Không phải ảo giác. Đôi mắt tên đó mở to khi nghe thấy tên tôi.
“Đừng nói là…?”
Gã cẩn thận quan sát khuôn mặt tôi. Nhắc mới nhớ, Yoo Junghyuk được mô tả như thế nào trong tiểu thuyết nhỉ? Hình như không được chi tiết lắm, chỉ có mỗi một từ ‘đẹp trai’. Và gương mặt tôi…
Cỡ này có đủ tiêu chuẩn là nét đẹp phi thực tế không?
“Gì thế?”
“A, không có gì.”
Giọng gã trở nên lịch sự hơn. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng đầu óc gã lúc này có lẽ đang vô cùng hỗn loạn.
Ít nhất có thể chắc chắn một điều. Người đàn ông trước mặt tôi rõ ràng đã đọc qua ‘Cách Sống Sót’.
Việc gã không được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’ và vẻ mặt bất ngờ khi nghe thấy cái tên Yoo Junghyuk của gã đã làm tôi thêm khẳng định suy đoán của mình.
Gã nhanh chóng đánh mắt sang Lee Hyunsung đang đứng cạnh tôi.
Có vẻ gã đang dùng kỹ năng…Hiểu rồi. Tên này đang tìm cách moi thông tin sao? Tôi thong thả để mặc hắn quan sát Lee Hyunsung một lúc rồi mới lên tiếng.
“Tên xấc láo. Tốt hơn là ngươi nên cẩn thận với ánh mắt của mình.”
“…Hử?”
Gã đã xác nhận danh tính của Lee Hyunsung và cũng đã nhận ra gã không thể xem cửa sổ thuộc tính của tôi thông qua ‘Khám Phá Thuộc Tính’. Tôi không biết gã đã đọc ‘Cách Sống Sót’ được bao nhiêu nhưng vẫn luôn có một vài đặc điểm cụ thể để nhận diện Yoo Junghyuk.
Một trong số đó là kỹ năng cấp SS, ‘Hiền Nhân Nhãn’ cho phép người dùng nhìn thấu thuộc tính của người khác, đồng thời ngăn chặn những kỹ năng thăm dò. Hiện tại có lẽ gã nghĩ rằng tôi có ‘Hiền Nhân Nhãn’.
“Dám dò xét ta bằng cái kỹ năng cấp B đó à?”
Sự run rẩy trong mắt gã dần bao trùm lên cả khuôn mặt.
Rồi ánh mắt gã lia đến lá cờ đỏ trên lưng tôi. Đúng như tôi đoán. Bằng chứng để chứng minh tôi là Yoo Junghyuk chỉ có nhiêu đó.
“Thằng khốn…!”
Một người trong nhóm kia vẫn chưa nhận ra tình huống và chĩa mũi giáo về phía tôi. Ngay lúc Jung Heewon và Lee Hyunsung vừa định tiến về trước.
Bụp!
Đầu tên kia chợt phát nổ, máu đổ như thác nước. Cả bọn lập tức nháo nhào lên. Xuyên qua vũng máu, tôi nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt rất nghiêm túc.
…Nhìn tên khốn này đi? Gã chậm rãi lướt qua đám đông và lại gần tôi.
“Tôi xin lỗi vì đã để một người xuất chúng như ngài nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này.”
“Ngươi là ai?”
Gã đàn ông cố gắng kiểm soát biểu cảm sau khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của tôi. Cũng giỏi đấy chứ. Nếu tôi là gã thì có lẽ tim tôi muốn rớt ra ngoài đến nơi rồi.
“Tôi xin phép giới thiệu bản thân. Tên tôi là Lee Sungkook. Tôi là phó đại diện của ga Dongmyo.”
Gã đàn ông thận trọng lại gần và cúi đầu trước tôi. Thích ghê. Tôi nên bắt đầu mà cosplay Yoo Junghyuk rồi nhỉ.
Tôi tỏ ra khó chịu, và nói với điệu bộ lạnh lẽo.
“Ga Dongmyo? Được rồi. Vậy thì cút xéo đi.”
“…Hả?”
“Từ giờ nơi đó sẽ là ga của ta, nên biến đi.”
Gã đàn ông nghe xong thì há hốc mồm.
“Cái gì…”
“Không nghe à?”
Tôi liếc xuống cột cờ đang có lá cờ Dongmyo được cắm trên đó. Lee Sungkook cuối cùng cũng hiểu ra ý tôi.
“K-Không được đâu. Tôi không thể nhượng lại một ga đã bị chiếm trước được…”
“Ngươi nghĩ ta là tên ngốc à? Ngươi là phó đại diện mà.”
“Vậy thì?”
“Nếu đã có quyền hạn đó, chỉ cần ngươi muốn thì sẽ có thể nhượng lại ga. Đến chuyện này cũng không biết sao?”
“…!”
“Nếu ngươi không rút cờ ra trước khi ta đếm đến ba, ta sẽ chém đầu ngươi. Một.”
Mặt Lee Sungkook cứng lại. Đám người chậm rãi bao vây tôi, tạo ra một bầu không khí khá khó chịu. Jung Heewon và Lee Hyunsung thì đang bồn chồn vì không hiểu tại sao tôi lại đột nhiên phát điên như vậy. Tôi tiếp tục nói.
“Nhìn ta giống đang đùa lắm à? Hai.”
Có vẻ không dễ để nhớ lại cuốn tiểu thuyết mình đã đọc 10 năm trước nhỉ? Gã đã quên mất Yoo Junghyuk là ai. Vậy thì để tôi giúp gã nhớ.
[Kỹ năng độc quyền ‘Thuần Bạch Tinh Năng’ Lv. 2 được kích hoạt.]
[Thanh Kiếm Đức Tin được kích hoạt!]
Keeeng!
Tôi có thể thấy gương mặt Lee Sungkook tái nhợt đi khi ánh lửa bùng lên trên lưỡi kiếm. Để xem ai to gan hơn nào.
Nhớ được tên của Yoo Junghyuk đồng nghĩa với việc gã cũng biết một chút về con người của Yoo Junghyuk.
Nếu biết được Yoo Junghyuk của những vòng đầu tàn nhẫn đến mức nào thì hẳn gã sẽ không thể tiếp tục trò chơi này.
Còn nếu gã không rành về Yoo Junghyuk? Cũng chẳng sao. Tôi vẫn sẽ tiếp tục cuộc chơi và rút lui khi tình hình chuyển biến xấu đi. Tôi có đủ sức mạnh để làm thế.
Đột nhiên, Lee Sungkook hét lên.
“C-Chờ một chút! T-Tôi sẽ giao nó cho ngài!”
Thằng oắt này, đúng là gã đã đọc qua ‘Cách Sống Sót’, nhưng lại không thèm đọc cho kĩ.
“Không cần nữa.”
“…Hả?”
“Ngươi trả lời quá chậm.”
“Sao cơ?”
“Chỗ này vẫn chưa đủ. Đưa cả Dongdaemun cho ta.”
Jung Heewon bên cạnh tôi kinh ngạc. Có vẻ cô ấy cũng chuẩn bị vào vai. Nhưng chưa được đâu.
Không, tôi mới là người phải diễn. Bởi vì hiện tại tôi đang là Yoo Junghyuk. Tôi phải ngang ngược hơn nữa thì tên này mới thực sự tin tôi là Yoo Junghyuk.
Tôi chĩa mũi kiếm vào Lee Sungkook và ra lệnh.
“Nếu ngươi không chấp nhận, thì không có thỏa thuận gì nữa.”
“N-Nhưng…!”
“Ta sẽ đếm lại đến ba. Một.”
Biểu cảm trên mặt Lee Sungkook thay đổi liên tục. Gã đã bắt đầu tin tôi là Yoo Junghyuk. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết thực sự đang đứng trước mặt gã.
Gã sẽ xử lý thế nào đây? Tùy theo cách gã hành động sẽ quyết định mối quan hệ giữa gã và ‘Yoo Junghyuk’ trong tương lai.
“T-Tôi có thể giao ra Công Viên Lịch Sử và Văn Hóa Dongdaemun! Nhưng…”
“Nhưng?”
“Tôi không có đủ quyền hạn để nhượng lại Dongdaemun…nếu ngài không phiền, ngài có muốn gặp người đại diện của chúng tôi không?”
Phản ứng rất tốt. Đây chính xác là mục tiêu mà tôi nhắm đến.
Lee Sungkook tiếp tục nói.
“Ngài Yoo Junghyuk đây rất có danh tiếng. Người đại diện của chúng tôi rất mong chờ được gặp ngài. Xin hãy cho nhóm chúng tôi một cơ hội để được nói chuyện với ngài.”
“Ngươi biết ta?”
“Sao tôi có thể không biết ngài được?”
Lee Sungkook ngậm miệng ngay lập tức sau khi thốt ra câu đó. Quả thật gã đã nói một chuyện rất kì lạ. Yoo Junghyuk không thể nổi tiếng cỡ đó trong thời gian đầu này được.
“D-Dù sao thì, tôi rất vinh dự nếu ngài đi cùng tôi.”
Tôi liếc nhìn gã và trả lời. Ừm, đến mức này thì tạm chấp nhận vậy.
“Được, dẫn đường đi.”
Lee Sungkook nghe xong liền hớn hở ra mặt và bắt đầu phun ra mấy lời vô nghĩa.
“Đừng lo. Tôi xin thề với Danh Dự Đế Vương tôi sẽ không làm gì gây hại đến ngài Yoo Junghyuk.”
[Phó đại diện ga Dongmyo, Lee Sungkook lập lời thề với Danh Dự Đế Vương.]
[Nếu phá vỡ lời thề, bạn có thể ra lệnh trừng phạt đối với Lee Sungkook.]
Chân thành ghê nhỉ. Nhưng nếu tôi thật sự là Yoo Junghyuk thì đây quả thật là một nước đi đúng đắn. Gã biết về Yoo Junghyuk nhiều hơn tôi nghĩ đấy chứ?
Vậy thì gã sẽ phải trả giá thôi.
“Gây hại đến ta? Các ngươi ư?”
“À không, tất nhiên không ai trong chúng tôi có thể động được một ngón tay tới ngài Yoo Junghyuk rồi. Ha, haha. Được rồi…mời ngài đi lối này.”
“Chờ chút đã.”
“Vâng?”
Tôi chỉ vào cột cờ nằm cách đó không xa.
“Giao nó ra đã.”
“…”
[Bạn đã nhận được quyền chuyển nhượng ga Công Viên Lịch Sử và Văn Hóa Dongdaemunn.]
[Ga sở hữu: Chungmuro (Căn cứ chính), Myeongdong, Công Viên Lịch Sử và Văn Hóa Dongdaemun]
[Điểm thành tựu của ‘Cờ Đỏ’ đã tăng lên.]
Màu cờ lại tiếp tục thay đổi.
Khởi đầu khá tốt.
Nhưng mà, không phải có hơi dễ dàng rồi sao?
“Đi thôi.”
Tôi nhìn thấy đôi vai Lee Sungkook đang run lên, không ổn lắm.
Liệu tiếp tục đóng giả Yoo Junghyuk thế này có ổn không?
_______________________________________
Chúng tôi được Lee Sungkook dẫn đường đến ga Dongmyo.
Những thành viên của Dongmyo không biết danh tính thật của tôi, nhưng vì thái độ của Lee Sungkook quá cứng rắn khiến họ không dám làm gì.
Tôi cùng đồng đội của mình đi đến phía rìa của nhóm. Lee Hyunsung chần chừ nhìn tôi rồi mở miệng.
“Khoan đã, Dokj…”
Bốp!
Jung Heewon nhanh chóng phát hiện, cô lập tức thụi một cú vào bụng Lee Hyunsung. Lee Hyunsung thở hắt ra và rên rỉ.
Đúng là Jung Heewon có khác. Cô ấy chưa hiểu rõ tình hình nhưng vẫn biết cách ứng biến.
Tôi thì thầm qua kẽ miệng.
‘Cô biết phải làm gì mà không cần tôi nói phải không?’
‘Ừm, đại khái vậy.”
Tôi nhìn sang Jung Heewon, sau đó là Kang Ilhun đang bị Lee Hyunsung vác đi. Nhân tố quan trọng nhất lúc này chính là tên đó.
‘Hãy đảm bảo kiểm soát được gã. Hiểu chưa?’
Jung Heewon gật đầu và làm một tư thế kì lạ. Cô ấy quỳ gối trước tôi và dùng một giọng như đang diễn kịch hét to.
“Vâng, thưa ngài Junghyuk! Tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài!”
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ liên tưởng đến những hiệp sĩ thời trung cổ. Càng buồn cười hơn là Lee Hyunsung cũng hùa theo.
“T-Tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài…!”
Lee Sungkook, người đứng đầu cả nhóm, rất kinh ngạc khi nghe thấy hai giọng nói kia. Có hơi xấu hổ, nhưng kết quả tạo ra khá tốt. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của Lee Sungkook nhưng có lẽ nó đại loại là thế này.
「Anh ta chắc chắn là Yoo Junghyuk. 」
Lee Sungkook bắt gặp ánh mắt của tôi và lập tức quay đầu về phía trước. Vậy ra đây là cảm giác khi làm nhân vật chính.
Không lâu sau đó, chúng tôi đã đến được ga Dongmyo.
Với số lượng thành viên cỡ này, có thể thấy đây là một nhóm khá mạnh. Có một số người được trang bị vũ khí như đội của Lee Sungkook, còn số khác thì chẳng có gì.
Chắc đó là những kẻ lang thang mất đội nhóm đến từ các ga khác.
“Nhanh cái tay lên!”
“Đ-Được rồi.”
Bọn họ đang giết đám chuột đất dưới sự giám sát của bọn Dongmyo, một số khác thì đang phân xác mấy con quái vật để làm vũ khí.
Là tầng lớp ‘nô lệ’. Cảnh này khá thường thấy trong thời đại của vua chúa.
Jung Heewon cau mày.
“Cũng có phải là Vương quốc thật đâu…”
Tôi nói với Jung Heewon.
“Đừng mất cảnh giác. Chờ ở đây và quan sát tình hình nhé.”
“Biết rồiiii…”
Tôi để Jung Heewon lại ở đó và bắt đầu đi thám thính xung quanh. Cũng phải tính đến những biến số có thể xảy ra nữa chứ.
Dongmyo là một căn cứ quan trọng trong tiểu thuyết. Nếu tôi nhớ không sai…người đại diện của ga này chỉ là một ‘bù nhìn’.
Nhưng có vẻ câu chuyện đã thay đổi một phần do sự can thiệp của Giáo Đoàn. Tôi nhìn sang Lee Sungkook.
Hiện tại tôi có hai điều nghi vấn. Một là, liệu Lee Sungkook có bản text riêng của gã không? Và hai, có tổng cộng bao nhiêu Giáo Đồ?
Và nếu phải nói tới câu hỏi thứ ba, liệu chúng có sở hữu những ‘kỹ năng’ giống tôi không…
Chắc là không đâu. Nếu không thì từ dầu gã đã dùng ‘Danh Sách Nhân Vật’ chứ không phải ‘Khám Phá Thuộc Tính’ rồi.
Ngoài ra, gã cũng không có Bức Tường Thứ Tư vì tôi có thể dùng Danh Sách Nhân Vật lên gã. Nói cách khác, tên này là một trường hợp tương tự Lee Gilyoung.
Thì, tôi đã đọc hơn 3,000 chương truyện. Chúng mà nhận được những kỹ năng y hệt tôi trong khi chỉ đọc mỗi mấy chương đầu thì lại bất công quá.
Nếu vậy, chắc chúng cũng không có bản text đâu nhỉ…
Cơ mà, tên đó đang xem cái gì thế? Lee Sungkook từ nãy đến giờ vẫn cắm mặt vào điện thoại.
[1,200 xu đã được đầu tư vào Nhanh nhẹn.]
[Nhanh nhẹn Lv. 20 ➝ Nhanh nhẹn Lv. 30]
[Tốc độ đáng kinh ngạc đang ẩn chứa trong cơ thể bạn.]
Tôi đến gần Lee Sungkook như một bóng ma.
“Ngươi nhìn cái gì mà chăm chú thế?”
“H-Hả? Không có gì đâu!”
Gã vội vàng giấu điện thoại đi. Dù chỉ trong chớp nhoáng nhưng tôi đã kịp thấy được màn hình của gã. Những bong bóng thoại quen thuộc trên nền vàng.
Tôi chợt thấy không đúng. Nếu tôi không nhìn nhầm…đó chắc chắn là một nhóm chat trên màn hình điện thoại của tên đó.
…Mạng Internet? Ở đây có sao?