Trong con đường hầm tối tăm và lạnh lẽo, một gã đàn ông đang chậm rãi bước đi.
Nhìn thoáng qua, gã hẳn ở khoảng độ tuổi ba mươi với thân hình được rèn luyện rắn chắc, ánh mắt sắc như dao cạo, cùng mái tóc xám tro chải ngược ra sau, gã khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải trầm trồ ấn tượng.
Rồi đến cuối đường hầm, gã dừng chân lại trước cánh cửa có hai tên lính canh gác.
“Con nhãi nhà Kagenou ở trong đó đúng không ?”
“Vâng có, thưa Olba-sama.”
Một tên lính gác kính cẩn đáp lời, trong khi tên còn lại nhanh tay mở khoá cánh cửa ra.
“Xin hãy cẩn trọng thưa ngài. Mặc dù nó đã bị trói chặt nhưng vẫn rất nguy hiểm…”
“Hmph, ngươi nghĩ ta là ai hả?”
” ?! Tôi, tôi thành thật xin lỗi, thưa ngài!”
Tên lính gác rối rít xin lỗi. Tuy nhiên, gã ta cũng chẳng còn quan tâm gì đến hắn, gã cứ thản nhiên đẩy cửa mà đi vào.
Bên trong căn phòng… là một nhà giam với bốn bức tường đá lạnh lẽo. Nơi mà ngay giữa nó, một cô gái đơn côi đang bị trói chặt bởi những sợi xích có khả năng phong ấn ma thuật.
“Ra ngươi chính là Claire Kagenou.”
Câu nói đó vang lên, khiến cô gái tên Clare phải ngước mặt lên nhìn kẻ đã thốt ra nó.
Lúc này đây, vẻ đẹp tuyệt trần của cô mới được lộ rõ. Và như thể muốn tô vẽ thêm, cô đã bị bắt cóc trong khi đang say giấc, thế cho nên lúc này cô vẫn còn mặc trên người một bộ áo ngủ mỏng manh, thứ không đời nào che giấu được hết đôi bồng đào đầy đặn cùng cặp đùi thon thả nõn nà. Thêm mái tóc đen suôn mượt trải dài ra tận phía sau gáy, càng làm cô trở nên tuyệt sắc hơn dù là đang trong chốn lao ngục.
Dẫu thế, ánh mắt của cô lại vô cùng mạnh mẽ, hướng về phía gã đàn ông như một mũi dao sắc nhọn có thể xuyên thủng gã ta.
Rồi… trong khoảng không tĩnh lặng ấy, cô cất giọng.
“Có vẻ như trước đây tôi đã từng nhìn thấy ông ở thủ đô hoàng gia rồi thì phải. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì~, ông là Tử tước Olba, đúng không?”
“Hou, cô đã thấy ta trong Đội Vệ binh Hoàng gia…… À không, là trong giải đấu của Lễ hội Chiến thần?”
“Lễ hội Chiến Thần… Yeah, là cái lúc Công chúa Iris sắp cắt ông ra thành vài khúc nhỏ nhỏ xinh xinh ấy.”
Claire nở một nụ cười trong sự thích thú.
“Hmph, bởi việc đó vẫn còn nằm trong giới hạn của một trận đấu, và cũng chẳng có nghĩa lí gì khi thắng cô ta cả thôi. Nhưng trong một trận thực chiến thì không đời nào mà ta thua con nhãi ranh đó được!”
“Ô hô~ sẽ không có gì khác biệt trong một trận thực chiến đâu, thưa ngài Tử tước Olba – kẻ bị đo ván ngay từ vòng giữ xe ạ”
“Thật ngu xuẩn! Ngươi thật sự không biết cái vinh dự mà cô ta có chỉ là một vở kịch được dàn dựng thôi à?! con nhãi ngu xuẩn!”
Olba trợn mắt lên, ném cái lườm tức tối về phía Claire.
“Là vậy sao? Nhưng tôi lại nghĩ mình có thể có thủ vai trong cái vở kịch đó vào năm tới đấy.”
“Ha ha~, thật đáng tiếc, ngươi nghĩ ngươi còn mạng tới lúc đó sao?”
Lập tức, tiếng những sợi xích đang trói buộc Claire vang lên.
Ngay sau đó, hàm răng của Claire chỉ còn chút nữa là cắn phập vào cổ Olba.
Nếu Olba không nghiêng đầu kịp lúc, thì động mạch của gã đã bị xé toạc ra từ lâu rồi.
“Không thể sống thêm một năm nữa sao? Nói tôi à… hay là… ông? Muốn cược thử chứ?”
“Không cần cược đâu, Claire Kagenou!”
Obla giơ nắm tay lên, đấm một cú thẳng vào cằm của Claire, hòng nghiền nát nụ cười gan góc mà cô đang nở trên môi mình.
Điều đó khiến cơ thể cô bay bổng lên rồi đập mạnh xuống nền đá lạnh cóng. Dẫu thế, đôi mắt cô bé vẫn rắn rỏi ghim chặt lấy gã ta.
Còn về phần Olba, gã dần hạ nắm tay gã xuống trong khi cái cảm giác đòn vừa rồi hoàn toàn yếu hơn bình thường đang làm gã khó chịu.
“Ngươi vừa nhảy lùi lại à?”
Không trả lời, Clare chỉ đáp lại gã bằng một nụ cười với chút khó khăn trên khuôn mặt.
“Hình như có con ruồi vừa bay qua thì phải?”
“Hừm, ngươi xem ra không phải loại chỉ biết dựa vào đống ma lực của mình nhỉ?”
“Bởi vì tôi đã được dạy rằng sức mạnh của ma thuật không đến từ số lượng, mà là ở khả năng kiểm soát nó.”
“Ra vậy, ngươi có người cha thật tốt đấy.”
“Không, tôi chưa bao giờ học được điều gì từ lão già đó. Người bảo thế là em trai của tôi cơ.”
“Em trai……?”
“Phải, đó là đứa em trai vô dụng của tôi. Đứa mà mỗi khi đối đầu với tôi đều luôn thua cuộc thảm hại. Tuy vậy, tôi lại là đứa luôn học hỏi những đường kiếm của nó, còn nó thì chẳng bao giờ chịu để tâm gì đến đường kiếm của tôi. Và… có thể vì lẽ đó mà tôi luôn kêu nó ra dợt một trận nhừ tử mỗi ngày.”
Claire cất lên những lời ấy với một âm giọng như tự giễu chính mình.
“Thật là một đứa em đáng thương… Cứu cậu ta khỏi bàn tay bạo tàn của chị gái thế này khiến ta giống một đồng minh của công lý vậy. Mà thôi… tán dóc nhiêu đó là đủ rồi.”
Olba hắng giọng, rồi hắn hướng một ánh nhìn đăm đăm vào Claire.
“Claire Kagenou, dạo gần đây, ngươi có cảm thấy cơ thể có chuyển biến gì kì lạ không? Ví dụ như, việc điều khiển ma thuật trở nên khó khăn, sức khỏe ngươi không được bình thường, hay ngươi có đột ngột cảm thấy đau đớn khi cố sử dụng ma thuật, hoặc, một vài phần cơ thể ngươi xuất hiện các vết đen và bắt đầu thối rữa? Có bất kỳ triệu chứng nào trong những cái ta nói không?”
“Hửm? Sau bao khó khăn vất vả, ông bắt cóc tôi về đây chỉ vì muốn chơi trò bác sĩ thôi à?”
Cạnh môi bóng bẩy của Claire nhếch lên, tạo thành một nụ cười trêu chó.
“Ta cũng đã từng có con gái, vì thế mà ta không muốn sử dụng bạo lực với một đứa nhãi nhép như ngươi. Nên tốt hơn hết là ngươi nên nghiêm túc trả lời câu hỏi đi.”
“Ooo, đó là đe doạ phải hông? Tuy vậy, thật không may là tôi có một tính cách khiến tôi luôn muốn nổi dậy khi bị đe dọa đấy. Ngay cả khi tôi biết rõ nó thật ngu ngốc, tôi cũng không thể dừng việc đó lại được đâu à nha.”
“Vậy, ý ngươi là không muốn hợp tác với ta?”
“Um… Có vẻ là vậy á~”
Thời gian hầu như đứng lại, khi Olba và Claire mãnh liệt lườm nhau.
Lần này, người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Claire.
“Được thôi. Nó không có gì là to tát hết, vì thế, tôi sẽ nói cho ông nghe vậy. Ông đã đề cập đến sự bất thường về cơ thể và ma thuật của tôi, đúng chứ? Um… bây giờ thì mọi việc với tôi đều khá ổn, à quên, còn cái đám dây nhợ này là chưa ổn tí nào.”
“‘Bây giờ’?”
“Yeah, ‘bây giờ’. Nhưng nếu là khoảng một năm trước thì tôi đã từng có những triệu chứng mà ông vừa kể.”
“Ý ngươi là ngươi không còn những triệu chứng đó nữa? Chúng tự khỏi à?!”
Theo hiểu biết của Olba, không bao giờ có trường hợp ‘nó’ tự nhiên biến mất được. Nên giờ đây, có dùng vàng ‘vặt vô trong mã’ gã thì gã cũng không thể nào tin những gì mà cô bé đang nói.
“Hmm, tôi thực sự không làm điều gì đặc-…… đúng rồi, em trai tôi đã bắt tôi làm cái gì đó gọi là ‘Co giãn’? Tôi không biết chi tiết lắm, nhưng nó cứ nằng nặc bắt buộc tôi làm, và trước khi tôi nhận ra thì cơ thể của tôi đã trở lại bình thường luôn rồi.”
“’Co giãn’? Ta chưa bao giờ nghe về nó…… Nhưng, nếu ngươi đã có các triệu chứng đó, đồng nghĩa với việc không hề có lầm lẫn nào ở đây, ngươi hoàn toàn tương thích.”
“Tương thích? Với cái gì?”
“Ngươi không cần phải biết. Bởi sẽ không còn bao lâu nữa cho đến lúc ngươi bị vỡ vụn ra đâu. Ahh, phải rồi, ta còn phải điều tra thêm tên em trai ấy nữa… ”
Trước khi gã có thể nói hết câu nói của mình, một cái gì đó đột nhiên đập mạnh vào mũi của Olba, cắt ngang lời nói của gã.
“Guh?”
Gã loạng choạng lùi ra cửa, lườm thẳng vào Claire trong khi tay gã đang cố bịnh chặt mũi để máu không oà ra.
“Claire Kagenou, đồ chó chết……!”
Tất cả chân tay của Claire được cho là đã bị trói chặt, nhưng vì một vài lí do nào đó, cánh tay trái của cô hiện đang tự do đung đưa với những dòng máu đỏ tươi đang nhỏ giọt tô điểm.
“Mày tự bẻ tay mày ra khỏi xích…… ?!”
Thật vậy, các sợi xích buộc cô không phải là những sợi xích bình thường mà đều là những sợi xích có khả năng phong ấn ma thuật. Nói cách khác, Claire đã sử dụng sức mạnh thuần túy để xé đi những mảnh da, bẻ gãy xương các ngón tay và thoát khỏi đó. Thế nên cô ấy mới có thể đấm thẳng vào mặt Olba.
Trước sự thật này, lão Olba đã sốc đến độ chết chân tại chỗ.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tao, tao sẽ không bao giờ buông tha cho mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày, giết cả người thân của mày, gia đình, bạn bè, và tất cả những kẻ có ý nghĩa với mày, tao sẽ giết sạch!!! ”
Claire gào lên.
Nhưng câu nói ấy đã phải ngưng lại giữa chừng bởi cú đấm tràn đầy sức mạnh của Olba đã giáng thẳng vào bụng Claire. Và cô, người đang bị ràng buộc bởi mớ dây xích phong ấn còn lại, không có cách nào để tránh khỏi đòn tấn công được tăng cường ma thuật của Olba cả.
“Đồ nhãi ranh!”
Olba đập mạnh vào cái cơ thể đã nhàu nát của Claire, làm dòng máu chảy ra từ tay trái cô hoà lại với máu từ những vết thương khác chảy xuống mặt sàn, nhuộm màu cả một khoảng đất thành màu đỏ sậm.
“Tao không quan tâm. Mày giờ chỉ cần biết điều…… ”
Vừa lẩm bẩm những lời đó, Olba vừa chầm chậm tiến lại gần vũng máu.
Nhưng vào khoảng khắc ấy, một tên lính không ngừng thở dốc chạy vào căn phòng.
“Olba-sama, thật khủng khiếp! Có kẻ xâm nhập!”
“Kẻ xâm nhập?! Có bao nhiêu tên?!”
“Không rõ! Chúng dường như chỉ có vài tên, nhưng bên ta lại đang hoàn toàn thất thủ trước sự tấn công của chúng!”
“Được rồi, ta sẽ tự mình ra đó! Còn các ngươi, hãy rút lui và tái thiết lại tuyến phòng thủ!”
Tặc lưỡi thêm lần nữa, Olba liền đánh gót bước đi.
————————————-
Rimo: Thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ này của mình nha~ Tại dạo này bận quá. Nhưng chắc chắn là mình không có drop âu.
Trans: Rimo
Edit: Zolnes
https://shinigamilnteam.com