Đêm ấy, William một mình đứng ở một nơi cách khá xa doanh trại.
Nếu hướng ánh mắt ra xung quanh, ta sẽ thấy cảnh quân đồng minh say khướt sau trận hỗn chiến thắng lợi. Nhưng riêng William không hề có biểu hiện vui mừng vì chiến thắng, cũng chẳng rảnh rỗi để thưởng thực rượu ngọt ăn mừng.
(Minh… đã thắng bằng cách nào?)
Ngược lại, trông khí sắc cậu rất tệ. Mặt mày xanh xao thiếu sức sống.
(Mình gần như quên sạch ký ức. Phần duy nhất mình nhớ là… mình đã thất thế. Không, nói là thua rồi cũng không ngoa.)
Chuyện William đang suy ngẫm là trận đấu một chọi một với Đội trưởng Đội trăm người Hayn. Cậu chấp nhận trận đấu ấy là do nghĩ rằng đáng để đặt cược và sẽ biến nó thành kinh nghiệm quý giá mặc cho không tự tin vào chiến thắng. Kết quả là thắng, nhưng hoàn toàn không nhớ gì về quá trình.
(Theo lời Karl thì mình đã chiến thắng bằng sức mạnh vượt trội… Nhưng chuyện đó có thể sao?)
Chiến thắng bằng kỹ thuật thì còn dễ tin chứ, sức mạnh chắc chắn có chênh lệch rõ ràng.
(Vốn dĩ chuyện mình dưới kèo thể lực đã khó hiểu rồi. Hắn ta luyện tập giống mình ư? Chẳng lẽ hắn có nhiều tri thức như thế? Một tên như hắn ư?)
Không thể nào - William nghĩ. Nếu không nghĩ vậy, sự tự tin vốn có sẽ bị lung lay mất. Cậu đã tốn năm năm luyện tập bằng vô số kiến thức thu nhặt được từ sách vở trong thời gian làm việc tại hiệu sách ngoại nhập của Bảy Vương quốc - nơi tập trung rất nhiều thông tin. Vì cố gắng như thế nên William không muốn cho rằng mình yếu kém hơn. Thậm chí đến vóc dáng hai bên cũng không mấy khác biệt.
(Lúc ở Laconia, dẫu đồ ăn như rác rưởi nhưng mình vẫn chú ý đến dinh dưỡng. Thể chất cũng được rèn luyện, chắc chắn không hề thua kém những kẻ cùng vóc dáng. Cho dù có yếu hơn một chút nhưng cũng không thể “cách biệt” như vậy được.)
Khi ấy William đã bị thổi bay. Đã bị dồn ép đến nước đường cùng...
(Hắn cũng có thứ hàn khí mình cảm nhận được lúc tập với Kyle… Có lẽ “đó” là chìa khóa chăng?)
Một điều kỳ lạ mà bình thường sẽ bị cho là ngu ngốc. William, người đã rèn luyện bản thân dựa trên sự hợp lý, lần đầu tiên va phải một bức tường thần bí. Nhưng giờ đây William đã đối mặt và biết thế nào là thất bại, cậu không thể kết thúc mọi chuyện với hai từ “không hiểu” được.
(Thứ không có trong sách mà chỉ có trong thực tiễn. Thứ mà Kyle và tên đó có… Mình cũng phải có. Càng nhanh càng tốt.)
Nhưng William hoàn toàn không có chút manh mối nào. Không có trong sách nên cậu không biết phải tìm ở đâu.
(Mà thôi, để sau hỏi Kyle thử. Không biết thằng đấy có chỉ mình không nhỉ?)
William nghĩ về Kyle, người một khi động đến kiếm là không hề dễ dãi, và chợt mỉm cười. Dù ở đâu đi chăng nữa, chỉ duy nhất nơi có mặt hai người đó mới là nhà trong mắt “bản thân” cậu. Điều đó là bất biến. Cho đến lúc lìa đời, chắc chắn là như vậy.
(Với lại, dù gác lại chuyện đó thì việc mất trí nhớ cũng không tốt. Không tốt tí nào.)
Cái cảm giác mất đi chính mình hiếm hoi ấy. Khi cái cảm giác đó bộc phát thì kí ức sẽ nhạt phai. Nếu chỉ là một thời gian ngắn thì cậu đã trải qua vài lần. Lúc khổ luyện với Kyle, và khi cảm xúc bị hỗn loạn. Do quá chóng vánh nên William không mấy để tâm đến. Kyle cũng bảo là không cần lo.
(Nhưng nếu chuyện này còn xảy ra thì không thể bỏ qua được nữa.)
Mặt khác, William không giấu nổi ngạc nhiên khi ngẫm lại tại sao mình không chịu tìm phương án giải quyết chuyện này dẫu cho hồi trước đã từng suy ngẫm về bản thân rồi.
(Thế quái nào ấy nhỉ, tôi ơi là tôi.)
Kể cả chính bản thân cậu cũng đang dần trở nên khó hiểu. Kẻ đã sống một cách chú ý thận trọng từng ly lại bỏ qua cái hố to như thế này. Cơn sốc mà chuyện này mang lại cho William, theo nghĩa nào đó còn lớn hơn cả thất bại.
- ……
Đột nhiên, William nhìn xuống chỗ phồng lên trên ngực mình. Cậu lấy nó ra.
Đó là một vật sáng tỏa ánh đỏ tựa như huyết thạch nóng bỏng. Nếu kim cương lấp lánh ánh sao thì hồng ngọc sẽ tỏa vầng thái dương trên bầu trời. Sức nóng ấy ấm áp tựa dòng máu con người.
- Thứ này hợp với mình đấy chứ.
Lutgarde đã từng nói: hồng ngọc được cho là biểu tượng của lòng kiên trì. Mặc dù không muốn nghĩ sâu xa nhưng William cũng có chút tò mò không biết tại sao lại tặng hồng ngọc.
(Nếu cô ta cảm nhận được nhiệt huyết từ vở kịch hạng ba kém cỏi đó thì hay biết mấy.)
Nhưng chỉ thế thôi mà tặng một thứ có giá trị như viên hồng ngọc này sao? Vả lại để chế tác được một cái đế tinh xảo thế này đã là chuyện lạ rồi, nhưng thật sự có thể tìm được một viên ngọc như thế này trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó sao? Cho dù bảo do là người trong nghề… nhưng vẫn khó tin. Lẽ nào đã chuẩn bị từ trước, nhưng lập luận đó còn khó tin hơn nữa.
Gặp được Karl là chuyện ngẫu nhiên. Được mời đến dinh thự đó cũng là ngẫu hứng. Tật xấu của William là hay suy nghĩ quá lên, giờ cậu phải kiểm điểm.
- … Tỏ ý thích thú với mình sao? Bỏ đi, có nhìn kiểu gì thì mối quan hệ này cũng chẳng tốt tẹo nào.
Dẫu William có vắt óc suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, vấn đề là cậu chưa từng đối mặt với cô gái nào như Lutgarde. Từ thời còn mang cái tên Al đã vậy rồi...
- Thôi, kệ đi.
Gác lại mọi chuyện, William cho lại viên bảo thạch được bảo là hợp với mình vào trong trang phục. Chuyện về Lutgarde không đáng suy nghĩ. Hiện giờ phải ưu tiên giải quyết đống vấn đề chất cao như núi trước mắt. Nói thẳng ra, Lutgarde đối với William là một người không quan trọng, ra sao cũng được.
- Kí ức bị mất và sức mạnh vô lý. Vấn đề cần xem xét trước mắt là hai cái này.
Không cần phải phí công sức nghĩ về Lutgarde. William phán đoán thế và chú tâm vào những điều cần ưu tiên.
- Được rồi, vậy phải làm sao đây?
---
Thắng lợi trong trận hỗn chiến đã giúp Arcadia có thể tiến quân đến Laconia. Sĩ khí phe Ostberg hao hụt, sau mỗi lần giáp mặt kẻ thù đều phải rút dần quân về Laconia. Trận chiến công thủ thành Laconia đang tiến triển theo hướng tích cực cho Arcadia.
- Thế trận không biến động lắm nhỉ.
Lời lầm bầm kia được thốt ra từ miệng Karl. William gần bên im lặng gật đầu.
- … Công thành chiến mà lại. Chẳng dễ dàng đâu.
Đúng như William nói. Công thành chiến.
Pháo đài Laconia không phải là một pháo đài quá vững chãi, nhưng nó vẫn được trang bị những tính năng cơ bản của một pháo đài. Tường đá bao quanh, cùng cổng gỗ dày cộm khó mà phá được.
Phương pháp công thành cơ bản là dùng cung tấn công từ xa, nhân sơ hở của đối phương để dùng thang leo lên tường thành. Phương pháp cơ bản là vậy, nhưng vì chỉ có mỗi phương pháp cơ bản đó nên không hề dễ chút nào. Người ta nói bên công cần phải gấp ba lần thủ, nhưng thế trận ra sao thì cách làm "vẫn vậy".
- Y như hôm bữa, hiện giờ ai lao lên đầu lên trước là ng… không được đánh giá cao.
- Ngờ… gì cơ?
Karl ngờ nghệch hỏi lại.
- Đừng bận tâm chuyện đó. À thì, thang đang được bắc lên ngày càng nhiều kìa thấy không? Người xông vào đầu tiên sẽ nổi danh và nhận được đối xử tương xứng. Cái đám đang tranh nhau trèo lên kia chính là đang nhắm vào điều đó.
Vừa giảng giải, William vừa đưa tay chỉ những kẻ đang rối rít tranh nhau bám vào thang.
- Nhưng, đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
Cái cầu thang phía đầu ngón tay William chỉ đã bị lính Ostberg trên tường pháo đài đẩy ra. Karl thốt lên một tiếng nhỏ. William hướng ánh mắt lạnh tanh đến những binh lính đồng minh biết giữ cái đầu lạnh.
- Phần thưởng cho người đầu tiên không xứng với cái giá phải trả. Rủi ro quá lớn. Thế trận đang nghiêng về phe chúng ta, và nhóm chúng ta đã có chiến công rồi nên không mắc chi phải rướn thêm nữa.
Thế nên hai người và cả Đội mười người của họ mới cố tình đi chậm lại. William có thể đinh ninh như vậy là vì đã nắm chắc phần thắng trong trận chiến này. Sẽ sớm thôi, đứa con của Quý tộc (Karl) và sức mạnh thanh kiếm của cậu ta (William) sẽ được mọi người biết đến.
(Đúng vậy, không cần ráng làm gì. Cái đầu của Đội trưởng Đội trăm người là đủ. Không cần thêm nữa.)
William xác nhận lại như đang tự khuyên bảo mình. Câu trả lời được đưa ra sau khi suy nghĩ từ lúc ấy là: không nên quá sức làm gì. Không cần phải đối mặt với nguy hiểm như lúc đánh với Đội trưởng Đội trăm người. Tấm vé thăng tiến giúp Karl chiếm ghế Đội trưởng Đội mười người đã nằm trong tầm tay rồi.
(Dù có lấy thêm một cái đầu giống vậy nữa cũng chẳng được thăng thêm bậc nào đâu.)
Thế nên, không cần phải xông lên nữa. Nhưng...
Đâu đó trong tim William đang quằn quại. Phần sâu thẳm mà cậu không thể nhận ra đang đau nhói.
(Mình đang nôn nóng ư? Nực cười. Mình đang rất bình tĩnh. Mình lý trí, lạnh lùng hơn bất kỳ ai và lên kế hoạch kỹ càng hơn bất kỳ ai. Mình phải được như vậy. Lần này, thế này là ổn!)
Sâu trong lồng ngực cậu --
- Ta là Đại tướng của Vương quốc Ostberg, Storkules! Đám nhóc ranh Arcadia kia, muốn đầu ta thì trèo lên đây mà lấy! Ga ha ha ha ha.
Ánh mắt của William, Karl và phần còn lại của chiến trường tập trung hết vào một điểm. Trên chiến trường rộng lớn như thế này, một mạng người không khác gì rác rưởi. Trong số đó chỉ có duy nhất người đàn ông kia là khác biệt hoàn toàn với phần còn lại.
- … Karl, ai thế?
William ngơ ngác ngước lên nhìn người “đó”.
- Ông ta vừa mới tự giới thiệu đấy thôi. Cơ mà ông ta thật sự là Tổng chỉ huy Storkules sao! Uôi, lần đầu tiên tớ thấy đấy.
Khác với Karl lạc quan, William rùng mình. Hào quang rực rỡ từ người đàn ông to lớn tên Storkules trước mắt, không, phía xa xăm kia đang chèn ép cậu. William, người không định thấp hèn hơn bất kỳ ai, lần đầu tiên quy phục từ tận đáy lòng. Cậu đã lỡ, chịu thua trong lòng.
(Tôi… là gì?)
Con quái vật kia đứng ở nơi cao, xa xăm, không thể đặt chân đến. Sức mạnh chắc hẳn vượt xa Kyle, xa đến độ vượt quá tầm mắt có thể nhìn được. Sức mạnh toàn diện của nhân loại đó nằm ở cảnh giới khác biệt.
(Mình… đang ở đâu?)
William nhìn lên và so sánh mình với người đàn ông đang đứng chỗ bắt mắt ngay trên tường thành. Một bên sáng rực rỡ, còn một bên bị vùi dưới mặt đất. Khác biệt quá xa vời. Cách biệt còn kinh hơn cả giữa Nô lệ và Quý tộc.
Đến mức khiến kẻ đó phải quy phục.
(Tao---)
- GAAAAAAAAAAAAAAA!
- Éc!? S-sao thế William!?
William không thể ngồi yên được nữa.
- Tôi sẽ lên trước. Nhưng nơi này là chiến trường. Tôi không thể lường được chuyện gì sẽ xảy ra. Karl tuyệt đối không được cách xa Đội mười người, và cứ thể hiện hết mình nhé. Còn tụi mày biết đường thì bảo vệ ngài Karl đi. Ngài Karl có bị sao thì tao nhân danh gia chủ nhà Taylor lột da chúng mày.
- Ơ, nhưng..,
William phóng đi như bay. Đây không phải William điềm tĩnh của mọi khi. Gương mặt nhăn nhó, làm lộ ra bộ mặt khác thường, một bộ mặt khao khát đang ngước nhìn lên trời.
- William!
Giọng Karl không vọng đến được. Hắn dùng tốc độ mãnh liệt băng qua chiến trường.
- Tao sẽ không thua ai hết!
Đây là giận dữ hay gì, đến chính hắn cũng không biết. Cái gì vừa vụt qua, cái gì vừa ngã xuống, hắn không biết gì cả. Chỉ có một điều duy nhất--
---
- Thưa ngài! Làm thế là quá khinh suất! Lỡ như trúng tên lạc thì phải làm sao!
- Hừm, xin lỗi xin lỗi. Nhưng xem đi, chúng nó năng động lên chưa kìa.
Storkules và thuộc hạ của ông đứng trên đài cao xây ở bức tường ngoài nhìn xuống mặt đất.
- Ra ý ngài là vậy. Mái tóc trắng kia… là tên nhóc con đã giết Hyan, phải không thưa Đức Ngài?
- Nhưng, nhóc nó khá nổi bật đấy chứ, mặc dù không bằng ta. Gu ha ha.
Một người lính bình thường thì không thể phân biệt rõ được. Chiến trường trông như một sàng đậu đang lăn lóc mà thôi. Nhưng, hai người này có thể nhìn thấy rõ ràng hạt mầm tươi mới đang bung lá trong số đó.
- Thật hay giả, nhà ngươi không thấu nổi đâu. Để ta xuống quậy chút nào.
- Thần cũng đoán ngài muốn vậy, kỵ binh hạng nặng đã được phái đi qua cổng đông.
Người cấp dưới đã đi trước Storkules, người đang ngẩn ngơ, một bước. Trong tầm mắt ông, chiến trường đang biến chuyển.
- Hiện đã đột phá vào cánh phải địch.
Quân Ostberg đột nhiên xuất hiện từ bên cánh, đánh dồn dập vào quân Arcadia nãy giờ chỉ chú ý lên phía trên. Số lượng tuy không nhiều, nhưng lợi thế địa hình, đội hình, chất lượng lính, tất cả đều nghiêng về phía Ostberg.
- Gua ha. Vẫn lanh lợi quá mức như mọi khi nhỉ. Chừa phần tham gia cho ta nữa chứ.
- Tập kích địch thì chỉ cần xài mấy quân cờ là đủ, thưa Đức Ngài. Đằng nào trận chiến này cũng vô nghĩa.
Cấp dưới của Storkules nheo mắt. Ánh mắt ấy, đâu đó bị bao trùm bởi sự buồn chán. Vị Đại tướng vỗ vai anh như muốn ngăn ánh mắt đó lại.
- Thế nên chúng ta mới khiến nó có ý nghĩa. Đám trẻ hầm hố cỡ này chưa là gì cả. Vừa thiếu kinh nghiệm vừa bất ổn định, phải để chúng trải nghiệm thì mới phát triển lên được đúng không? Thử đi. Có giá trị thì giữ mạng. Còn không thì lọc bớt.
Storkules nói vậy. Đâu đó trong mắt ông chứa chan niềm hy vọng. Người đàn ông bên cạnh hiểu rõ điều đó. Và lời đề xuất kia cũng không quá tệ.
- Tuân lệnh. Mọi chuyện còn lại xin ngài yên tâm giao cho thần.
- Ừ. Cứ làm theo ý ngươi muốn. Ta đi đánh chút đây.
Sau khi Storkules rời đi, người đàn ông nhìn quang cảnh bên dưới một lần nữa.
- Chiến trường không có giá trị cho Đức Ngài. Ít nhất hãy khiến nó có ý nghĩa đi, nhóc tóc trắng à.
Bộ binh hạng nặng mở đường xông lên. Họ đang cản bước “Sắc trắng”, kẻ đang được người đàn ông chú ý. Và sau đó chuyện gì xảy ra, chỉ có xem tiếp mới biết.
- Ồ, làm cũng tốt đấy chứ.
Người đàn ông nheo mắt, dõi theo điệu gió hòa nhịp theo làn máu.
---
- Siiii!
Đường kiếm của William không do dự, không chững lại một nhịp, lướt qua cổ Tử thần giáp đen.
- GAAA!
Hắn đã rời khỏi cái vùng an toàn trước giờ luôn được bảo toàn, hắn chỉ còn biết lao về phía trước. Tất cả những gì cản đường sẽ bị chém nát.
- Ư, HAA!
Sự rảnh rang vì đã nắm chắc phần thắng khi nãy đã không còn một mảnh. Hắn gắng gượng lao đi trên con đường ngắn nhất. Thế nên những vết thương xuất hiện liên tục, máu bản thân hòa cùng máu kẻ thù phủ khắp cơ thể.
William khi chuyển động nhịp nhàng như làn nước tĩnh, khi mãnh liệt lao lên với những chuyển động phức tạp.
- A thằng này, thì ra mày chọn… Há?
Nhưng chém đứt được cổ địch phần lớn là nhờ sức mạnh của thanh kiếm hàng Lusitania. Chuyển động trước giờ của William đều không lợi dụng ưu điểm của thanh kiếm này, khiến nó không khác gì thanh kiếm bình thường. Nhưng hiện giờ cậu đã có thể sử dụng linh hoạt.
- Thứ này, bén lắm đấy!
Một kẻ từng tự tin, không hề hoài nghi về sức mạnh của bản thân. Niềm tin đó giờ đã bị phá vỡ, làm lộ ra “cái tôi” không chút che đậy.
- Tao mạnh lắm, tôi ưu tú lắm, em thông minh lắm, taotôiemtaotôiemtaotôiem--
Ranh giới ngày càng phai nhạt. Cảm giác như bản thân và “bản thân” đang tách nhau ra.
Vốn dĩ hắn không định làm thêm điều gì nữa trên cái chiến trường này. Vì vô nghĩa. Trừ khi lấy được đầu tầm cỡ Tướng quân, không thì chẳng có chút ý nghĩa nào. William ngày thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Cậu sẽ dò xét, xem xét, cẩn trọng tiến bước--
- Em mạnh lắm.
Hỏng rồi. Chỉ với sự xuất hiện của Storkules đã làm cho chàng trai lãnh tĩnh, thận trọng, giỏi lên kế hoạch hỏng hoàn toàn. Nhưng--
- Bởi vì em là hiệp sĩ của chị cơ mà. Nhỉ, phải không chị ơi.
Chính vì đã hỏng, chính vì đã lộ rõ, thế giới mới thấy được thứ đáng sợ này.
- Không kẻ nào giỏi hơn em được phép tồn tại. Tao sẽ nhai đầu đám đó hết!
Con thú sắc trắng nhuốm máu chiến trường.
---
- Ra là vậy.
Quang cảnh trước mắt. Chỉ một phần nhỏ đang bị đột phá. Đứng từ đây cũng dễ dàng nhận ra mũi nhọn chính là con thú sắc trắng .
- Ăn được Hayn cũng dễ hiểu. Thứ đó nằm ở cấp độ khác.
Hayn - thuộc hạ của ông ta - là một Đội trưởng Đội trăm người ưu tú, nhưng quá lắm chỉ dừng lại ở đó. Ngược lại chàng trai tóc trắng này, bình thường gọn gàng tinh tế, nhưng khi giải phóng “cái tôi” ra thì cực kỳ lệch lạc và mất ổn định. Mặc dù cách di chuyển rất ngứa mắt và nhiều chỗ thừa thãi, nhưng nếu dẹp chuyện đó qua một bên, sức mạnh tổng quan vẫn vượt trội hơn Hayn.
- Ảnh hưởng của hắn đến binh lính cũng không tệ.
Kẻ điên không chỉ mỗi tên cầm đầu. Tên tóc trắng đó không hề đi một mình, theo sau hắn là một đoàn người. Tất cả đều giống như tên tóc trắng, họ đã mất đi sự tỉnh táo. Họ hóa thành một đám cuồng nhân bị ảnh hưởng bởi tên cầm đầu và sẽ điên loạn đến lúc cận kề cái chết.
- Hừm, vậy là nó trốn để chờ thời từ nãy đến giờ à.
Nếu nghe “giọng” Storkules, hàng vạn người sẽ bị ảnh hưởng. Bất kể đồng minh hay địch thủ. Đó chính là sức mạnh của người đàn ông tên Storkules, tướng quân và là thanh kiếm của một quốc gia. Một tên lính tốt nghe giọng ông hoặc là phấn chấn tinh thần, hoặc là mất hết ý chí. Nhưng, ngoài ra cũng có một loại phản ứng hiếm có khác.
- Chỉ là một thằng điên, hay là mầm non chiến sĩ. Để ta xem ngươi thuộc dạng nào.
Chàng trai tóc trắng, William. Trong mắt cánh tay phải của Đại tướng sẽ là kẻ như thế nào đây.