bởi vì chúng biết hai nhóm ấy sẽ chết ở Chungmuro. Trong lúc lực lượng chính vắng mặt, chúng sẽ chiếm lấy hai ga này. Đám người lang thang ở ga Myeongdong có lẽ cũng là do bọn chúng gây ra.

Nhưng…sao chúng biết bọn tôi sẽ thắng? Bọn chúng thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Trong nguyên tác, người đại diện của Chungmuro là…

…À phải rồi. Là cái thằng hách dịch kia. Vậy nên chúng mới nhắm đến Chungmuro sao?

Tôi có thể chắc chắn. Cái đám gọi là ‘Giáo Đoàn’ đã lập nên kế hoạch này chính là…

Ngay lúc này, Lee Hyunsung bỗng lên tiếng.

“Có người tới.”

Một nhóm người từ đường hầm Dongdaemun đang tiếp cận nơi này. Sau khi ra ngoài sáng, có thể thấy đó là một băng đảng được trang bị vũ khí khá đầy đủ.

Vật phẩm chúng sở hữu dường như đều từ cấp C trở lên. Với lực lượng cỡ này thì không dễ để phát động tấn công…Đúng là sức mạnh không tưởng.

Người đàn ông đứng giữa đám người đã mở miệng trước. Cậu ta có dáng người thanh mảnh, trên tay và cổ đeo đủ loại vật phẩm.

“Ơ, anh Kang Ilhun? Chậc, sao lại dẫn về cho tôi một đám vô dụng thế này.”

Kang Ilhun vẫn không ngừng run rẩy, cuối cùng gã sùi bọt mép rồi ngất xỉu. Tôi tự hỏi, là tên này sao?

[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt!]

Một lúc sau, một thông báo tuyệt vời hiện lên.

[Không thể xem thông tin người này trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]

[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]

Ôi nhìn này?

Gã đàn ông nhìn bọn tôi.

“Mọi người có định tự giới thiệu không? Hay là…”

Đám người lập tức rút vũ khí ra.

Tôi đứng ra trả lời.

“Đến từ Chungmuro.”

“Chungmuro?”

Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng vụt chớp trong không khí.

[Ai đó đã sử dụng ‘Khám Phá Thuộc Tính’ lên bạn.]

[Kỹ năng độc quyền ‘Bức Tường Thứ Tư’ đã chặn ‘Khám Phá Thuộc Tính’!]

Gã đàn ông loạng choạng như vừa bị sốc. Gã chần chừ một lúc trước khi quay sang nhìn tôi đầy hoang mang.

“…Xin lỗi, tên anh là gì nhỉ?”

Tôi liếc sang Jung Heewon và Lee Hyunsung. Rồi tôi nhếch miệng nhìn lại người đàn ông kia. Tôi dùng tông giọng lạnh lẽo và khàn đặc nhất để trả lời.

“Ta là Yoo Junghyuk.”