Mạng Internet ư, không thể nào.
Từ khi kịch bản bắt đầu, mạng lưới Internet trên toàn Seoul đã sập do ảnh hưởng từ kênh của những con Dokkaebi rồi mà.
Không, khoan đã. Đây là ga Dongmyo. A… phải rồi. Vậy là ở đây có mạng Internet?
Lee Sungkook lúng túng nhìn tôi rồi mở miệng.
“Xin lỗi, ngài Yoo Junghyuk ơi?”
“Gì?”
“Chúng ta đến rồi. Người đại diện đang đợi ngài ở bên trong.”
Gần đó có một cái lều cỡ trung được dựng nên một cách sơ sài. Người đại diện này trữ khá nhiều đồ đạc nhỉ.
“Đi thôi.”
Lee Sungkook cúi đầu và dẫn tôi vào lều. Bên trong khá là sang trọng. Không thể tin được bên trong một túp lều lụp xụp lại xa xỉ như vậy.
Thảm đỏ và một cái giường chắc là được lấy từ một khách sạn 5 sao nào đó. Ngoài ra còn có một cái bàn tròn phục vụ cho các hội nghị và một cái bàn nhỏ để máy tính.
Thứ đáng chú ý nhất trong lều chính là một cậu nhóc đang chăm chú ngồi lướt web. Nhìn mặt thì có lẽ cậu ta lớn hơn Gilyoung vài tuổi. Nhóc ấy mặc một bộ đồ ngủ ngồi yên trên ghế, hai mắt thâm quầng, và trên tay đang cầm chặt lá cờ màu xanh. Ấn tượng thật. Thằng nhóc này đã đi được nửa đường của Con Đường Đế Vương rồi.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt!]
[Tóm Tắt Nhân Vật.]
Tên: Han Donghoon
Tuổi: 17
Nhà tài trợ: Bóng Khuất Sau Màn
Thuộc tính độc quyền: Quý Nhược Ẩn Giả (Anh hùng)
Kỹ năng độc quyền: Mạng Internet Diện Rộng Lv. 5, Kiểm Soát Bình Luận Lv. 3, Anh Hùng Bàn Phím Lv. 3, Ăn Mảnh Lv. 6, Ngăn Chặn Sóng Âm Lv. 2…
Tinh ấn: Ẩn Dật Lv. 2
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 10, Sức mạnh Lv. 10, Nhanh nhẹn Lv. 19, Ma thuật Lv. 26
Đánh giá chung: Người này đã đạt tới đỉnh cao của một Quý Nhược Ẩn Giả. Kỹ năng Mạng Internet Diện Rộng của người này có thể lập nên một mạng LAN ảo trên một số thiết bị nhất định thông qua các kênh Dokkaebi.
Người này có khả năng thao túng tâm lý đám đông rất tốt nhưng lại có tâm lý yếu ớt. Nhà tài trợ của người này rất không hài lòng với tình trạng của hóa thân.
*Hiện đang bị thôi miên.
Tôi nhớ rất rõ. Đế Vương của Dongmyo. Có lẽ cậu nhóc này là người sẽ sớm trở thành Ẩn Giả Vương. Giờ thì vị vương nhỏ này đang bận rộn trả lời bình luận trên mạng.
-Có thật là Seoul đã bị cô lập không? KKK Giá đất ở Gangnam sắp giảm rồi ~~ Đám người giàu sẽ khóc hết nước mắt luôn mất??
-Không chỉ mỗi Seoul thôi đâu, toàn bộ thủ đô trên thế giới đều bị cô lập cả rồi. Tokyo, Bắc Kinh, tất cả đều bị nhốt trong mái vòm cả.
-Không phải đã có kế hoạch giành lại Seoul rồi sao? Nó vừa bắt đầu hôm qua ấy?
-Kkk Nhưng mà mấy người mắc kẹt trong đó đều thức tỉnh sức mạnh rồi kkk Nghe như chuyện kì ảo ấy.
-Cả quái vật cũng xuất hiện thì đúng là kì ảo rồi còn gì.
Giao diện trang web đã lâu không thấy chợt trở nên xa lạ với tôi. Tôi lần nữa nhận ra hiện thực. Phải. Đây là tình huống mà chúng ta đang phải đối mặt. Ở bên ngoài mái vòm, rất nhiều người vẫn chưa biết được sự thật.
Ngón tay của vị vương nhỏ chầm chậm di chuyển.
-Mọi người, đã từng nghe qua cái tên Giáo Đoàn chưa? Không biết đám đó là ai nhưng họ đã tự nhận là biết hết mọi bí ẩn của vụ này đấy haha
[Nhân vật ‘Han Donghoon’ đã kích hoạt kỹ năng độc quyền ‘Kiểm Soát Bình Luận Lv. 3’.]
Ngay khi thông báo kích hoạt hiện lên, một đống lượt trả lời chợt xuất hiện bên dưới bình luận của cậu nhóc.
-Ai mà tin được?
-Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng giờ khác rồi…Tôi đã đọc được một lời tiên tri cách đây không lâu và giờ nó đã trở thành hiện thực. Thật đó.
-Thật luôn? Ông đọc được ở đâu đấy? Cho xin cái link đi.
Dàn bình luận nhanh chóng được phát tán khắp Internet với tốc độ đáng kinh ngạc. Bất ngờ thật. Không nghĩ tới bọn chúng đã biết lợi dụng kỹ năng theo cách này rồi.
“Người đại diện Han Donghoon?”
Lee Sungkook gọi một tiếng, cậu nhóc liền ngẩng đầu.
“Có khách đến này. Qua đây chào hỏi đi.”
Cặp mắt run rẩy của Han Donghoon nhìn lên tôi.
“X, Xin, X, Xin chào…”
Tình trạng hiện tại của Han Donghoon không được bình thường.
Cậu bé được mệnh danh là ‘Vị Vương Thứ Bảy của Seoul’ lúc này trông thật hốc hác. Đúng là trong nguyên tác cậu nhóc không thích tiếp xúc với người khác thật, nhưng không đến mức này…
Han Donghoon loạng choạng ngồi vào bàn tròn, bồn chồn cắn móng tay.
Lee Sungkook nhếch mép cười như thể rất hài lòng.
“Giờ thì, ngài Yoo Junghyuk. Hãy cùng người đại diện của chúng tôi nghiêm túc bàn bạc mọi chuyện đi nhé.”
Tôi liếc nhìn Han Donghoon và bật cười.
“Bàn bạc? Bàn bạc cái gì?”
“Hả?”
“Ngươi đang giỡn mặt với ta à?”
Ánh mắt Han Donghoon trống rỗng.
“…Đây là người đại diện của các ngươi?”
Rõ ràng, thằng bé chính là người đại diện của ga này. Trên danh nghĩa là thế. Nhưng…
Cái danh này trên thực tế chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
“Các ngươi định bày trò với ta bao lâu nữa đây? Muốn ta nói chuyện với một con rối à?”
Tôi quay lại và thấy tay Lee Sungkook đang run rẩy. Có lẽ hắn không nghĩ Hiền Nhân Nhẫn sẽ phát hiện ra. Gã mở điện thoại kiểm tra gì đó rồi thở dài.
“…Quả là ngài Yoo Junghyuk có khác. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
“Ngươi là người nắm quyền thực sự của ga này. Phải không?”
“Vâng.”
“Bao nhiêu người biết chuyện này?”
“Chỉ có vài người trong cao tầng thôi.”
Lợi dụng một nhân vật có kỹ năng mạnh làm bù nhìn và kiểm soát toàn bộ ga. Đây là một chiến lược khá phổ biến trong ‘Cách Sống Sót’, nhưng thật mới mẻ khi được chứng kiến trực tiếp.
“Nếu ngươi là người đại diện thực sự, vậy tại sao lại đưa ta đến đây?”
“Tôi làm vậy để tránh tai mắt bên ngoài. Không biết ngài có nhận ra hay không, nhưng túp lều này đã được bao phủ bởi kỹ năng Ngăn Chặn Sóng Âm từ lúc ngài bước vào.”
Đúng như tôi nghĩ. Thật ra, đây là một trong những kỹ năng của Han Donghoon.
“Có vẻ chuyện này rất quan trọng.”
“Đúng vậy. Ngài Yoo Junghyuk, chuyện này rất hệ trọng đối với cả ngài lẫn tất cả chúng tôi.”
“Tất cả các ngươi?”
Lee Sungkook hít một hơi sâu rồi nói tiếp.
“Tôi là một Giáo Đồ. Chính xác hơn thì, tôi là một trong số họ.”
Thông tin tôi muốn biết cuối cùng cũng tới rồi. Tôi im lặng chờ gã nói tiếp.
“Ngài Yoo Junghyuk, ngài không biết chúng tôi đang cảm thấy hạnh phúc thế nào đâu. Chúng tôi đã ngóng chờ ngày khải hoàn của ngài từ rất lâu rồi.”
Tôi có nghe nhầm không vậy? Tên này nói gì lạ thế.
“Chúng tôi biết rất rõ khả năng đặc biệt của ngài. Một phép màu cho phép ngài trở về quá khứ sau khi chết đi. Trên thế giới này, chỉ có Yoo Junghyuk ngài sở hữu thứ sức mạnh đặc biệt như vậy!”
Tuy có hơi lo về mức độ kiểm duyệt đối với các chòm sao, nhưng tôi quyết định nghe tiếp.
“Có lẽ ngài đã sống lại được vài kiếp rồi. Ngài đã chiến đấu với vô số kẻ thủ ác và những con quái vật đáng sợ để cứu mọi người. Phải gặm nhấm những ký ức cô độc, lẻ loi…Chúng tôi rất kính trọng tinh thần cao quý ấy.”
Tên khốn này, miệng lưỡi giảo hoạt quá nhỉ. Yoo Junghyuk mà nghe được chắc sẽ cảm động phát khóc mất. Để hôm nào hắn bị trầm cảm hồi quy thì tôi sẽ thử nói mấy lời này với hắn xem sao.
“Nhưng qua những lượt hồi quy trước thì ngài hẳn đã nhận ra rồi. Dù ngài có sở hữu quyền năng xuất chúng đến mức nào đi nữa, ngài cũng không thể đối phó với những thảm họa sắp tới một mình được.”
Cái này thì không sai.
“Ngài Yoo Junghyuk, lần này sẽ không giống với những lần trước. Bởi vì đã có chúng tôi ở đây. Giáo Đoàn chúng tôi đã được ban tặng một phước lành đặc biệt và đến đây để giúp đỡ ngài.”
Chà, xem này?
Lee Sungkook cười nhẹ.
“Có lẽ ngài đang tự hỏi, “Tại sao những người này không xuất hiện vào những lượt hồi quy trước mà đến bây giờ mới ra mặt?”. Mặc dù rất khó để giải thích rõ ràng, nhưng tôi hy vọng ngài có thể tin tưởng chúng tôi. Bởi vì chúng tôi đã nhận được một cuốn Sách Khải Huyền cho ngày này vào 10 năm trước.”
“…Sách Khải Huyền?”
“Phải. Trong thế giới của chúng tôi, có một cuốn Sách Khải Huyền được lưu truyền giữa các Giáo Đồ. Sự tồn tại của ngài Yoo Junghyuk trong cuốn sách đó không khác gì một huyền thoại. Cuốn Sách Khải Huyền ấy đã ghi lại toàn bộ quá khứ và tương lai.”
Khoan. Ý gã là ‘thứ đó’ chính là Sách Khải Huyền sao?
“Có vẻ ngài vẫn chưa tin tôi. Chúng tôi biết ngài sẽ thu thập Lee Hyunsung về dưới trướng mình. Ngoài ra còn có Ác Ma Hoang Tưởng Kim Namwoon và Đô Đốc Hải Quân Lee Jihye nữa, mặc dù hôm nay họ không đi cùng ngài. Nhiêu đó vẫn chưa hết. Ít nhất thì theo Sách Khải Huyền…”
Tôi giấu đi sự lo lắng của mình và ngắt lời.
“Cuốn Sách Khải Huyền đó đang ở đâu?”
“Đáng tiếc, cuốn sách đã bị tiêu hủy và chúng tôi không thể tìm thấy bản gốc. Nhưng đừng lo. Mỗi người chúng tôi đều nhớ được một phần của cuốn sách. Thông qua những mảnh ký ức ấy, chúng tôi có thể sẵn sàng cùng ngài đi trên con đường đúng đắn.”
…Uầy.
“Nếu ngài tiếp tục hành động như trong Sách Khải Huyền ghi chép thì… ngài sẽ hy sinh một lần nữa. Nhưng chúng tôi sẽ giúp ngài thay đổi điều đó.”
Lee Sungkook lại quay lại điểm xuất phát rồi. Tôi từ từ nhắm mắt lại và đáp,
“Ta hiểu rồi.”
Lee Sungkook nhanh chóng ngậm miệng lại. Có lẽ gã đang rất bất an. Yoo Junghyuk có kỹ năng Phát Hiện Nói Dối cơ mà.
Tất nhiên tôi không có kỹ năng đó. Nhưng dù có thì cũng không thể lật tẩy được gã. Vì Phát Hiện Nói Dối không định dạng được lời nói dối lươn lẹo như vậy.
Đó là lý do tôi dựa vào cảm giác của bản thân nhiều hơn.
“…Thật khó tin.”
Đó là sự thật. So với ngạc nhiên thì tôi cảm thấy sốc nhiều hơn. Đây thực sự là một ‘thiết lập’ hoàn mỹ. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra câu chuyện hợp lý như vậy. Trí tưởng tượng của con người đúng là vô tận.
“Ngươi tên là Sungkook?”
“Đúng vậy, thưa ngài Yoo Junghyuk.”
Nếu mấy người này viết lại ‘Cách Sống Sót’, có lẽ đó sẽ là câu chuyện ‘Cuộc hành trình giải cứu nhân vật chính anh hùng liên tục bỏ mạng của những độc giả nhận được Sách Khải Huyền từ thế giới bên ngoài’ nhỉ? Nghe còn thú vị hơn cả ‘Cách Sống Sót’ bản gốc nữa. Nhưng cũng chỉ có vậy.
“Đừng vòng vo nữa.”
Tới rồi.
“Nói thẳng vào việc chính đi.”
Tôi đã nghe đủ mấy lời bịa đặt của bọn chúng, đến lúc nói chuyện nghiêm túc rồi.
“Theo như ngươi nói thì các ngươi đã nhận được Sách Khải Huyền và biết trước tương lai. Vậy các ngươi tính làm gì?”
Lee Sungkook nhanh chóng trả lời.
“Chúng tôi muốn thành lập liên minh với ngài Yoo Junghyuk. T-Thật ra liên minh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thực chất chúng tôi sẽ về dưới trướng của ngài…”
Tên này nói chuyện nực cười thật. Rồi cuối cùng mục đích chính là gì? Ôm đùi nhân vật chính hả?
“Hiểu rồi. Liên minh à. Ra là các ngươi muốn thế.”
“Vâng.”
“Lời đề nghị khá thú vị.”
“Vậy nghĩa là…”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
“Nhưng thứ tự sai rồi.”
“Hả?”
“Sao ta có thể liên minh với mấy kẻ không rõ danh tính như các ngươi được? Nếu muốn liên minh với ta, không phải trước hết nên giới thiệu bản thân à?”
“D-Danh tính của tôi…Tôi đã…”
Tôi đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống chiếc giường sang trọng kia, sau đó vắt chéo chân và ra lệnh.
“Quỳ xuống.”
“Sao?”
“Quỳ.”
Lee Sungkook ngại ngùng trong phút chốc. Sau đó gã cố gắng kiểm soát biểu cảm và từ từ rời khỏi ghế ngồi. Ngay khi đầu gối gã vừa chạm xuống đất, tôi liền lên tiếng.
“Nói ta biết thuộc tính của ngươi là gì.”
Khi nhìn thấy Ẩn Giả Vương bị thôi miên như thế kia, tôi đã đoán được thuộc tính của gã này rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn phải chắc chắn mọi chuyện.
Lee Songkook nhìn lên với vẻ mặt phức tạp. Đầu gã chắc là đang phải hoạt động hết công suất. Có lẽ hắn đang nghĩ thế này.
「Yoo Junghyuk có thể nhìn thấy thông tin của mình thông qua Hiền Nhân Nhãn. 」
「Anh ta đã biết rồi thì còn hỏi mình làm gì? 」
Lee Sungkook chật vật một lúc rồi mở miệng.
“Thuộc tính của tôi là… Nhà Thôi Miên.”
Đúng như tôi nghĩ, là một ‘Nhà Thôi Miên’.
“Được rồi.”
Lee Sungkook trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi thấy tôi gật đầu. Có lẽ gã nghĩ mình đã qua được bài kiểm tra.
“Chỉ vậy thôi à?”
“…Hả?”
Lee Sungkook hoảng hốt.
“…C-Còn một cái nữa.”
Tôi gật đầu.
“Nói đi.”
“T-Thứ 9…”
“Thứ 9?”
Lee Sungkook chầm chậm cúi đầu như thể điều gã sắp nói vô cùng nhục nhã.
“Kẻ Bỏ Dở… Thứ 9.”
Hiểu rồi. Thằng khỉ này, là người thứ 9…
…Khoan. Vậy rốt cuộc cái Giáo Đoàn đó có bao nhiêu người?