To Be A Power In The Shadows

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8072

Chương 8: Một bài học đơn giản về cách chiến đấu của bóng tối

“Lạc mất rồi…”

Tôi tự lẩm bẩm như thế ở cái nơi mà một con ma cũng khó kiếm này.

Dù ban đầu, mọi chuyện vẫn tốt khi cả bọn cùng xông vào và gây náo động cả cái căn cứ. Tuy nhiên, tôi đã sớm chán việc phải vật nhau với đám tôm tép và quyết định săn tên trùm trước. Nhưng kết quả lại đắng lòng kinh khủng. Xì, thật là phí công tôi tập diễn sao cho thật ngầu trước mặt tên boss mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, mọi việc cũng là do cái căn cứ này quá lớn. Chẳng lẽ chúng rớ được cả một khu quân sự sao ta?

“Hửm?”

Ngay lúc đang thả hồn trên mây thì…

Tôi nhận thấy có người đang tiếp cận từ một lối ẩn.

Dù chậm hơn chút, bên kia cũng đã hướng sự chú ý tới tôi. Hắn dừng lại trước khi đến quá gần và cảnh giác.

“Tsk, nào ngờ ta lại bị bắt bài cơ đấy…”

Đó là một gã đàn ông với những thớ cơ khổng lồ. Cùng đôi mắt đỏ chóe mà chẳng biết vì sao. Mà khoan, mắt đỏ á? Liệu hắn có bắn beam được không ta?

“Nhưng chỉ một tên. Xử lý cũng khá dễ.”

Mắt-đỏ-san vặn vẹo cười, rồi đột nhiên biến mất. Hoặc đó là những gì người bình thường có thể thấy trước cái tốc độ siêu nhanh của hắn ta.

Tuy nhiên.

Tôi vẫn chặn được đường kiếm ấy chỉ bằng một tay.

Khoảnh khắc đoán được hướng hắn định tấn công thì tốc độ ấy cũng chẳng còn là một mối đe dọa. Hơn thế nữa, cách mà hắn đánh cứ như thể sức mạnh là tất cả ấy.

“Cái-!”

Nhẹ đẩy vào vai tên mắt đỏ đang ngỡ ngàng, tôi kéo dãn lại khoảng cách giữa đôi bên.

Dù lượng ma lực có nhiều hơn cả Alpha, nhưng tiếc là hắn lại không biết cách để điều khiển. Thành ra mới bảo hắn chẳng khác gì một tên đần sở hữu hàng tá ma lực là mấy.

Và không biết duyên cớ gì, tôi lại là đứa chúa ghét những kẻ chỉ biết đổ ma lực vào việc cường hóa bản thân như hắn. À thì, tôi không có ý bảo sức mạnh chỉ là thứ vô dụng. Khi phải chọn giữa nó và kĩ năng thì tôi cũng sẽ không do dự mà chọn sức mạnh ngay. Bởi lẽ, kỹ năng cho dù tốt đến đâu thì cũng là rác nếu không có tí sức mạnh nào. Nhưng kể cả vậy, cái lối chiến đấu khiếm khuyết – chỉ dựa vào sức thể lực, tốc độ và phản xạ này – tôi thực sự vẫn cứ ghét nó.

Sức mạnh suy cho cùng vẫn do di truyền, nhưng kỹ năng lại hình thành từ luyện tập. Do đó mà tôi, kẻ luôn muốn trở thành một anh hùng trong bóng tối, sẽ không chịu thua bất cứ ai về mặt này. Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất bằng nỗ lực của chính mình, chứ không phải vì di truyền hay gì khác. Cứ mỗi khi muốn vươn tới điểm cao hơn, tôi sẽ sử dụng kỹ thuật để nâng cao sức mạnh, tối ưu kiếm thuật để tăng tốc độ và dự đoán các khả năng để thúc đẩy phản xạ của bản thân. Mặc cho sức mạnh có quan trọng, tôi vẫn sẽ không chiến đấu mà chỉ dựa vào nó. Đó chính là cách chiến đấu của tôi.

Và nó cũng là lý do khiến tôi khó chịu khi thấy cách dùng ma lực cứ như chất kích thích này.

Có vẻ hắn ta cần phải được dạy bảo chút đỉnh.

Về cách sử dụng ma lực đúng đắn là như thế nào.

“Bài thứ nhất.”

Tôi nâng thanh kiếm slime lên đồng thời bước về phía hắn.

Một bước. Hai bước. Rồi ba bước.

Khoảnh khắc bước thứ ba chạm đất, tên mắt đỏ liền vung kiếm chém tôi. 

Xem ra tôi đã vào maai của hắn ta.

Nhưng trước khi thanh kiếm chém xuống, tôi đã không còn ở đó.

Sử dụng một ít ma lực, tôi tập trung chúng xuống hai chân, nén chúng lại và giải phóng một cách đồng thời.

Chỉ cần như thế.

Xung lực từ vụ nổ đã đẩy tôi lao đi vùn vụt.

Bỏ lại thanh kiếm của tên mắt-đỏ đang chém vào không khí.

Và đưa tôi vào maai của mình.

Giờ thì không còn cần tốc độ, không thêm sức mạnh, cũng như bất kì ma thuật nào.

Tôi chỉ việc vuốt nhẹ cổ hắn bằng lưỡi kiếm.

Khứa một lát da thật mỏng.

Rồi rời maai sau khi đã để lại một đường máu ri rỉ ra.

Cùng lúc đó, kiếm của hắn chỉ sượt nhẹ qua má.

“Bài thứ hai.”

Một lần nữa, tôi lao tới, đối diện với mắt-đỏ cùng lúc hắn đang thu kiếm.

Nhưng lần này không dùng ma lực.

Do đó mà hắn nhanh hơn.

Nhưng dù nhanh đến đâu thì cũng không thể tấn công khi đang thu kiếm được.

Vì thế mà mắt-đỏ-san bị tôi tiếp cận một cách quá dễ dàng.

Và giờ còn nửa bước.

Nó quá gần với hắn, nhưng xa với tôi. Một khoảng cách vô nghĩa hoàn toàn.

Một khoảnh khắc để lặng im nuốt trọn.

Đó là vì mắt đỏ đang bối rối.

Tôi có thể thấy rõ những biểu hiện trên mặt hắn.

Cuối cùng, sau vài giây đắn đo, hắn chọn cách lùi lại.

Biết ngay mà.

Vì sự luân chuyển ma lực đã tiết lộ ý định của tên đó trước cả khi hắn hành động.

Nhờ vậy mà dù hắn có nhanh hơn, tôi vẫn là người đầu tiên di chuyển.

Tôi áp sát trước cả khi hắn kịp rút lui, rồi dùng kiếm để ‘quan tâm’ chân hắn.

Lần này sẽ sâu hơn chút.

“Kuh ……!”

Hắn bật ra tiếng rên rỉ, trong khi cố lánh xa tôi hơn.

Nhưng lần này tôi sẽ không đuổi theo vậy.

“Bài thứ ba.”

Bởi mọi thứ chỉ mới là bắt đầu.

◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ 

Đã bao giờ hắn ta thấy sự chênh lệch như lúc này? Đó là câu hỏi đang hiện hữu trong đầu Olba, khi thanh hắc kiếm đang giày xéo cơ thể hắn.

Kể cả khi chiến đấu với cô gái tên Alpha, hay lúc thất bại trước công chúa ở Lễ Hội Chiến Thần, sự chênh lệch hắn cảm thấy vẫn không nhiều đến vậy.

Nếu phải nói thì nó giống như cái thời còn trẻ, khi hắn ta chỉ mới bắt đầu cầm kiếm và chiến đấu với thầy mình. Khi một đứa trẻ đối đầu với một người trưởng thành. Một kẻ chập chững đối đầu với một bậc thầy lão luyện. Thậm chí, nó còn không gọi là ‘chiến đấu’.

Đấy là cảm nhận hiện giờ của Olba.

Dù cho kẻ đang đứng trước hắn ta không có vẻ gì là mạnh. Hay ít nhất là hắn không thấy áp lực như lúc đấu với Alpha. Mọi thứ từ kẻ này toả ra đều tương xứng với hai chữ ‘tầm thường’. Từ tư thế, đến ma lực, kiếm thuật đều không hề nổi trội. Sức mạnh lẫn tốc độ cũng chẳng đáng chú ý.

Hoặc không, là cậu ta không cần chúng. Chỉ với kỹ năng, đường kiếm của cậu đã hoàn thiện đến mức thuần khiết.

Lợi thế áp đảo của Olba – lượng ma lực khổng lồ của hắn – đã bị đạp đổ hoang toàn chỉ với kỹ năng.

Điều đó khiến hắn càng thảm hại.

Việc hắn còn sống và đứng đấy đều là do kẻ đối diện cho phép. Nếu kẻ đó đổi ý, thì cuộc đời gã sẽ lập tức tắt phụt ngay tại đây.

Mặc cho hắn có thể phục hồi hầu hết mọi vết thương không quá nguy hiểm, nó vẫn còn đó một giới hạn lẫn mớ tác dụng phụ đang ngày càng trầm trọng hơn cả.

Đấy là chưa kể đến việc, hắn đã mất một lượng máu lớn, thịt bị cắt nát và xương thì đã gãy vụn. Chắc chắn sẽ cần một lượng thời gian không nhỏ để hắn hồi phục hoàn toàn.

Nhưng, trước những thương tổn đó, Olba vẫn sống.

À không, là được phép sống.

Chính điều đó đã dấy lên những nghi vấn trong gã.

“Tại sao…?”

Tại sao lại để ta sống?

Tại sao lại cản đường ta?

Tại sao ngươi quá mạnh?

Tại sao…?

Kẻ mặc áo choàng đen nhìn xuống hắn.

“Dấu mình trong bóng tối, săn lùng mọi tội ác. Đó là lý do duy nhất để bọn ta tồn tại. ”

Một tông giọng trầm đặc nhưng buồn bã vang lên.

Và nhờ nó, cuối cùng Olba đã hiểu được đôi chút về kẻ đang đứng trước hắn.

“Ngươi… ngươi định sẽ chống lại ‘nó’ sao?”

‘Nó’ ở đây là một thứ đã quá đỗi thân thuộc với Olba, một thứ mà luật pháp không thể phán xét.

‘Nó’ là sức mạnh, quyền uy và những góc tối.

Vì ánh sáng của luật pháp không thể soi rọi hết các góc cạnh của thế giới, nên ‘nó’ sẽ luôn tồn tại.

Thậm chí, kể cả khi đã dấn thân vào nó, Olba vẫn bị giẫm đạp và phá vỡ bởi những kẻ bên trên.

Và vì thế hắn ta đã luôn thèm khát sức mạnh… cho đến tận lúc hắn gục đỗ.

“Nhưng dù có là ngươi, hay cả chúng… dù có mạnh mẽ đến mấy thì vẫn không thể thắng đâu. Bóng tối của thế giới này… nó còn sâu hơn cả ngươi tưởng. ”

Olba nói ra những lời từ tận đáy lòng hắn.

Nhưng không phải để cảnh báo, mà là mong muốn của hắn. Mong rằng kẻ này cũng sẽ vỡ vụn, cũng mất hết mọi thứ và chìm vào tuyệt vọng như hắn. Nhưng đồng thời từ sâu bên trong, Olba đang lo sợ, sợ cái ước muốn ấy sẽ không thể thành sự thật, sợ rằng, hắn ta chỉ đang ghen tị với những kẻ sẽ vượt qua hắn.

“Ta không quan tâm. Dù có sâu đến đâu ta vẫn sẽ tiến tới. ”

Không hề có sự hiếu thắng hay một sức mạnh to lớn nào ẩn trong lời nói đó. Tất cả chỉ là sự tự tin, cùng một quyết tâm sắt đá.

“Nói thì luôn dễ hơn làm đấy, oắt con.”

Nhưng Olba không thể chấp nhận.

Tuyệt đối không chấp nhận những lời đó.

Bởi vì hắn cũng đã từng như thế, cho đến khi, hắn mất hết tất cả cũng vì sự ngu ngốc đó.

Chính lúc này hắn quyết định vượt qua lằn ranh cuối cùng. Lấy ra viên thuốc trong túi ngực, hắn nuốt trọn nó chỉ trong một hơi.

Olba đã từ bỏ ý định sống sót rời khỏi đây. Nhưng nó vẫn không là gì khi hắn có thể dùng mạng mình để dạy cho tên nhãi này một bài học.

Về bóng tối của thế giới này.

—————————————————————–

Shinigamilnteam.com

Trans + Edit: Rimo