Tòa tháp Nghiệp chướng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tranh đoạt vùng Laconia - 13. Giao đoạn: Lutgarde Von Taylor

William tản bộ trong thành phố Arkas, Thủ đô Vương quốc Arcadia. Chẳng có mục đích gì cụ thể cả, chỉ là luẩn quẩn quanh khu chợ trời thôi. Đối với một người không thích lãng phí thì giờ như William mà nói, quãng thời gian nhàn rỗi này thật hiếm có. Do có quá nhiều chuyện cần làm và sầu lo nên đầu cậu tạm thời không chịu làm việc đấy mà.

(Kyle đang làm việc ở đấu trường, Favela cũng đang bận túi bụi do lỗi lầm của thành viên cùng hội. Chán thiệt chứ… với cả vụ hồi bữa――)

- Nghe có vẻ như tao đang quá lời, nhưng đây không phải chuyện nhờ người ta dạy là học được. Người làm được thì sẽ làm được, còn kẻ không thì cả đời cũng không thể. Nó thuộc phạm trù tài năng hay nhận thức rồi. 

- … Ý mày là tao không có tài ấy hả?

- Không hề nhé. Tao thấy mày quá tài đi là đằng khác. Bình thường miễn cảm nhận được thì sớm muộn gì cũng áp dụng được thôi. Mà, cái “áp dụng” được ở đây có hơi tối nghĩa nhỉ.

- Chả hiểu gì cả. Giải thích dễ hiểu xíu coi.

- Tao chịu thôi. Mày đâu có biết mọi thứ về tao đâu đúng không. Và ngược lại cũng thế.

- … Đồ bủn xỉn.

- Xin lỗi. Mà nếu mày muốn lời khuyên thì chắc là… Chấp nhận bản thân đi, nhỉ… không, quên thứ tao vừa nói đi. Chuyện đó quá tàn khốc đối với mày.

- Chả hiểu nổi.

William nhớ lại cuộc trò chuyện với Kyle vài ngày trước. Kết quả là William không tiếp thu thêm được gì ngoài nỗi bận lòng đến giờ vẫn chưa phai.

- Hầy, mong tìm được cách mạnh lên dễ dàng nhanh chóng quá.

Theo nghĩa nào đó thì đây là lần bế tắc đầu tiên của William. Trước giờ dù đã gặp trắc trở bao nhiêu lần rồi nhưng miễn William động não và nỗ lực thì đều vượt qua được cả. Không biết gì thì tự đặt mình vào tính huống đó để tiếp thu, cơ thể gầy gò thì ăn uống bổ sung dưỡng chất và rèn luyện thích hợp. Liên tục gặt hái tri thức và áp dụng vào thực tiễn. Những điều ấy giúp cậu đoạt được những gì mình thiếu.

- Từ giờ nên làm gì đây.

William biết mình không thể phụ thuộc vào nhà Taylor mãi được. Dẫu mua nhà là chuyện không thể, nhưng vẫn còn lựa chọn đi thuê. Giá nhà ở những nơi phù hợp với thân phận người ngoại quốc như khu ổ chuột rất rẻ.

(Không, mình đã phấn đấu rất nhiều trong những trận giao tranh nhỏ rồi, chắc xứng đáng đi thuê nhà trọ… nhưng mà đắt lắm. Thôi thì kiếm tạm xó tồi nàn tào đó… nhưng mà mình đâu còn là nô lệ nữa, không thể để người khác đánh giá――)

Đến cả một vấn đề đơn giản thế này William cũng không thể đưa ra quyết định vì đầu óc thiếu minh mẫn.

(Bị đánh giá thì sao chứ, vớ va vớ vẩn. Mình thật sự đang nóng nảy quá rồi. Phải nhanh làm nguội đầu không thôi thì phạm phải sai lầm lúc nào chả biết mất.)

William gãi đầu. Một trong những điểm mạnh của cậu là biết cách xử lý tình huống. Cái điểm mạnh đó giờ đây đang trong trạng thái chết lâm sàng. Dù cho có muốn nhanh chóng làm gì đó, nhưng suy nghĩ của cậu cứ ngả về “vụ đó”. Về cái khoảng cách sức mạnh bí ẩn và dung mạo xấu xí của bản thân trong mắt kẻ thù.

(Chết tiệt, quên chuyện đó đi! Còn đầy chuyện phải nghĩ cơ mà!)

Thế nhưng cậu không thể loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

William đang khổ tâm.

- Khó xử cho tôi quá tiểu thư ạ. Đừng vạch lá tìm sâu sản phẩm của chúng tôi chứ… Nếu muốn được giảm giá thì cứ nói thẳng ra là được mà.

- Không, chuyện, chuyện đó...

- Lỡ như cửa tiệm của tôi bị đánh giá kém thì tiểu thư có chịu trách nhiệm được không?

William nâng ánh mắt mình lên. Trước mặt cậu là một nhóm người đang tụ tập xung quanh một cửa tiệm buôn vải. Có lẽ là tranh chấp với khách hàng đây. Bình thường thì William sẽ không bao giờ chõ mũi vào. Nhưng――

- Có chuyện gì vậy?

Giờ William đang bực bội.

- À, vị khách này này. Cô gái ấy phàn nàn sản phẩm của cửa tiệm tôi, rằng vài này không phải xuất xứ từ Nederlcs! Đồ lụa đẹp thế này không phải đến từ Nederlcs thì đến từ đâu cơ chứ, đúng không chàng trai?

William bước đến gần chủ sạp. Cậu liếc nhìn người khách đã phàn nàn một cái nhưng người ta cúi gằm mặt xuống nên cậu không thể hỏi han gì hết. Mà cậu cũng không có hứng thú.

Nói gì thì nói, William chỉ đang xả căng thẳng mà thôi.

- Ồ, bộ đồ lụa đẹp thiệt. Tôi có thể sờ thử không?

Chủ tiệm lưỡng lự trong một chốc. Ngay khoảnh khắc đó William đã đoán được bên đúng bên nào sai rồi.

- Đừng lo, không phải tôi đang nghi ngờ đâu. Với lại tôi không biết phân biệt vải tốt hay xấu nữa. Chỉ là thấy món đồ đẹp, quý giá nên muốn sờ thử thôi.

- Ư, ừ, tất nhiên, cậu cứ tự nhiên.

Tiếp đến chỉ cần chèn ép đối phương để giải tỏa thôi.

- Đây, đúng là loại lụa tốt. Nhân tiện, chủ tiệm à… cách dệt này thuộc loại nào ấy nhỉ? Không không, tôi chỉ tham khảo thôi.

Ngay lúc đó, sắc mặt chủ tiệm đã thay đổi. Vị khách phàn nàn đang đứng phía sau để lộ vẻ ngạc nhiên.

- Dệt kiểu gì chẳng được! Liên quan gì đến cậu. Đặt vải xuống rồi xéo đi!

William nở nụ cười. Nhìn lướt qua, trông cậu y như một chàng trai tốt bụng. 

- Nhắc đến lụa dệt Nederlcs thì phải là sa tanh, vân đoạn. Bộ đồ này đúng là làm từ lụa nhưng là lụa dệt trơn. Tôi không định đánh giá tốt xấu hay xịn rởm, bên nào hơn bên nào kém, nhưng chèo kéo khách hàng bằng danh tiếng Nederlcs thì quá quắt thật đấy.

Khi đến đoạn bóc mẽ, mặt William tràn ngập sắc thái đen tối. Nụ cười ác ma đang hiện hữu trên môi cậu.

Mặt chủ tiệm cắt không còn giọt máu.

- C-cậu nói không biết phân biệt vải...

- Ừ, tôi đâu biết đâu. Nào tốt, nào xấu, tôi thật sự không biết. Nhưng tôi có kiến thức. Lụa Nederlcs là vải sa tanh được dệt theo kĩ thuật vân đoạn, lụa xuất xứ từ vùng tây bắc Arkas là hàng dệt trơn. Nói về giá thị trường thì… cùng là lụa nhưng giá khác biệt gấp vài lần. Bên nào giá trị hơn thì chắc không cần nhắc đến nhỉ.

Chủ tiệm không thốt nên lời. Những người tập trung xung quanh đồng loạt hướng ánh mắt chỉ trích đến chủ tiệm. Một khi đã thành vầy thì e rằng ông ta không thể buôn bán ở đây nữa.

- Mà, cách dệt trơn rất bền và bản chất bộ đồ này có thể đánh giá là tốt. Chắc thế, vì tôi không đủ trình độ đánh giá rõ ràng.

Nói xong, William quay lưng rời đi. Liếc nhìn thấy chủ tiệm khụy gối xuống, bên trong William tràn ngập cảm giác mãn nguyện vì được bổ sung niềm khát khao lầm lạc.

(A, sảng khoái quá.)

Đầu óc cậu giờ đã nhanh nhạy hơn mấy lần so với ban nãy. Lật đổ người khác, dìm họ và cấu xé một phần cuộc đời của họ. Tận hưởng cái phê pha trong chiến thắng lần nữa khiến William phấn chấn lên một chút.

(Nhưng không ngờ trong đám trung - hạ lưu ở khu chợ này có người nhìn thấu được thật giả luôn.)

Lụa sa lanh hay lụa dệt trơn có nhiều điểm khác nhau nhưng đều là lụa cả. Nếu đem ra lừa lọc trong những cửa hàng chuyên môn dành cho Công dân hạng nhất thì thể nào cũng lớn chuyện, nhưng ở mấy khu chợ trời chỉ có Hạng hai, Hạng ba lui đến lại có người biết phân biệt vải lụa thì đúng là ngoại dự đoán.

(Với lại ở mấy chỗ thế này thì bên chỉ trích mới là bên tệ hại. Đâu đâu cũng toàn hàng rởm thôi chứ làm gì có hàng cao cấp.)

Có chém gió để lôi kéo khách hàng kiểu gì thì vốn dĩ ở những khu chợ trời thế này cũng không có hàng cao cấp rồi. Người cố tình chỉ ra điều đó là người không biết đọc tình huống. Và chắc hẳn chủ tiệm cũng đã không lường trước được kết quả.

- … Được rồi, đầu óc đã minh mẫn hơn, thử đi tìm căn nhà nào đó thôi.

William vươn vai một cái để người thêm sảng khoái.

- … xin lỗi...

(Trước tiên là phải thuê phòng. Làm được gì trước thì cứ làm thôi.)

- X-xin lỗi.

Tự dưng ống tay áo của William bị giật giật.

- Hử?

Ánh mắt William chuyển xuống ống tay áo, sau đó lần theo ngón tay đang kéo áo mình lên cánh tay khanh mảnh và cuối cùng là gương mặt người ấy――

- Há!?

Mặt William hóa đá.

- A, cảm ơn ngài, đã giúp em lúc nãy.

Người vừa nói bằng giọng lí nhí là Lutgarde von Taylor. Con gái của Roland von Taylor, em gái của Karl von Taylor, một người đang trực thuộc quân đội cùng với William.

- K-Không đâu ạ. Tôi chỉ nói ra sự thật thôi. Ừm.

William ráng cười nhưng cơ mặt giật giật tạo thành nụ cười tệ hại. Do quá bất ngờ nên giờ cậu không thể khống chế được mình theo một nghĩa khác với mới nãy. 

(M-Mình bị trông thấy sai thời điểm rồi. Khoan, cơ mà con nhỏ này là chủ mưu vụ phàn nàn đó à. Bất cẩn quá đấy, tôi ơi.)

William ngập ngừng nhìn Lutgarde để tránh gây bất lịch sự. Nhìn Lutgarde một lần nữa, William bất ngờ vì bầu không khí có như không tồn tại của cô. Mặc dù cô là một người con gái xinh đẹp nhưng sự hiện diện cực kỳ mờ nhạt, ngỡ như nếu lẫn vào dòng người thì sẽ ngay lập tức mất dạng.

(Xác suất để gặp một cô gái quý tộc, lại còn là người quen, trong thành phố trung ương Arkus, vả lại còn ở chợ trời nữa, là bao nhiêu vậy!? Khốn nạn!)

William muốn chửi thề lắm rồi. 

- Xin lỗi, nếu không nhầm thì, em vừa nghe ngài bảo đang tìm nhà phải không?

Xuất hiện đột ngột và câu hỏi cũng hết mực ngạc nhiên. 

- V-Vâng. Tôi không thể làm phiền nhà Taylor mãi được. Nhân dịp tôi đã cùng với ngài Karl trở thành quân nhân chính thức và được trả lương nên tôi thấy đã đến lúc cần phải tự lo chỗ ở rồi. 

Trong khi nghe William kể sự tình, mặt mày Lutgarde tối sầm lại. Thấy biểu cảm đó, lòng William bối rối vì sợ rằng mình vừa nói gì đó bất cẩn. 

- Trong nhà… không ai nghĩ ngài phiền toái cả, có lẽ vậy. 

Phần cuối câu tưởng chừng như đã tan vào không khí. Giọng Lutgarde quá nhỏ khiến William phải gắng lắm mới nghe được. 

- V-Với lại, c, chẳng phải ngài nên tiết kiệm cho đến khi giàu có hơn sao? Đúng là có tiền thì nên mua đồ hay mua đất, n, nhưng e, em thấy hiện giờ chưa phải lúc cần vội đâu, ừm. 

- Nhưng, dẫu vậy… 

- …… 

Lutgarde im lặng, tiếp tục bám lấy tay áo William. William không thể hiểu nổi người con gái này đang nghĩ gì hay ý đồ phía sau hành động của cô. 

- N-Nhân tiện, tiểu thư Lutgarde đến đây có công chuyện gì ư? 

William muốn thoát khỏi tình cảnh lạ lùng này nên đánh trống lảng sang chủ đề không mấy hứng thú. Lutgarde thấp thỏm ngẩng đầu.

- … Em đi mua đồ. Do, nhà em điều hành thương hội liên quan đến hàng may mặc, và em cũng biết chút thiết kế với may vá nên được một người bạn nhờ chọn giúp một bộ đồ dự tiệc. Thế nên, do đó, em đã đi mua đồ. Mặc dù, chưa mua được vải. 

Dựa theo hành động đi mua vải, xem ra Lutgarde định tự tay may đồ từ con số không. Chọn đồ và may một bộ đồ, tất nhiên ngụ ý của chúng là khác nhau. Theo William đoán thì người bạn của Lutgarde đã nhờ vế đầu. Nhưng Lutgarde đã hiểu thành vế sau nên đã một mình đi mua đồ dẫu cho bản thân là con gái nhà quý tộc. 

Nhận tiện suy đoán này trật lất. Vì sao ư? Lát biết. 

(N-ngu dốt.) 

William muốn khóc thét. Lutgarde quá mức bất cần đời, khác hẳn hình tượng cô tiểu thư quý tộc William vẽ ra trong đầu. Dạng người này chính là dạng William ghét phải đối phó nhất. Bởi vì không thể dự đoán hay tính toán trước được――

(Không những thế, nhỏ con không buông tay áo mới chịu. Chả hiểu kiểu gì.) 

Cứ thế này thì hai người sẽ đứng yên đây đến chiều mất. William ngẫm xem đâu mới là cách để thúc đẩy Lutgarde và khiến cô buông tay ra. Và câu trả lời cậu tìm được là:

- Nếu không phiền thì tôi có thể đi mua đồ cùng tiểu thư được không? 

Phải nhượng bộ. Trước hết phải phải gác lại công chuyện để can dự vào việc của đối phương. Từ đó tìm cơ hội trốn chạy. 

- Không phiền, đâu. Em, rất biết ơn. 

Lutgarde cười nhẹ. Cô vẫn giữ lấy ống tay áo William trông rất có duyên. 

- Vậy chúng ta đi thôi. À mà… thế này, tiểu thư không thấy hơi khó đi sao? 

William muốn ám chỉ rằng cô hãy bỏ tay áo của cậu ra. 

- Vậy, sao? 

Nhưng xem ra Lutgarde không nhận ra thông điệp ấy. 

Chuyến mua sắm kỳ lạ của chàng trai dẫn đường và cô nàng nắm chắc tay áo cậu ta đã bắt đầu. 

---

Đồ cần mua rất đa dạng. Hình như Lutgarde muốn tự làm tất cả trừ công đoạn gia công kim loại nên đã mua rất nhiều loại vải và thu thập đá quý phù hợp với nơ và ruy băng. Đồ đạc ngày càng nặng, đến khi vượt quá sức mang của một tiểu thư nhà quý tộc, William đã từ bỏ ý định trốn chạy và chuyên tâm vào xách đồ. 

- Tiểu thư Lutgarde mua nhiều đồ nhỉ. Ngài có dự định tham gia bữa tiệc không? 

William một mình khiêng đống hành lý. Lutgarde đã vài lần muốn giúp nhưng cậu không thể chấp nhận được. Miệng thiên hạ và lòng kiêu hãnh của một người đàn ông không cho phép cậu. 

- Không, em đã được mời nhưng đã từ chối. Em rất ngại tham gia các bữa tiệc... Mặc dù biết trước sau gì cũng phải tham dự, nhưng cuối cùng vẫn không thể. 

Nếu thế thì lượng đồ này quả thực lạ. Hình như Lutgarde nhận ra William đang hoài nghi, cô nói tiếp:

- Em định làm vài bộ cho bạn chọn chứ không chỉ làm một. 

Lutgarde thản nhiên nói ra nhưng William chỉ có thể cười trừ trước sự đầu tư công sức đó. William không biết người bạn đó quý giá đến mức nào nhưng lo chi tiết tỉ mỉ như vậy là quá mức rồi. Giả sử Lutgarde làm chuyện này không công thì cô nàng này đúng thật là ngu ngốc đến cùng cực. 

- A, ch-chúng ta đến kia xem chút được không? 

Nơi Lutgarde muốn ghé qua là một tiệm bán mặt nạ. 

(Ngạc nhiên thật. Bữa tiệc đó là vũ hội hóa trang chăng.) 

Vô số những chiếc mặt được treo lủng lẳng trên quầy hàng, phần mắt và khuôn miệng khoét sâu như vực thẳm. Trong mắt William, mặt nạ là một thứ không đáng quan tâm, cậu chưa từng và cũng không định đeo nó. 

- Nguyên liệu làm mặt nạ rất đa dạng từ gỗ cho đến gốm sứ hay kim loại. Điêu khắc gỗ còn dễ, nhưng gia công những nguyên liệu khác rất khó, nên em định mua hàng có sẵn về rồi chỉnh sửa sau. 

William đã để ý thấy rằng Lutgarde bình thường nói chuyện e thẹn nhỏ giọng, nhưng khi động đến phục trang thì sẽ nói nhiều hơn một chút. Xem ra cô thật sự thích những thứ ấy. 

- Mặt nạ, sao. 

Trong khi Lutgarde toàn tâm toàn ý định giá mặt nạ, William cũng quan sát những chiếc mặt nạ vì không có gì để làm. Đúng như Lutgarde nói, nguyên liệu làm ra những chiếc mặt nạ rất đa dạng. Và toàn bộ đều tỏa ra bầu không khí rợn người. 

(Một thứ dùng để che giấu dung mạo. Người dùng sẽ không đọc biểu cảm hay bị nhìn thấu. Cũng khá tiện đấy chứ.) 

Nhưng ngược lại đeo mặt nạ cũng có nghĩa là đang tự khai bản thân đang che giấu chuyện gì đó. 

(Mình không cần nó. Chẳng lý do gì tự đi khiến bản thân thêm đáng ngờ cả.) 

William tự đưa ra kết luận của mình rồi rời mắt khỏi chiếc mặt nạ. 

Bầu trời âm u, bức bối khó chịu. Xung quanh nhốn nháo vì lo sợ cơn mưa sắp tới. Những quầy hàng không mái đã bắt đầu nhanh chóng dẹp tiệm. 

Póc, một hạt mưa rơi xuống má William. Xem ra đã bắt đầu rồi. 

- Mặt nạ là thứ che dấu bản thân, và cũng là món đồ giúp chủ sở suy ngẫm lại con người mình. 

William quay mặt về phía Lutgarde, người đang nói chuyện với cậu. Lutgarde đứng quay lưng khiến cậu không thể nhìn được biểu cảm. 

- Một lớp da giả mang danh mặt nạ. Thu mình về trong ranh giới mong manh đó. Đổi lại, ta có thể đánh giá bản thân ở góc độ khách quan và tìm được quan điểm của người ngoài cuộc. Em nghĩ, người ta muốn tìm ra con người mình nên mới tạo ra mặt nạ. 

Gương mặt xấu xí, biến dạng, và phần người không thể kiểm soát của William chợt lướt qua tâm trí cậu. 

Mưa đang dần nặng hạt. 

- Bản thân chưa chắc đã hiểu được chính mình. Em không biết rõ em, và anh chắc hẳn cũng vậy. Nếu muốn giải thoát khỏi cảnh mơ hồ đó, có lẽ sẽ cần phải được hỗ trợ. 

Lutgarde quay lại. Nụ cười mê hồn trên mặt cô khiến William thầm nghĩ, lẽ nào trước giờ cô ta chỉ diễn. William nuốt ực nước bọt. Lutgarde biết William hiểu mình muốn nói gì, cô trưng ra một nụ cười chưa từng để ai thấy được. 

- Xin ngài hãy nhận. Em chắc chắn sẽ hợp với ngài. 

"Thứ" Lutgarde đưa cho William là một tấm mặt nạ trắng. "Thứ" che phần mắt đó có hình thù đặc trưng. Nhìn lướt qua trông khá giống với giáp đầu hiệp sĩ, nhưng cái màu trắng đáng sợ làm nó mang hơi hướng giống đầu sọ. Đường vân đỏ tô điểm trên mặt nạ khiến người ta nghĩ đến xác thịt rợn người hay dải nghiệp hỏa trên chiến trường. 

- Ngài, tặng tôi ư? 

- Vâng, tặng ngài. Em muốn đáp lễ vì ngài đã đi mua đồ cùng em ngày hôm nay. 

Một người bình thường nhìn vào chiếc mặt nạ này thì chắc hẳn sẽ có ấn tượng về một vị hiệp sĩ. "Thứ" hội tụ giữa vẻ đẹp và sức mạnh này, không ai hợp để đeo lên hơn một người hiệp sĩ.

Nhưng trong mắt William, chiếc mặt nạ đem lại ấn tượng hoàn toàn khác. Vua của người chết, vị vua thống trị tử linh. Cứ như đang soi "mình" trong gương vậy. Nào ngờ có một thứ hợp với bản thân như thế này. 

Mưa thêm nặng hạt. Gần như toàn bộ sạp lộ thiên đã đóng cửa, cả cửa tiệm bán mặt nạ cũng đã không thấy bóng dáng đâu. Đứng giữa con đường này chỉ còn hai con người ướt đẫm. 

William không biết từ khi nào mình đã đeo lên chiếc mặt nạ vừa nhận. Viên hồng ngọc đáng ra phải đang được giấu dưới áo cậu đang đung đua. Cả hai đều là quà nhận từ Lutgarde. Và cả hai đều rất hợp với kẻ đang mang cái tên William. Hợp, với ngoại hình, và với cả nội tâm――

Tư duy sắc sảo đã trở về. Nhờ tầm nhìn đã thu về chỉ còn một nửa, William đã hiểu về bản thân theo góc nhìn khách quan rõ ràng hơn trước. Độ lạnh của cơn mưa, góc rơi của những hạt mưa trên da, mùi khí trời xộc vào mũi, tiếng hạt mưa va vào mặt đất vang vào tai, vị nước mưa thấm trên đầu lưỡi. Tất cả, đều sắc sảo hơn bình thường――

Mắt William hướng đến cô gái ướt sũng dưới cơn mưa. 

- Xin hãy cẩn thận với cha. 

Lutgarde nói với William, người đã đeo lên chiếc mặt nạ. 

- Cha là loại người sẽ không màng điều gì miễn có lợi cho gia tộc. Nhà Taylor đã kiếm được rất nhiều tài sản trong đời của cha. Lượng tài sản không ai trong số Nam tước hay Tử tước sánh bằng đó đã được cha kiếm về. Nhưng cha, Roland von Taylor không thỏa mãn một chút nào cả. Dù tiền tài nhiều đến bao nhiêu thì cũng chỉ là tiền tài. Thứ cha thật sự mong muốn là địa vị. Cha đã từng nói: Để có được sự công nhận chính cống ở đất nước này thì cần địa vị. 

Ấn tượng về Lutgarde của William đã hay đổi hoàn toàn. Cô gái ngu ngốc bất cần đời, nhút nhát e thẹn, không biết đọc tình huống. Toàn bộ hình tượng đó đã đổ vỡ. 

- Trong mắt cha chỉ có hai loại người, một là lợi dụng được, hai là không. Em, anh cả Einhard và anh hai Karl đã được phân vào vế sau. Bên ngoài cha tỏ vẻ yêu thương chúng tôi, nhưng ngoại trừ anh cả ra, cha không yêu thương hay trông đợi gì cả. Anh cả biết rõ điều đó nên mới chống đối và chọn con đường học giả. Cha đã vui vẻ chiều ý anh cả… bởi vì cha đã mất đi hứng thú ngay khi anh cả đưa ra lựa chọn đó. Em cũng sẽ sớm bị cha gạt sang một bên thôi. Bởi vì dù là con gái nhà quý tộc, em lại thiếu đi sự trang nhã. Nên, không thể gả vào nhà có địa vị cao được.

Nội dung câu chuyện thật bi thảm, nhưng gương mặt Lutgarde không hề xuống sắc. Đâu đó còn đang rỉ ra niềm vui nữa là đằng khác. William cảm thấy vậy. 

- Nhưng khi gặp ngài, giá trị của anh hai trong mắt cha đã thay đổi. Nếu nhận được sự trợ giúp của ngài William, anh Karl sẽ có khả năng gây dựng được chiến công và nâng tầm địa vị nhà Taylor, chắc hẳn cha đã nghĩ vậy. Cha đang trông đợi vào ngài. Thế nên em mong ngài sẽ chú ý. Cha đã xem ngài là người có thể lợi dụng, cũng có nghĩa là đang cảnh giác với ngài. Sau khi dùng ngài để lấy được địa vị, cha sẽ làm gì hay xem xét ngài thế nào… 

Lutgarde ngập ngừng nhưng không cần nói hết cũng rõ ý rồi. Số ghế "cấp cao" có giới hạn. Nhà Taylor muốn ngồi lên đó thì phải đạp người đang ngồi xuống. Ngoài ra còn phải xử lý toàn bộ những kẻ có ý định trèo lên ngồi. Sau khi nhà Taylor có được ghế, chuyện William được tự do rất khó xảy ra. 

- Tôi, sẽ khắc cốt ghi tâm. 

William không biết vì sao Lutgarde lại nói chuyện đó với mình. Lẽ nào đây cũng là cái bẫy của Roland? Hay là William cần phải nhận thức được trước? Rằng Roland von Taylor xem William là tồn tại đáng gờm hơn những gì cậu nghĩ. 

- Xin hỏi, tại sao tiểu thư lại nói chuyện đó với tôi? 

Trước câu hỏi của William, Lutgarde nở một nụ cười trong sáng, khác với tất cả những điệu cười mới nãy. 

- Đó là để cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài.

Lutgarde đáp. William cảm thấy đã gặp biểu cảm ấy ở đâu rồi thì phải, nhưng cậu không thể nhớ ra được. 

- Ôi, chúng ta ướt hết rồi. Cùng về nhé? 

- Vâng, đi thôi. 

Lutgarde nắm chặt tay áo William. Không biết từ lúc nào William đã không còn cảm thấy khó chịu hay không thoải mái về hành động đó nữa. Kết cục là William đã nở nụ cười khổ dưới tấm mặt nạ vì đang bị lôi kéo tiếp tục ở lại nhà Taylor. 

(Ra là vậy, thứ này tiện thật.) 

William hài lòng với chiếc mặt nạ, và cả cô gái tên Lutgarde này hơn ngược hẳn với những gì từng nghĩ. 

(Rồi thì, giờ phải lợi dụng chúng sao đây?) 

Biểu cảm hiện tại của William đã bị tấm mặt nạ che dấu. Miễn chú ý đến phần khuôn miệng thì không một ai có thể nhìn thấu được. William đã có thêm hai vũ khí mới. Mặt nạ và Lutgarde. Mặc dù không định tin tưởng, nhưng vẫn có giá trị lợi dụng.

---

Hai con người ướt như chuột lột đã về tới dinh thự nhà Taylor. Gia nhân đã chuẩn bị mọi thứ làm ấm giúp họ. Lau cơ thể ướt đẫm bằng khăn bông mềm mại xong, hai người ngồi trước lò sưởi rực lửa, thưởng thức một cốc súp ấm áp. Sau đó người nào đi ngả nấy.

Một người về phòng để may đồ cho bạn. 

Người còn lại về căn phòng đã mượn. 

- Chào William. Dành chút thời gian nói chuyện được không? 

- Vâng, tất nhiên ạ. 

Trước căn phòng William được cho mượn, Roland von Taylor đang đứng đó. Ông không định đi vô trong, chỉ đứng gần cánh cửa. 

- Hôm nay cậu đã giúp đỡ Lutgarde rồi nhỉ, ta xin cảm ơn. 

- Không có gì đâu ạ, gia đình ngài đã chăm sóc tôi, thiết nghĩ cũng là điều phải làm. 

- A ha ha, vậy ư? 

- Vâng ạ. 

Im lặng phủ xuống không gian trong giây lát. Trong tình huống thế này thì không thể ngu ngơ mở lời được. Im lặng là vàng. "Kẻ yếu thế" không nhận được gì tốt đẹp khi mở miệng trước cả. 

- Lutgarde rất khôn ngoan đúng không? Nó mà là con trai thì có ích phải biết nhỉ. 

Bầu không khí xung quanh Roland đột nhiên thay đổi. 

- Ta đoán được đại khái con bé đã nói những gì. Và ta không định phủ định chúng. Cậu sẽ lợi dụng nhà Taylor và nhà Taylor sẽ lợi dụng cậu. Sòng phẳng, cực kì đơn giản dễ hiểu. Một mối quan hệ khăng khít rất chi là tuyệt vời. Nhân dịp này cứ gác lại con người của hai bên đi. Người ta gọi đây là làm ăn. Miễn sao thỏa thuận chưa bị đổ vỡ thì ta, sẽ luôn "trông đợi" vào cậu. Ta mong cậu sẽ đáp ứng được "trông đợi" này. 

Một Roland thân thiện ôn hòa, khi bóc mẽ ra thì là vầy đây. Không cần phải giấu những gì đã bị tiết lộ. Con người tên Roland sau khi đã bị lột trần trông thật to lớn, và lệch lạc hơn hẳn những gì William tưởng tượng. 

- Tôi đã rõ rồi. 

William chỉ có thể trả lời lại vậy. Hiện giờ cậu không thể thắng, theo nhiều ý nghĩa khác nhau. Không thắng được trong một trận chiến thì tránh đi là được. Không đánh đồng nghĩa với không thể thua. 

William vuốt mặt nạ. Cậu vừa bình tĩnh kiềm chế được dục vọng của mình và né đi trận chiến không thể thắng một cách đáng ngạc nhiên. Cậu đã có thể đánh giá khách quan tình huống một cách sáng suốt. Dẫu gần đây hay hóa điên, nhưng tư duy lãnh đạm của cậu đã quay trở lại tự khi nào. 

(Ngày nào đó thắng là được. Chiến thắng cuối cùng sẽ về tay mình.) 

William nở nụ cười lệch lạc. Có lẽ ở phía bên kia cánh cửa, Roland cũng đang có biểu cảm tương tự. Hai người đã nằm trong một mối quan hệ bóc lột lợi ích lẫn nhau. 

Rồi ai sẽ là người kiệt quệ trước đây. 

---

Đêm đầu tiên William có được chiếc mặt nạ, cậu đã gặp ác mộng. 

Có một chàng trai tóc đen bé nhỏ đang ngồi ôm gối. Xung quanh cậu là một bầy vong linh đang gầm rú những tiếng ai oán, tay vươn ra như muốn cấu xé cậu. Thù hận trào dâng, căm phẫn thiêu đốt đám người họ. Cậu bé chỉ biết khóc trong sợ hãi, giữa đống ác ý vĩnh hằng. 

Chỉ riêng một người, một người đã khuất duy nhất bảo vệ cậu ấy. 

- Không sao cả, em không làm gì sai đâu. Không phải lỗi của em. 

Ấy là một cô gái có giọng rất dịu dàng. Cặp mắt ấy, mái tóc ấy giống hệt cậu bé đó. 

- Thật không? Không phải lỗi của em ư? 

Người đã khuất mỉm cười gật đầu. Tiếng gào rú vang tới từ xung quanh. Cô gái tóc đen bảo vệ cậu bé trước toàn bộ những giọng nói uất hận đang cố dồn ép cậu. 

William cùng với chiếc mặt nạ chỉ đơn thuần là nhìn khung cảnh đó. Câu chiêm ngưỡng màn kịch tình cảm động lòng người nếu nhìn từ ngoài vào kia. Nhưng――

- … Kít. 

Đối với William Livius, đúng hơn là Al, đâu mới là khung cảnh cứu rỗi? Đâu mới là vị trí tương xứng? Giữa đám vong linh hay trong vòng tay cô thiếu nữ? Bị diệt vong hay được cứu rỗi? Nhận ác ý hay được yêu thương? 

- Mẹ kiếp! 

William vươn tay ra. Thiếu nữ tóc đen nhìn sang, môi nở nụ cười. Bầy vong linh xung quanh nhận ra, chúng bỏ qua cậu bé, đổ dồn đến chỗ William. 

- Ư!? T-Tao! 

William ngập trong làn sóng vong linh. Ngay trước lúc sắp phải tạm biệt ý thức, cô gái tóc đen đã ôm chặt lấy William. Cô bảo vệ William, hệt như cách cô đã bảo vệ cậu bé kia khỏi đám thù hằn nghi ngút tràn đầy ác ý kia. 

- … 

Cô thiếu nữ không nói gì cả. Cô không trao cho William những lời dỗ dành như từng làm với cậu bé. Thật lòng thì William muốn trò chuyện với cô một chút, nhưng cô gái không có lời nào dành cho William cả. Có chăng thì cũng chỉ là nụ cười đơn thuần. 

- Chị ơi! 

Khoảnh khắc ấy, thế giới trong mắt William đảo lộn. 

- Hâ, hâ, hâ, hâ.

Ác mộng. Một giấc mơ bí ẩn không biết có thật là ác mộng hay không. 

Lúc William ngồi dậy trên giường, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi, dung mạo phản chiếu trên tấm gương trông cực kỳ khó coi. 

- Ư… 

William rừ rừ cuống họng. Chuyện gì vừa xảy ra? Rốt cuộc có ý nghĩa gì? William không thể giải thích được. Chỉ có nỗi khó chịu và cảm giác hạnh phúc khó cưỡng hòa quyện vào nhau trong lòng cậu. 

- … Mặt mày xấu xí quá. 

William với lấy tấm mặt nạ. Không thể để người khác thấy vẻ mặt này được. Khi đang diễn vai William Livius, tình trạng hiện giờ không thể nói là tốt được. 

- …

William nhìn thế giới qua chiếc mặt nạ. Nhờ tầm nhìn bị giới hạn, một nửa chìm trong bóng tối dưới lớp da giả mà tư duy của William quay lại bình thường. 

- … Phù. 

William đã bình tĩnh trở lại. Phải thực hiện thời gian biểu, cậu nâng tấm thân nặng nề ra khỏi giường. 

- Chẳng thể hiểu nổi, dạo gần đây mình bị sao thế nhỉ. 

William chán nản với độ bất ổn của bản thân, lắc đầu ngán ngẩm trong khi rời khỏi phòng để đi hoàn thành bài tập luyện thường ngày. 

William không hề biết cậu sẽ phải chịu đựng cơn ác mộng dai dẳng này kể từ giờ.