♤(góc nhìn main)
“……Mùi thơm quá. Mẹ, mẹ đang ở nhà à?”
Khi tôi còn đang gặm một nỗi căm hờn trong phong mình, mùi của thịt nướng ở phía bên ngoài xộc thẳng vào mũi tôi khiến cho bụng tôi kêu réo lên.
Tôi đói quá.
Tôi không cảm thấy mình thích việc nấu ăn, nhưng nếu mẹ tôi ở nhà,tôi sẽ nhảy cẫng lên trong vui sướng.
Bên cạnh đó, tôi cũng có vài câu hỏi muốn hỏi mẹ mình.
Có phải công việc của mẹ thuần buồm xuôi gió hay là do sa cơ lỡ vận nên giờ mẹ mới có thời gian bù đắp cho con à ?
Có lẽ tôi chẳng việc gì phải lo về vấn đề này cả, hoặc có thể đây chỉ là ý thích của tôi.
Well, nếu đó chỉ là ý thích, mình chí ít cũng phải cảm ơn mẹ mình.
“Mẹ, bữa tối nay có gì vậy……?”
Tôi mở cửa nhà bếp trong khi vẫn đang nói chuyện với mẹ.
Và rồi tôi thấy mẹ mình cùng với một người phụ nữ khác.
Cô ấy là một người phụ nữ mảnh khảnh, mặc áo T-shirt và mặc quần jean.
Ai đang ở cùng mẹ nhỉ?
Không,……bóng lưng này…trông quen vãi.
“Oh, Sendai. Mẹ trước đấy vừa gặp Shion chan xong.”
“Shion?”
“Ồ, chắc hẳn con phải ngạc nhiên lắm khi thấy mẹ và Shion chan có mối quan hệ tốt như thế này nhỉ, hẹ hẹ hẹ.”
“……Ah.”
Người phụ nữ ngay bên cạnh mẹ, người mà mẹ gọi là Shion ấy, dần dần quay người lại về phía tôi, và tôi đã nhận ra khuôn mặt ấy.
Hoặc là, tôi biết người ấy.
“Hyori senpai…….”
“Sendai, Shion chan hôm nay làm bánh hamburger đó. Thưởng thức tôi nào.”
“E-erm…..là-làm sao mẹ biết Senpai vậy mẹ?”
“Oh, chỉ là tình cờ thôi. Phải không, Shion chan.”
Khi mẹ tôi gọi thẳng bằng tên của chị ấy, Senpai gật đầu nhẹ trong khi hạ thấp khóe mắt.
Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy khuôn mặt tươi cười của Senpai…
“Vậy, con nên ở trong phòng mình chờ đợi cho đến khi bữa tối sẵn sàng nhé.”
“Nh-nhưng.”
“Điều này thì tốt khi con cảm thấy vui mừng khi thấy Shion chan ở đây, nhưng thật tệ khi con lại ở đây để cản trở việc nấu ăn.”
“……Con hiểu rồi.”
Nghe lời mẹ, tôi rời khỏi nhà bếp và trở lại căn phòng của mình.
Tôi không hiểu tại sao mà mẹ mình và Hyori senpai có thể biết nhau được cơ chứ.
Nhưng mà cái sự tình cờ này là thế quái nào?
Chả lẽ họ biết nhau từ trước vì rằng mẹ tôi đã gặp chị ấy ở một lớp nấu ăn mà chị ấy đã từng học chăng?
Nếu thế thì…trái đất này tròn thật.
Bên cạnh đó,
“Hôm nay mình sẽ được ăn món mà Senpai nấu.”
Nghĩ về điều đó thôi, tim tôi đã nhảy ra ngoài lồng ngực rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ tới, cái ngày mà tôi có thể được ăn món ăn mà do Hyori senpai nấu.
Kể cả khi tôi đã quay trở lại phòng, sự hào hức của tôi cũng không hề giảm.
Tôi ngồi trên giường và hít thở sâu để bình tĩnh và làm dịu cảm giác bồn chồn của mình.
“Sendai, bữa ăn sẵn sàng rồi.”
Mẹ tôi gọi tôi và tôi lại rời khỏi phòng mình thêm lần nữa.
Và khi tôi quay trở lại phòng bếp, tôi đã thấy Hyori senpai và mẹ mình đã ngồi xuống ở phía đối diện nhau.
“……”
“Con còn chần chứ gì nữa? Lại đây, ngồi đằng kia nào.”
“Eh, con ngồi cạnh Senpai á?”
“Chứ còn gì nữa . Đừng nói với mẹ là con thích ăn tối khi ngồi cùng mẹ đấy nhá, hẹ hẹ hẹ.”
“A-ah, tất...tất nhiên là không rồi. ”
Chỉ riêng việc ngồi cạnh Hyori senpai thôi đã khiến tôi phải đi thở oxi gấp rồi.
Và cái sự hài hòa giữa mùi thơm của thịt nướng và một mùi hương ngọt ngào và dễ chịu này đã kích thích mạnh khứu giác của tôi.
Tôi không biết mùi đấy là mùi gì, nhưng nó cứ khiến tôi lâng lâng khi ngửi mùi hương tỏa ra từ người chị ấy.
“Nào ăn thôi. Shion chan, cảm ơn cháu vì ngày hôm nay.”
“Không. Không có gì to tát đâu cô.”
“Nào, Sendai, đừng có sốc quá mà ăn đi chứ.”
“V-vâng.”
Tôi đã bị cuốn hút bởi ánh nhìn và mùi hương của chị ấy ở ngay cạnh tôi, và rồi tôi cố nở một nụ cười ngượng nghịu và đan 2 tay vào với nhau...
Sau đó thì tôi cắn một miếng hamburger.
“……Yum.”
“Mmmm, Shion chan tay nghề tốt thật. Sendai, con nên cảm thấy cảm kích vì Shion chan đã nấu cho con bữa ăn này đấy.”
“Cả-cảm ơn nhiều lắm,……um, Hyori senpai.”
“Yeah. Ăn nhiều lên các con.”
Với khuôn mặt không có tí cảm xúc nào, Senpai nó với tông giọng nhỏ.
Khi tôi nghe lại lần nữa, nó là một giọng nói rõ ràng và trong trẻo.
Sau khi chị ấy cắt bánh hamburger ra rồi cho vào miệng mình, chị ấy liếc nhìn thôi.
“U-um……có gì không ổn sao?”
“Cảm ơn vì con thú nhồi bông.”
“Eh? O-oh, không có gì đâu, mà nó……có gây phiền phức cho chị không?”
“Không, nó làm tôi hạnh phúc lắm. Tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận.”
“O-okay.”
Tôi đoán chắc là chị ấy sẽ rất vui vẻ khi nhận con thú đấy mà.
Và chị ấy nhớ rất rõ về mình luôn…
Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy vui vẻ đến như vậy,mặc dù đó là một vấn đề tầm thường.
“U-um, Hyori senpai.”
“……”
“E-erm–“
“……”
Tôi rất vui khi Senpai vẫn có thể nhớ đến mình nên tôi đã kết thúc cuộc trò chuyện với chị ấy, nhưng trông chị ấy có vẻ không vui thích gì việc gần tôi cả.
Tôi nhìn ra chỗ khác và giữ im lặng.
Nhìn thấy điều đó, tôi từ bỏ và tiếp tục ăn.
Cả ba chúng tôi đều ăn trong im lặng.
Chúng tôi hết chuyện để nói với nhau rồi, nhưng trên hết, chị ấy nấu ăn đỉnh thật, và mẹ tôi tập trung vào nó tới mức mà quên cả nói chuyện luôn.
“Cảm ơn về bữa ăn này. Shion chan, nó ngon thật đấy, phải không Sendai?”
“V-vâng. Nó rất ngon.”
“Không, mẹ chắc chắn là con sẽ thích nó.”
“Chà, mẹ đi đây. “.
“Eh, lại nữa?”
“Mẹ có nhiều việc ở công ti lắm. Tự nghỉ ngơi nhé con.”
Sau khi đặt đôi đũa xuống, mẹ tôi nhanh chóng bước vào phòng của mình.
Tôi bị sốc khi mẹ tôi vẫn hành xử như mọi khi , và Senpai đang ngồi cạnh tôi cũng ngay lập tức đứng dậy rời khỏi vị trí của mình.
Tôi đã nghĩ rằng vì chị ấy và mẹ tôi là người quen của nhau, nên lẽ dĩ nhiên rằng khi mẹ tôi đi thì chị ấy cũng sẽ phải đi về thôi.
Đó là điều tôi đã nghĩ…thé chóa nào chị ấy lại bắt đầu rửa bát đũa nhỉ.
“Eh.”
“…..Có chuyện gì sao?”
“Kh-không. Em sẽ rửa đống bát đũa này, được không ạ?”
“Không, Để đó cho tôi.”
“Nh-Nhưng.”
Tôi sẽ làm nó. – Nhưng, nhưng… “Bởi vì rằng tôi là người đã nấu ăn thì tôi cũng sẽ là người phải dọn dẹp. Hay cậu coi đó là một sự phiền toái?”
“Kh-không phải thế.”
“Chà, cậu có thể nghỉ ngơi.”
“H-haa.”
Tôi không biết làm sao mà chị ấy có thể vào được nhà của tôi, nhưng tôi cảm thấy không thoái mái tí gì khi chị ấy rửa bát sau khi đã ăn xong thậm chí chị ấy còn là khách nữa.
Nhưng ánh mắt vô cảm của chị ấy khiến tôi không biết rằng là tôi có nên đồng ý để chị ấy rửa không nữa.
Tôi nhìn chị ấy trong khi Hiyori senpai đang lặng lẽ rửa đống bát đũa này.
Tôi bị ấn tượng bới cái cách mà chị ấy làm việc này rất là trơn tru.
Khi chị ấy rửa bát, tôi đã bị choáng ngợp bởi cách chị ấy nhẹ nhàng xắn tay áo lên và buộc tóc mình lại thành một búi cao.
Khi tôi lại nhìn thấy cái cổ mỏng đấy, tôi lại một lần nữa tăng xông.
“…Kh-không.”
Tôi đã nhìn vào nó được một lúc lâu rồi, và rồi tôi cảm thấy một cái gì đó trỗi dậy trong tôi.
Và rồi,
“Um, để em giúp chị.”
Khi tôi gọi chị ấy, Senpai quay người lại trong khi đang rửa bát.
“Thế là, em được rửa bát rồi chứ?”
Chị ấy không nói gì và rồi chị ấy lại quay người lại và tiếp tục rửa bát.
“V-vâng. Em xin lỗi, nhưng em sẽ giúp chị rửa bát.”
“…..Yeah.”
Hoảng loạn, tôi đứng cạnh chị ấy.
Hương thơm nhẹ nhàng,khác với chất tẩy rửa, kích thích não tôi lần nữa.
Mỗi lần chị ấy đưa cho tôi một cái đĩa sáng bóng, thì lại là một lần tôi nhìn thấy thần chết chạm vào người mình.
Chỉ có hai người chúng tôi, cùng với Hiyori senpai, ở cùng nhau trong phong bếp.
Tôi vẫn không thể hình dung được tình huống này, thà rằng bảo tôi đi tìm giải độc đắc nghe nó còn dễ hơn việc ở trong tình huống này.
Tôi tiếp tục rửa bát trong im lặng.
♡(góc nhìn nhà gái)
Tokiwa kun,anh là người coi trọng gia đình và thân thiện với phụ nữ, phải không??
Em thích điều đó lắm.
Tất nhiên, mình cũng sẽ thích anh ấy kể ca khi anh ấy có một chút ngỗ nghịch nữa.
Anh ấy ăn humburger và anh ấy bảo nó rất ngon.
Con tôi thì được xem cận cảnh anh ấy ăn.
Tôi đã ướt khi được nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của Tokiwa kun.
Tôi cảm kích khi mình mặc quần Jean.
Tôi lo lắng đến mức mồ hôi chảy liên tục.
Mồ hôi liên tục chảy xuống đùi tôi…
Và tôi yêu cái cách mà anh ấy rửa bát ngay bên cạnh tôi.
Khi anh ấy lấy đặt cái đĩa vào chạn, tôi luon cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ tay anh ấy.
Kể cả sự rung động nhỏ đó thôi cũng đã khiến tôi hưng phấn lắm rồi~
Mẹ-chồng-ơi, mẹ đã đi ra ngoài rồi chứ?
Thế là chỉ có mình tôi và anh ấy ở trong nhà thôi♡
Tôi muốn tắm cho anh ấy, kì lưng cho anh ấy. Tôi phải đảm bảo rằng các tấm ga trải giường trong phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng trong khi anh ấy thư giãn..
Cùng nhau đứng bên cạnh nhà bếp khi ấy, tôi cảm giác như chúng tôi đã nên thành vợ chồng rồi vậy.
Tôi không thể chờ đợi cho đến cái ngày chúng tôi cưới nhau và sau đó tôi được gọi là [Mrs. Tokiwa] bởi hàng xóm xung quanh chúng tôi khi ấy.
ĐÊM NAY SẼ LÀ MỘT ĐÊM DÀI ĐÂY♡
–
–