Vào thời khắc Olba đặt chân đến chỗ xảy ra cuộc chiến, toàn bộ khu vực đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong bể máu.
Dù cho trong căn cứ này chẳng có một ai thuộc hàng phế vật. Chưa kể, một vài cá nhân thậm chí là còn đủ mạnh để đứng vào hàng ngũ của đội Cận vệ hoàng gia. Nhưng, giờ đây…
“Làm sao mà mọi chuyện thành ra thế này?!”
Trong một đại sảnh rộng lớn và âm u của căn cứ ngầm, nơi duy nhất ánh trăng có thể chui lọt từ thế giới bên ngoài, gã thấy được…
Những binh lính của tổ chức…
Kẻ này đang nằm đè lên kẻ khác…
Với những dòng máu ri rích chảy thay cho những con suối rầm rì…
Chúng đã tạo nên một ngọn núi từ xác chết.
Tất cả, chết với đúng một nhát kiếm duy nhất. Chúng hoàn toàn đã bị nghiền nát bởi một sức mạnh áp đến đảo kinh hoàng của đối phương.
“Là lũ khốn các ngươi……!”
Những kẻ mà ánh mắt điên cuồng của Olba hướng đến, là một nhóm người đang mặc bộ bodysuit đen huyền. Dựa vào phần phồng ra từ phần trên cơ thể thì có vẻ họ đều là những cô gái trẻ tuổi với tầm vóc hơi nhỏ con.
Có 7 người hết thảy. Nhưng ở vị trí chỉ được soi rọi bởi ánh trăng như lúc này, sự hiện diện của họ mờ nhạt đến mức Olba sẽ mất dấu ngay nếu gã lơ đãng dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ. Các cô gái, những người có khả năng thao túng ma pháp phi thường, đang tự kiểm soát sự hiện diện của chính họ.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy họ sở hữu sức mạnh đủ để đối chọi với Olba. Tuy cảm thấy hổ thẹn, nhưng gã vẫn phải thừa nhận điều đó.
Và như thể kề lên cổ gã lưỡi hái của sự chết chóc, một cô gái trẻ từ đầu đến chân phủ đầy màu máu đã bắt đầu ghim chặt ánh nhìn về phía gã ta.
“……!”
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Olba, một hồi chuông réo lên inh ỏi . Dù không có lý do nào cụ thể, dù chỉ là bản năng, nhưng mọi chất xám của gã đều đang gào thét lên rằng cô gái này cực kỳ nguy hiểm.
Còn về phía cô gái, mặc kệ cho máu trên bộ bodysuit nhỏ từng giọt, từng giọt lên sàn đất, cô chầm chậm áp sát gã ta. Với điệu bộ vô cảm, cô kéo lê thanh kiếm đã rướm đầy máu, để lại một vệt máu kéo dài phía sau lưng.
“Bọn mày là ai? Đến đây với mục đích gì?!”
Olba hét lên để trấn áp nỗi sợ hãi đang bủa vây trong tâm trí.
Bởi vì mỗi người trong số họ thôi cũng đã đủ sức để làm đối thủ với gã, nhưng ở đây lại có tới bảy người. Còn điều gì xui xẻo hơn được chăng?
Chỉ có điên mới ngu ngốc xông lên mà không thèm suy nghĩ trong tình cảnh này.
Chính vì vậy, ngay cả khi đang than thở cho sự đen đủi của bản thân, Olba vẫn không ngừng tìm cách để thoát khỏi tình cảnh trước mắt.
Nhưng cô gái dính đầy máu kia xem ra đã không thèm để ý đến lời nói của gã.
Cô chỉ mỉm cười.
Bên dưới chiếc mặt nạ đã nhuộm trong màu đỏ, là một cô gái chỉ còn biết mỉm cười.
Ta chắc chắn sẽ bị giết!
Đó là những gì Olba nghĩ. Nhưng……
“Lùi lại đi, Delta.”
Nghe thấy thế, cô gái ngừng di chuyển.
Cô lui về theo lời nói như thể không có gì xảy ra. Còn Olba chỉ biết nhìn cô ta quay bước với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Thế mà, thay vào đó, một cô ả khác lại bước tới.
“Chúng tôi trực thuộc Shadow Garden.”
Đó là một giọng nói êm dịu, đến nỗi nếu như không phải đang ở trong tình cảnh này thì có lẽ gã đã yêu nó ngay khi vừa nghe thấy.
“Và tôi là Alpha.”
Câu nói ấy khiến cho Olba sực tỉnh, gã nhận ra rằng cô gái đó đã cởi bỏ đi chiếc mặt nạ của mình tự khi nào.
Để lộ dưới ánh trăng rũ rượi, một làn da trắng trẻo mỹ miều.
Song, trong sự im lặng ấy, cô gái nhẹ nhàng tiến bước.
“……!”
Là một elf tóc vàng.
Một vẻ đẹp đủ để cướp đi hơi thở của gã.
Bước thêm một bước nữa.
“Mục tiêu của chúng tôi…… là sự hủy diệt của Diabolos.”
Nhẹ nhàng và thanh thoát, cô vung thanh kiếm đen huyền trong tay, thứ đã xuất hiện từ hư không, vẽ một đường kiếm trang nhã vào không khí.
Màn đêm bị cắt đôi.
Hoặc lưỡi kiếm đen kia đã khiến Olba có những ảo giác như thế.
Áp lực không khí, áp lực từ thanh gươm, mỗi phần của chúng đều mang đầy vẻ đe dọa và khủng hoảng, tất cả như muốn nhấn chìm gã sâu vào cơn khủng hoảng đến tột cùng.
Cô ta đạt được sức mạnh này chỉ ở độ tuổi hiện tại?!
Cơ thể Olba cứ thế rung lên với cả sự ghen tỵ và sợ hãi.
Nhưng đó chưa phải là mọi thứ, những gì khiến gã cảm thấy sốc hơn thứ sức mạnh đó, là những điều vừa tuông ra từ miệng của cô ta.
“Khốn kiếp…… mày nghe được cái tên đó từ đâu?!”
Tổ chức Diabolos. Ngay cả trong căn cứ này thì số ít người biết được cái tên đó vẫn rất ít. Vậy tại sao…?
“Bọn ta biết tất cả, sự thật về con quỷ Diabolos, Lời nguyền của Diabolos, Hậu duệ của các anh hùng, và cả…… về quỷ hoá. ”
“Cái, cái quái gì thế này……”
Tất cả mọi điều Alpha vừa nói đều là những bí mật mà ngay cả đến Olba cũng chỉ mới biết được một phần nhỏ. Bởi điều đó luôn được bảo mật vô cùng cẩn thận, không có lý nào có thể bị rò rỉ ra bên ngoài được.
“Ngươi đang nghĩ chỉ các người là những người duy nhất biết về lời nguyền của Diabolos, phải không?”
“Kuh……!”
Olba bắt đầu trở nên hoang mang, gã không bao giờ tha thứ cho việc để lộ thông tin tuyệt mật như thế này được.
Nhưng giết hết mấy con ả này để bịt đầu mối sao?
Gã không thể nào có đủ sức để làm điều đó.
Vậy nên trong hoàn cảnh hiện tại, những gì Olba phải làm là…… sống sót. Đúng vậy, gã cần phải sống sót và cảnh báo cho tổ chức về sự tồn tại của mấy con ả này.
Chính vì lẽ đó có… gã lao thẳng lên phía trước.
“AAAHHHHHHH !!!!!”
Olba rút kiếm ra và vận hết sức bình sinh chém về phía Alpha.
“Ara~ , thật liều lĩnh.”
Alpha dễ dàng gạt đi thanh kiếm của gã.
Kèm theo đó là một đòn đáp trả sượt qua má Olba, khiến dòng máu đỏ tươi bay thẳng vào khoảng không.
Nhưng Olba đã không dừng lại.
Một lần vài lại lần nữa, không quan tâm bao nhiêu lần thanh kiếm gã bị gạt đi, Olba vẫn tiếp tục vung thanh kiếm của mình hòng tạo ra cơ hội trốn thoát.
Còn về phần Alpha, cô dễ dàng tránh mọi đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc. Chỉ cần vài động tác đơn giản, cô hoàn toàn nhìn thấu kiếm thuật của gã và né nó một cách hoàn hảo.
Ngược lại, Olba thì đã nhận khá nhiều vết chém. Những vết thương cứ dần hiện diện trên cánh tay, trên đôi chân, và cả trên vai gã.
Mặc dù vậy, không hề có đòn nào gây hại trực tiếp đến tính mạng gã ta.
Việc này đủ chứng tỏ rằng ý định của cô là bắt gã về để thẩm vấn thay vì giết bỏ. Nhận ra điều đó đã khiến Olba không khỏi nở ra nụ cười trong lòng.
Cuối cùng gã đã phát hiện ra con đường máu dẫn đến điều mà gã thầm hy vọng.
Sau lần thứ ‘n’ thanh kiếm của gã vung vào khoảng không trống rỗng, Olba nhận một vết chém trước ngực và phải lùi về sau.
“Tiếp tục việc này chỉ tốn thời gian thêm thôi.”
Tuy vậy, Olba chỉ im lặng không trả lời.
Gã quỵ xuống trong khi tay trái đang ấn chặt lấy vết thương trên ngực mình, rồi gã cười… và nuốt ngay một thứ gì đó không rõ.
“Ông đang làm… Cái?”
Một cách đột ngột, cơ thể Olba tăng trưởng lên gấp hai lần bình thường. Da gã chuyển sang màu đen tuyền, các cơ bắp nổi phồng lên còn mắt gã thì chuyển dần sang màu đỏ thẫm.
Trên hết, lượng ma lực trong cơ thể gã đang tăng vọt lên gấp nhiều lần thông thường.
“……!”
Không hề có một dấu hiệu, lưỡi kiếm của Olba loé lên tấn công. Tuy Alpha đã xoay sở kịp thời để đỡ nó nhưng dư chấn vẫn khiến cô nhăn nhó hết cả mặt.
Và… như một phản xạ đã ăn sâu vào máu, cô nhanh chóng nương theo đòn đánh nhảy lùi về sau hòng tạo khoảng cách với gã.
“Thật là một trò thú vị…”
Vừa lay nhẹ đôi bàn tay hơi tê cứng, Alpha nói trong khi nghiêng đầu.
“Mức sóng đó là ma thuật mất kiểm soát, đúng chứ? Hmm, và ông đang cố kiềm chế nó chỉ bằng sức mạnh bình thường thôi sao? ”
“Alpha-sama, cô ổn chứ?”
Một cô gái phía sau vội vàng hỏi hang Alpha khi nhìn thấy cô lần đầu tiên lui lại trong trận chiến.
“Không sao đâu, Beta. Chỉ là chút phiền phức thôi…… hmm? ”
Khi Alpha hướng sự chú ý trở lại phía Olba, gã đã biến mất.
Thay vào đó là một cái hố hình vuông tại nơi mà gã ta vừa đứng, cùng với một đoạn cầu thang kéo dài xuống sâu hơn.
Một cửa ẩn.
“……Hắn chạy rồi.”
“Hắn chạy rồi sao… ? Mau đuổi theo, nhanh lên!”
Nhưng, Alpha đã nhanh tay chặn đường cô gái đang định nhảy xuống cái hố kia lại.
“Không cần thiết. Bởi phía bên kia…… ‘ngài ấy’ đã chuẩn bị đón lõng hắn sẵn rồi. ”
“’Ngài ấy’?…… Nói về về việc đó thì… Shadow-sama đã nói là ngài ấy sẽ đi trước và để lại mọi việc cho chúng ta. Vậy có khi nào……?”
“Đúng vậy. Shadow-sama đã đi về một hướng không xác định, nên tôi cứ nghĩ là ngài ấy đi lạc, nhưng nào ngờ….. ”
Alpha mỉm cười thật nhẹ nhàng.
“Ngài ấy dự đoán trước được cả điều này. Thật là, chẳng bao giờ ngài ngừng khiến chúng ta ngạc nhiên cả.”
Cứ như thế, đôi mắt các cô gái lấp la lấp lánh hướng vào miệng hố kia bằng tất cả sự kính trọng.
————————————————
Rimo: Chap này hơi nghiêm túc quá thì phải? Um… có lỗi gì thì mọi người góp ý nhe~. Chap sau anh main về thì sự lầy lội sẽ lên ngôi thôi ạ…
Trans: Rimo
Edit: Zolnes
https://shinigamilnteam.com