- Lúc nghe tin Laconia thất thủ, tao toát cả mồ hôi hột đấy mày.
- Ừ ừ. Kyle bồn chồn dữ lắm.
- Còn cô khóc luôn ấy chi.
- Tôi không có khóc.
Đã hơn một tuần kể từ ngày Laconia thất thủ. Al, trên danh nghĩa William Livius đã quay lại Vương đô Arkas. Sau khi nhận lệnh rút quân, tất cả binh lính ở Laconia về nhà để dưỡng sức và tái thiết quân trang. Tất nhiên họ sẽ sớm phải quay lại chiến trường lần nữa.
- Dù sao thì, e hèm, số mày xui ha. Cơ mà sớm muộn gì mày chả được công nhận nhỉ.
Al cười nhoẻn trước lời của Kyle.
- Xui? Giỡn mày. Tao thấy hên đến sợ luôn đây này.
- Hên? Ủa không phải mày mới thua trận xong à?
- Ừ, chém giết quyết liệt lắm. Cũng nhờ đó mà mấy đứa thờ ơ với tao cũng đi đời luôn. Lính chết nhiều, suy ra số ghế trống tăng lên. Ừ thì không phải vị trí cao gì… nhưng không trống sao trèo lên ngồi được đúng không?
Al giang tay.
- Không có chuyện thăng chức cho kẻ thua trận trở về. Nhưng thế còn đỡ hơn chuỗi ngày không phân thắng bại chán vãi chưởng. Biết tại sao không Kyle? Favela?
Hai người ấy lắc đầu ngay lập tức. Họ không muốn so đo và cũng không thèm suy nghĩ về chuyện đó.
- Vì sau trận chiến, phe thua sẽ chuẩn bị đánh để giành chiến thắng. Đây là vấn đề về mặt sĩ diện. Khi cán cân Laconia bị lệch đi thì Arcadia sẽ dốc sức lấy lại.
Kyle búng tay.
- Ra là vậy, nghĩa là trận tiếp theo sẽ thắng đúng không?
Al vẫy ngón trỏ trước lời kết luận vội vàng của Kyle.
- Không chắc chắn sẽ thắng. Tao bảo rồi. Vấn đề là sĩ diện. Chắc chắn đối phương cũng sẽ chuẩn bị chiến lực đủ để gây khó dễ cho bên ta. Khi Laconia rơi khỏi tầm kiểm soát, trận so tài truyền thống mới bắt đầu. Ấy gọi là Trận chiến tranh đoạt vùng Laconia giữa Arcadia và Ostberg đấy.
Tầng lớp thứ cấp như Kyle không việc gì phải biết đến điều này: sau khi Laconia bị cướp đi mới là trận chiến thật sự. Theo dòng lịch sử, bên chiến thắng sẽ kiểm soát Laconia tầm mười năm. Vòng lặp cướp và bị cướp. Đây là trận tranh đấu cho sĩ diện của hai nước cùng thuộc khối Bảy Vương Quốc này.
- Sắp tới là trận chiến không khoan nhượng. Quy mô sẽ rất lớn. Nếu thua thì trắng tay. Nhưng nếu thắng… sẽ đem lại chiến công khổng lồ. Cơ hội nghìn năm có một đấy.
Miễn tham gia vào là có lợi ích lớn. Cho dù thua trận chiến lớn này, chỉ cần giữ được mạng thì cơ hội ngồi lên những ghế bị khuyết sẽ tăng lên. Dù không thể so được với trường hợp thắng trận, nhưng miễn không chết thì cơ hội không phải con số không.
- Săn bọn tôm tép chỉ bỏ tốn công tốn sức thôi. Đầu. Phải gặt được cái đầu thiệt lớn. Thế mới thăng tiến được!
- Mà, tao không hiểu lắm chuyện trên chiến trường. Nhưng cẩn thận nha mày.
Kyle lên tiếng như đang khuyên nhủ Al, người đang cao hứng.
- Trận chiến lớn đến thế, không chừng sẽ có người mạnh hơn tao. Không, chắc chắn sẽ có. Đừng dây vào bọn chúng.
- Mày bảo thì bảo thế chứ sao tao phân biệt được.
Al tụt hứng vì bị nhắc nhở. Kyle cười khổ và nói:
- Ừ nhỉ… Nếu mày cảm thấy lạnh gáy thế này khi gặp tên nào đó...
Giật mình, Al bỗng nổi da gà. Cảm giác này giống hệt như hồi trước.
- Đừng đến gần. Tao biết mày sẽ phân biệt được. Trong tương lai mày sẽ thắng nổi. Nhưng bây giờ thì đừng mơ.
Không hợp lý cũng không theo lý thuyết nào cả. Dẫu vậy Al vẫn hiểu. Khoảng cách giữa cậu với người đàn ông trước mặt xa vời đến nhường nào. Và lời cảnh báo của người đàn ông đó, hiển nhiên cần phải khắc ghi vào lòng. Vả lại từ lâu, trực giác của Al đã xem cái cảm giác lạnh gáy này là không thể chiến thắng.
- Biết rồi. Để tao tránh.
Al tạo dáng đầu hàng. Kyle thấy thế liền mỉm cười.
- Cơ mà này, Al. Cậu định trọ ở đâu? Nhà?
Căn nhà vốn dĩ của Al đã vô chủ sau sự kiện Nô lệ tự do Al “chết cháy”. Hiện giờ đã có người khác đến sống. Al cũng không định quay lại chỗ đó. Làm thế chẳng khác nào công khai con người tên Al đáng ra đã chết này còn sống.
- Không có chỗ trú thì, tôi cho cậu ở tạm. Có mình tôi thôi nên không cần ngại.
((Nào, thế mới phải ngại đấy. Theo nhiều phương diện.))
Al và Kyle đồng lòng. Ba người là bạn nhưng đã lớn đầu hết rồi. Nam nữ với nhau có rất nhiều vấn đề.
- Không rộng, nhưng vẫn đủ chỗ cho ba người.
Favela ám thị bố mẹ mình đã chết trong bóng tối, nhưng Al lẫn Kyle đều không lo lắng gì. Trong mắt Favela, bố mẹ không phải đối tượng để yêu thương. Họ cũng không yêu thương cô. Họ nuôi Favela để có người nối dõi, và Favela cũng không yêu cầu gì hơn thế. Những thứ đó đã có Al và Kyle trao cho cô rồi.
- Thôi, chắc tôi xin kiếu vậy. Tôi kiếm được chỗ ở rồi.
Favela rũ vai thất vọng. Đến nước đó nhưng biểu cảm của cô vẫn không thay đổi.
- Chỗ?
- Có người quen cho tôi ở nhờ. Vốn định từ chối rồi… nhưng họ ép quá.
Ngay khi nghe thấy từ người quen, Kyle sáng sủa lên, còn Favela nhăn nhó mặt mày. Thật hiếm khi Favela mặt lạnh phải biểu lộ cảm xúc thế này.
- Bạn à!?
Mắt Kyle lấp la lấp lánh. Nghe thấy từ bạn, Al và Favela khạc nước bọt cùng một lúc.
- Đùa thế không vui đâu. Người tôi xem là bạn chỉ có hai cậu thôi. Tên đó là người ngoài. Nhưng tên người ngoài đó cùng tổ đội nên tôi không muốn từ chối để rồi làm phật lòng hắn, thế thôi. Rút kinh nghiệm thất bại hồi ở Laconia đấy, lúc ấy chẳng ai vừa lòng nhau cả.
Nhất là người đàn ông cấp trên của Al khi ở Laconia. Al đã lấy ông ta làm khiên và đẩy ông vào chỗ chết nhưng đến giờ cậu vẫn chưa hết bực bội. Thế mới thấy Al vẫn còn non lắm.
- Vậy à vậy à. Thế nhận tấm lòng người ta mà trọ lại đi nhé. Làm thân với họ luôn càng tốt.
Kyle khoái chí đẩy lưng Al. Favela không nói gì, đá thật mạnh vào lưng Kyle.
- Nè, nè. Vẫn còn sớm mà!
- Không sao, không sao. Đi sớm đâu mất gì đâu, đúng không?
Kyle không để ý đến người đang đá mình. Favela tiếp tục đá.
- Được rồi! Mà, trước khi rời đi, chúng ta gặp nhau lần nữa nhé. Tôi đi đây, hẹn gặp lại.
Kyle đã tiễn được Al đi. Favela thở hồng hộc.
- Đau lắm đấy, Favela.
- Kyle, quá đáng.
- Thế không tốt cho tên đó à.
Kyle mỉm cười. Hình như nhìn thấy bản mặt đó khiến Favela sùng lên, cô đá Kyle phát nữa.
- Đau mầy!? Đừng đá vào cằm chứ!
- Im đi, Kyle ngáo!
Favela nói xong liền lủi đi đâu mất.
Người duy nhất còn ở lại, Kyle thở dài.
- Chúng ta đều dựa dẫm người khác như nhau thôi… Mình làm gì có quyền nói người khác cơ chứ.
Kyle lẩm bẩm, trong khi gãi gãi soàn soạt mái tóc.
-o-0-o-
- A, William!
(... Sao đã tới luôn rồi.)
Phải một lúc nữa mới đến giờ hẹn. Nhưng đối phương đã đứng chờ trước. Không những thế...
- Cậu đến sớm thế!
- Ừ, ừm. Do không có gì làm.
Bản thân cậu cũng đến sớm khiến cậu ủ dột. Lỡ bị hiểu nhầm thành đang trông chờ gì đó thì khổ. Nếu bị ai đó hỏi khổ về điều gì thì khổ lại càng khổ.
- Vậy theo tôi nhé, phải đi một lúc mới đến nơi!
- Ừ.
William ngắm nhìn xung quanh.
(Hình như Arkas được chia thành bốn khu cơ bản. Khu Dân nghèo, Khu Công thương, Khu Thường dân và Khu Quý tộc. Ngoài ra còn tùy theo địa vị và thu nhập, đời sống sinh hoạt có chút khác biệt. )
Nơi Al đứng hiện giờ là khu vực dành cho những người tương đối giàu có sống ở Khu Thường dân. Đúng như dự đoán, Karl xuất thân từ gia đình khá giả.
(Có lẽ là Công dân hạng một. Trên đất này chắc không ai hạng hai đâu.)
Công dân hạng một sở hữu những quyền lợi mà chỉ những người đóng một lượng lớn thuế mới có. Số lượng rất ít và được ưu đãi gần bằng Quý Tộc. Tất nhiên vẫn cách rất xa với quý tộc...
- Với lại có một chuyện. Khi tôi kể chuyện cậu cho cha, ông muốn gặp cậu đấy…
Karl hưng phấn liên tục nói chuyện. Nhưng William không đáp lại câu nào.
(Mình chưa đến khu vực này lần nào. Mấy tên giàu cỡ này chắc chẳng cần đi mua đồ mà chỉ sai đầy tớ hay nô lệ đi thôi nhỉ.)
Đường phố xung quanh bắt đầu tràn ngập cảm giác cao sang. Từ khu vực dành cho những người giàu vừa phải, đã chuyển sang khu chỉ những người thật sự giàu mới đến sống được.
(Khoan đã. Tên này… đừng nói là giàu nứt đố đổ vách đấy nhá!?)
William nhìn thẳng mặt Karl. Karl giật mình.
- Nhà cậu giàu lắm nhỉ.
- Ừm, nhưng mấy nhà xung quanh còn giàu hơn nữa cơ, nên không ghê gớm gì đâu.
(Ý nó là gắng gượng lắm mới đủ sức chuyển đến đây sống ấy hả? Nhưng phải tương đối giàu mới được phép sống ở chốn này. Vậy là… thằng này có giá trị lợi dụng đây.)
William chảy dãi ròng ròng trong lòng. Cậu bắt đầu tính toán kế hoạch lợi dụng Karl, người giàu hơn hẳn so với tưởng tượng, ra sao trong khi bước trên đường.
- Sắp đến chưa?
- Sắp rồi.
William tỏ vẻ ngờ vực. Khu vực phía trước chỉ dành cho số ít những người giàu sụ trong số thường dân sinh sống. Còn nếu đi tiếp nữa thì sẽ chạm đến chân trời...
- Vượt qua cánh cổng kia là sắp tới rồi. Cậu chờ chút nhé.
- Vượt qua cổng!? Khoan, khoan đã nào Karl!
Gương mặt William nhăn nhó dữ dội khác hẳn ban nãy. Mồ hôi đang chảy ròng ròng sau lưng cậu. Hơi thở thô dần, nhịp tim đập loạn nghe thấy rõ.
- Sao thế William?
Karl ngây thơ vô tội. Trông gương mặt ấy giờ thật đáng sợ.
- Sau, cánh cổng ấy, hình như là khu dành cho Quý Tộc sinh sống.
- A, là người nước ngoài nhưng cậu biết rõ ha. Tuyệt thật đấy!
Karl thốt lên vui vẻ. Nhưng điều đó không quan trọng với William. Điều quan trọng hiện giờ là chuyện khác. Đó là...
- Karl… là Quý Tộc sao?
- Ừ. Cơ mà nhà tôi chỉ là nhà Nam Tước, đứng chót trong Ngũ Tước thôi nên không có gì to tát đâu. Còn bản thân tôi không hề mang tước vị nào cả.
Sự thật chấn động vừa được tiết lộ dễ dàng.
Ngay khi nghe thấy điều đó, William xanh mặt, quỳ hẳn xuống đất. Cậu dập đầu xuống đường hết cỡ để tỏ lòng quy phục.
- Ủa, William, cậu làm gì thế!?
Người ngạc nhiên trước hành động đó là Karl. William quỳ gối trông hết sức tầm thường. Tấm lưng run rẩy kia hoàn toàn vắng đi sự vững vàng trước đó.
- Mặc dù không biết sự thật, nhưng tôi thành tâm hối lỗi vì đã đối xử không phải phép với ngài!
Tiếng ồn xôn xao xung quanh. Đối với William, ngay đây chính là bờ vực sống chết. Lỡ sảy tay hay lỡ mồm thì nắm chắc cái chết.
- Cậu sao vậy William! Chúng ta là bạn cơ mà? Với lại cậu là ân nhân cứu mạng tôi! Làm sao cậu phải dập đầu như thế!
Karl bắt chuyện với tấm lưng đó.
- Thưa không, một thường dân hạng ba như tôi đã quá lời với con trai Quý Tộc là điều không thể chối cãi! Tôi sẽ làm mọi thứ có thể! Tôi sẽ ngoan ngoãn chịu phạt! Thế nên cầu xin ngài, ít nhất bỏ qua cho cái mạng quèn này!
Làm sao Al có thể chịu bỏ mạng ở chốn này. Những lời ngon ngọt của Karl giờ hoàn toàn không đáng tin cậy. Chỉ cần William làm Karl, người cậu từng xem là vô giá trị, phật lòng, dù chỉ một chút thôi là coi như mất mạng. Giống như, người chị của mình...
- Đã bảo cậu là ân nhân cứu mạng tôi...
- Tôi đã định bỏ mặc ngài!
Đúng thế, nếu William không có vết nhơ nào thì rất có thể đây chính là cơ hội. Nhưng, William đã phạm phải một, chỉ một lỗi lầm. Lỗi lầm ấy sẽ không tồn tại nếu cậu biết Karl là con cái nhà Quý Tộc. Bỏ mặc, dù chỉ trong giây lát nhưng William đã định bỏ mặc. Karl đã chạm mắt với William lúc ấy nên chắc chắn đã biết.
- Đ-đánh nhau hỗn loạn thế thì còn cách nào đâu. Nhưng cuối cùng cậu đã cứu tôi đúng chứ? Dù không biết tôi là con của Quý Tộc… tôi thật sự rất vui vì điều đó. Thế nên làm ơn đứng dậy đi. Cứ lạnh nhạt với tôi như lúc trước cũng được.
William sợ hãi không dám ngẩng đầu dậy. Nhỡ như kẻ trước mặt đang nở nụ cười khinh bỉ, cậu sẽ chết. Chết sau cuộc gặp gỡ, hệt như một tai nạn đột ngột giữa đường này...
(Làm như bố mày chịu chết ở chỗ này chắc!)
William từ từ ngẩng đầu đậy. Trước mặt cậu là Karl đang cười phào nhẹ nhõm. Thế nhưng William vẫn không rũ bỏ căng thẳng. "Bản thân" cậu biết con người có thể vừa cười vừa tỏa ra sát khí. Biết rõ đến mức “con người” của cậu phải ghét bỏ. Ai chứng minh được Karl không phải hạng người như vậy?
- Nào, đứng dậy đi.
Karl vươn tay ra, William từ từ nắm lấy. Cậu không hề lơ là hay ngừng cảnh giác. Thế nhưng hiện tại chỉ còn phương án nắm lấy bàn tay đó mà thôi.
- A ha ha, quả nhiên đến cậu cũng quan tâm đến địa vị nhỉ.
- Đương nhiên rồi ạ. Lỡ làm ngài phật lòng thì cái mạng này khó giữ.
- A, đâu lý nào tôi lại giết William cơ chứ! Với lại Quý Tộc đâu phải cứ muốn là có thể giết người đâu.
(Chỉ giỏi nói mồm. Trong khi tụi mày vò chị như nắm rác.)
Trong lòng William không hề bình ổn nhưng cậu không ngu đến mức để lộ ra mặt.
- Ngoài ra, không cần xài kính ngữ đâu!
- Quá sức rồi ạ… tôi xin từ chối.
Về vấn đề này, cho dù Karl quở trách đến mức nào, William cũng không thể làm khác. Xung quanh có tai mắt. Lỡ bị đánh giá là một kẻ thiếu lễ độ trước mặt Quý Tộc thì không thể lường trước được sẽ bị soi mói đến cỡ nào.
- Kệ đi, cứ từ từ sửa cũng được. Nào, phải nhanh đi thôi.
Hai người bắt đầu cất bước. William cẩn trọng bước phía sau Karl.
- Đã rõ thưa ngài Karl.
- Không được gọi ngài!
- Nhưng thưa tôi thấy danh từ Quý ngài không hợp với ngài cho lắm.
- Nhưng mà cấm!
William tỏ vẻ khó xử. Chọc giận Karl không phải nước đi đúng đắn, nhưng phía trước không biết có bao nhiêu Quý Tộc. Một kẻ gió thổi mây bay như William mà bước vào đây thì ném đá dò đường không thôi là chưa đủ.
Phía trước cổng có hai người lính canh.
- Tôi là Karl von Taylor.
- Con trai của Gia chủ nhà Taylor. Mời qua.
Gác cổng lườm sang William.
- Cậu ta là bạn tôi.
Karl thẳng thắn giải thích. Một khi cậu lên tiếng, gác cổng không có quyền hỏi thêm sự tình. Đó chính là Quý Tộc. Khác biệt rõ ràng từ khi sinh ra, Quý Tộc bảo trắng thì đen cũng phải thành trắng.
- Mời qua.
Sự nghi hoặc vẫn còn trong ánh mắt người lính. Đương nhiên không thể biến mất được.
Nói thẳng ra thì William đang cảm thấy lạc lõng. Đến cả những tòa kiến trúc bình thường trên dãy phố cũng khiến cậu không khỏi căng thẳng.
- Đằng này này, nhà tôi đấy. Thật ngại khi mời cậu đến thăm căn nhà tầm thường này.
Cảm giác của William vừa bị tê liệt. Chắn hẳn là do áp lực đè nén từ khi bước qua cổng cho đến khi thấy căn nhà này. Nhưng nhờ bước qua cánh cổng ấy, Al mới được tiếp xúc với một phần nhỏ không khí của “Thế giới” này. Từ đó, cậu cảm thấy mình vẫn chưa đủ.
(Thiệt là ngu quá, tôi ơi. Chuyện hiển nhiên như vậy… chủ ngôi nhà này là Nam tước, bậc thấp nhất trong Ngũ Tước đấy.)
Ngay từ đầu, những kẻ sống ở đây đã thuộc về thứ nguyên khác. Nơi đây là một thế giới hoàn mỹ. Thật ngu ngốc khi đem so sánh với Hạ giới. Al hiểu vì sao Karl bảo ngại. Trong cái thế giới này, đúng thật căn nhà phía trước không có gì to tát.
Thế nhưng, có một điều không thể quên...
(Tao… vốn dĩ không có tư cách đứng ở đây.)
Toàn thể thế giới không công nhận William, hay Nô lệ Al.
(Nhưng, tao thề sẽ nuốt chửng hết bọn bay.)
Hiện giờ ấy chỉ mới là cái vỏ rỗng. Từ sức mạnh, tri thức đến kinh nghiệm đều chưa đủ.
Nhưng, Al vẫn sẽ tiến bước. Bởi vì, cậu không còn lựa chọn khác, mà đời cũng không cho cậu lựa chọn.