♤(goc nhìn main)
“Oi Sendai, hôm nay không có cơm trưa à?”
“Quay trở lại vấn đề, hôm nay không có à. Có lẽ đây chỉ là sở thích của ai đó chăng.”
Tôi được nhắc nhở về hộp cơm trưa Kaneko nói chuyện với tôi trong suốt giờ nghỉ.
Tôi không quá hào hứng tới mức dựa vào một hộp bento mà tôi không biết ai là người đã đưa cho tôi và với mực đích gì, nhưng điều đó đã làm tôi cảm thấy không được thoải mái trong người khi nó dừng lại mà không có chút dấu hiệu gì.
Tôi thắc mắc liệu đã có chuyện gì xảy ra với người mà đã đưa tôi hộp cơm này.
Hoặc đó là do tôi không đến để cảm ơn cô hay anh ấy mặc dù cô hay anh ấy tự nguyện làm cơm hộp cho tôi ?
Không, tôi không biết người đó là ai cả, nên tôi chả có cách nào mà liên hệ tới người đấy, và tôi thậm chí đã để thư vào trong đấy nữa nên tôi đoán điều này là không đúng.
Thế rốt cuộc người ấy là ai?
Tôi thực sự thắc mắc rằng đó có phải là một trò đùa hay là người hâm mộ hay là người bám đuôi tôi.
Tôi thắc mắc rằng có phải người đó cảm thấy vui khi móc mỉa tôi về việc tôi cảm thấy vui mừng như thế nào khi được nhận hộp cơm trưa.
……Không, nếu thế, thì được mục đích gì?
Tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm điều gì đó để khiến họ có thể tặng quà cho tôi nhiều như thế.
“Chà, có lẽ hôm nay sẽ là ngày mà mày phải đi xuống căn tin của trường rồi, chắc vậy?”
“Tao đoán thế. Nhưng mà này, Kaneko, chả phải mày nên đi ăn cùng với Takaya san hay sao?”
“Tao thích cô ấy, nhưng tao thích đi chơi cùng với người anh em của mình hơn. Và tao cảm thấy như tao sẽ được làm chính mình hơn khi được ở cùng mày.”
“Tao cảm kích mày rồi đấy. Vậy thì, về bữa trưa…..hm?”
“Có chuyện gì ồn ào bên ngoài nhỉ?”
Trong khi tôi đang nói chuyện cùng với Kaneko, thì bất chợt có những tiếng ồn kì lạ phát ra ở bên ngoài lớp học.
Chúng tôi nhìn vào hành lang với vẻ tò mò.
Ở đó là một người phụ nữ đứng một mình ở phía trước cửa lớp học, và toàn bộ sự chú ý của cả lớp đều đổ dồn vào người phụ nữ đó.
“Hyori senpai……?”
“Này, này, đó là Hyori senpai đấy. Sao chị ấy lại ở đây nhỉ ?”
Như mọi khi, chị ấy vẫn giữ được vẻ mặt lạnh tanh đấy , nhìn thẳng về phái trước và đang giữ trên tay một thứ trông như một chiếc hộp lớn ở phía trước cơ thể chị ấy.
Và từng bước, từng bước,như thể chị ấy đang sợ hãi khi phải đi cân bằng trên một giàn giáo không cố định, chị ấy tiến vào lớp học một cách chậm rãi .
Chị ấy đến trước mặt chúng tôi……?
“Tokiwa kun.”
Với một thanh âm trong trẻo, chị ấy đã gọi tên tôi.
Vào khoảnh khắc đó, lời xì xào bàn tán trong lớp lại càng tăng lên .
Tôi, không nghĩ rằng là mình sẽ được réo tên, đang bị đóng đá trước tình huống trên.
Và rồi chị ấy đến chỗ tôi và đưa tôi cái hộp mà chị ấy đang giữ trong người.
“Đây, đây là hộp cơm trưa dành cho cậu.”
“……Eh?”
“Hộp cơm trưa của ngày hôm nay. Tôi không biết lúc nào nên đưa hộp này cho cậu.”
“……Cho em?”
Kế bên tôi, Kaneko, cũng đang há hốc mồm vì kinh ngạc trước việc này.
Vào khoảnh khắc đấy, Senpai thì thầm, [Cô đã dặn mình là phải chăm sóc con của cô giúp cô ấy.]
“A-ah, mẹ em làm cái này rồi đưa cho chị à? Erm, em xin lỗi.”
“……Liệu cậu sẽ ăn nó chứ?”
“T-tất nhiên. Erm, cảm ơn chị vì chị đã mang nó đến đây.”
“Yeah. Hẹn gặp cậu sau.”
Senpai đưa tôi hộp cơm trưa vầ nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Mọi người nín thở nhìn cô bước ra ngoài mà không hề để ý đến những tiếng xì xào và ánh mắt của những người xung quanh. Ngay khi Senpai biến mất, mọi thứ giống hệt như ong vỡ tổ.
“Này, đó có phải là Hyori senpai, đàn chị năm hai phải không nhỉ?”
“Đúng rồi,chị ấy xinh vãi. Và mùi cũng thơm nữa .”
“Nhưng mà tao nghe đồn rằng chị ấy ghét con trai mà? Sao bây giờ chị ấy lại đưa hộp cơm trưa cho một đứa con trai ở lớp mình chứ……?”
“Có phải họ đã hẹn hò rồi không? Mối quan hệ của họ là gì vậy ?”
Đám con trai bắt đầu lũ lượt kéo đến vây quanh tôi.
Nhưng tôi không biết cách để nói hay giải thích như nào, nên tôi nhìn thằng Kaneko và cầu xin nó sự trợ giúp.
Tuy nhiên, có vẻ như Kaneko mới là người sốc nhất sau câu chuyện này, và mọi ám chỉ về sự giúp đỡ của tôi đều không lọt được vào nó , bởi vì nó vẫn đang bị hóa đá với cái miệng vẫn đang há hốc ra.
Khi tôi đang vật lộn với việc trở thành tâm điểm của vấn đế, cuối cùng một tiếng chuông cũng vang lên, báo hiệu đó như một cứu cánh giúp cậu tạm thời thoát khỏi sự chú ý.
◇
“Tao không thể tin được rằng Sendai rồi có ngày sẽ phản bội tao mà đi theo Hyori senpai.”
Tao đã nói với mày là chuyện nó không phải thế mà.”
Giờ nghỉ trưa.
Kaneko và tôi đang ăn ở trên sân thượng.
Tôi thì không cần phải đi đến căn tin trường nữa.
Còn Kaneko thì phải mua bánh mì và đi cùng với tôi.
“Tao nghe nói chị ấy ghét con trai dữ lắm. Nhưng tao đoán là chị ấy đã gom hết cam đảm của mình để có thể đưa hộp cơm trưa đó cho mày kể cả khi đó chỉ đơn giản là chạy vặt thôi đấy?”
“Tất nhiên là éo phải rồi. Mẹ tao là một người phụ nữ đảm đang, nên mẹ tao mới làm bữa trưa rồi nhờ chị ấy chuyển đến cho tao và chị ấy thì không thể từ chối được vì chị ấy là một người tốt .”
“Hmmm. Nhưng, nếu loại trường hợp ngày hôm nay ra đi, thế còn ngày hôm qua và các ngày trước đó thì sao? Tất cả chúng đều cùng là một cái hộp này? Trong trường hợp đấy, chỉ có thể tất cả chúng đều là của Senpai.”
“Đó đều là do mẹ tao làm hết. Tao không biết mối quan hệ giữa Senpai và mẹ tao nó như thế nào, nhưng họ có vẻ là bạn tốt của nhau , nên mẹ tao mới đến nhờ Senpai đưa cơm cho tao.”
“Thế thì sao chị ấy hôm nay vào lớp mình làm cái gì?”
“Thì là……ừ thì, tao đoán là chị ấy cảm thấy tệ khi mà cứ để cơm trưa của tao vào trong tủ giày của tao mỗi lần như thế .”
Vẫn chính là chiếc hộp cơm trưa của ngày hôm qua và lại được thiết kế với hình trái tim được làm bằng vảy cá hồi.
Tôi biết nó đều là của mẹ tôi. Nhưng liệu mọi thứ đều có đúng như vậy?
Mẹ tôi chưa từng làm những cái việc xấu hổ này để thể hiện tình mẫu tử trước đây cả.
Thậm chí ngay từ đầu tôi cũng chưa từng nhờ mẹ mình làm cho tôi hộp cơm trưa cả.
“Nhưng giờ cả cái lớp này đều đang bàn tán về việc sao mày và Senpai lại đang trong một mối quan hệ đấy. Tuyệt vời quá, phải không, được trở thành chủ đề của một câu chuyện phiếm cùng với một người đẹp như vậy?”
“Vậy trọng tâm chính của cái chuyện phiếm đấy là cái mẹ gì?”
“Tự mày nghĩ đi, vậy điều gì mà mày muốn nói chuyện với tao trong suốt giờ nghỉ trưa này? Tao không chắc đâu, chả lẽ mày định nói chuyện với tao về Hyori senpai?
“……Không, đủ rồi.”
Tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý của lớp chỉ bởi một sự tình cờ trong suốt giờ nghỉ này.
Tôi giải thích cho Kaneko chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng trông nó thì vẫn cứ hoài nghi tôi.
Tôi có thể nói rằng là việc chúng tôi đi hẹn hò chỉ là trong tưởng tượng của mày thôi hoặc là tao với chị ấy chả là gì của nhau cả thì nó vẫn cứ nghĩ rằng tôi đã nhắm chị ấy từ trước.
Tôi không muốn làm phức tạp quá vấn đề với Senpai lên nữa.
“Kaneko, vì còn ít thời gian, nghe tao nói này: Chả có gì xảy ra giữa tao và Senpai hết.”
“Yeah, yeah, cứ cho là như vậy đi. Nhưng mà này , chuẩn bị tốt tinh thần để bị xoi mói bởi những người bạn cùng lớp của chúng ta trong vòng vài ngày đi.”
“Haa…..chắc tao chết mất.”
Sau khi hoàn thành bữa trưa, tôi đã phải chịu một chút áp lực khi đi vào lớp học .
Chúng tôi đều đang ở cái tuổi mà chúng tôi thích tò mò vào truyện tình yêu của người khác, và chúng tôi biết rằng bởi vì nó là chuyện của người ta nên chắc chắn sẽ có rất nhiều điều mà chúng tôi muốn nghe hết.
Và tất nhiên rồi, ngay khi tôi vừa vào trong lớp học , các bạn học của tôi đã bắt đầu hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và Hyori senpai.
Tất nhiên, không có gì cả là câu mà tôi có thể trả lời, nên tôi đã cố gắng nói như vậy cho họ , nhưng nó không có hiệu quả gì.
Điều này khiến tôi nhận ra sự việc này gây chấn động đến mức nào khi một học sinh cuối cấp được cho là xinh đẹp nhất trường lại vào lớp của một học sinh lớp 11 và đưa hộp cơm trưa cho một hậu bối cụ thể là tôi đây.
Sau tất cả, cả lớp tôi đều chỉ bàn tán về tôi và Senpai trong suốt thời gian học và thậm chí đến cả lúc tan học nữa.
Sau giờ học, tôi rời khỏi lớp học như là để chạy trốn .
“Ah, mình mệt vãi……mình phát ốm mất.”
Tôi thở hồng hộc khi tôi đã ra khỏi cửa chính với hai tay đang chạm vào đầu gối.
Mối nghi ngờ về chuyện tình cảm với Hyori senpai.
Không còn cách nào khác, tôi đã phải chịu đựng sự mệt mỏi từ việc nghe những cái lời đàm tiếu qua loa linh tinh và trở thành người phải trả lời cho những thứ không có thật.
Tất nhiên, điều này vẫn ổn vì họ chỉ nói rằng họ ghen tị với hạnh phúc của tôi .
Tuy nhiên vẫn có những người khủng bố tinh thần tôi bằng những lời không được thân thiện cho lắm.
Tôi đoán nó là sự ghen tị, nhưng tôi có thể làm gì được nếu họ phàn nàn về tôi ?
“Mình đi về thẳng nhà đây. Tôi nên gửi cho Kaneko một tin nhắn.”
Tôi xin lỗi nó trên LINE vì rằng tôi đã lờ nó đi và chạy một mạch đi chỗ khác .
Và rồi tôi ngay lập tức nhận về một tin nhắn phản hồi ngay lập tức, [Đừng có quên người anh em này kể cả khi có Senpai nhé].
Thật đấy à, mày thật sự là một người tốt và thấu hiểu nhỉ.
Nhưng nếu mày hiểu tao, tao sẽ bảo mày là đừng có mà nhắn tin kiểu này với tao.
“…..Sau tất cả, mình sẽ phàn nàn với mẹ mình ngày hôm nay.”
Tất cả những điều này là do mẹ tôi xử lí kém tinh tế quá.
Bên cạnh đó, nếu như chỉ mình tôi bị cảm thấy bất tiện thì không nói, nhưng mà nó lại liên lụy đến Senpai khi khiến chị ấy cũng phải cảm thấy khó chịu về những lời đồn rằng chị ấy thích tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không đánh giá cao việc một người lớn mà gây ra rắc rối cho người nào đó nhỏ tuổi hơn mình, bất kể có là việc họ có mối quan hệ tốt với nhau như nào.
…..Hôm nay phải nói chuyện cho ra ngô ra khoai mới được.
♡ (góc nhìn nhà gái)
“Ehehe, có một số kiểu tin đồn như thế này đã lan ra khắp trường rồi. Mình căn đúng lúc phết .”
Tôi cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tốt.
Tôi đã có thể nhìn vào đôi mắt của Tokiwa kun lúc ở trường và nói chuyện với anh ấy, và rồi cũng có một số bạn cùng lớp của tôi nói chuyện với tôi và hỏi tôi rằng [Hyori san, cậu hẹn hò với một hậu bối à?].
Tôi đã nhận được những lời chúc phúc không chỉ là từ ba mẹ mình mà còn là từ toàn bộ ngôi trường này.
Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, [Tokiwa kun, anh là một người tuyệt vời nhất] và nó sẽ là một cú nổ lớn.
Tất nhiên, sẽ có những con ruồi sẽ bay vo ve bên tai.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tokiwa kun sẽ luôn là của tôi và chỉ là của tôi mà thôi.
Sẽ có rất nhiều con ruồi nhặng không biết địa vị của mình là ở đâu, nên tôi cảm kích chính mình khi mà tôi đã cho chúng nó biết được ai mới là chủ ở đây.
Giống như một con sinh vật nào đó tên Miyama vào ngày hôm đó chẳng hạn.
Chắc chắn là sẽ có những con giòi bọ sẽ muốn tiếp cận và bắt chuyện với Tokiwa kun.
Và thật là tanh tưởi khi mà chúng nó cứ ở sau lưng anh ấy mà nói rằng [Anh ấy thích mình] mọi lúc mọi nơi.
Quay trở lại với vấn đề chính, con súc vật đấy trông như kiểu sắp khóc rồi.
Chà, Tokiwa kun là một người tốt, nên tôi đoán là con đĩ đấy sẽ sốc lắm khi nhận ra rằng anh ấy đã có người thương rồi.
Tôi đếch cần biết về điều đó.
Tôi đếch cần quan tâm xem mấy con đĩ đó bị tổn thương như nào.
Tôi đếch cần quan tâm tới những kẻ mà lợi dụng lòng tốt của Tokiwa kun và khuyến khích anh ấy phản bội lại người vợ của mình.
Mình cuối cùng cũng có thể nói chuyện với anh ấy đường đường chính chính rồi
Ehehe, em vui lắm.
Đến ngay cả mẹ chồng cũng đã nhờ tôi phải chăm sóc cho từng bữa trưa của anh ấy.
Kể cả là bữa tối nữa.
Tôi mong rằng rồi nó sẽ là vĩnh viễn.
Tôi ước rằng tôi có thể nói, [HÃY ĂN LẤY EM ĐI.]
…..Lại anh sẽ nắm lấy tay em lần nữa?
Không, tôi không nghĩ như vậy.
“Em muốn anh phải động chạm vào em vào một ngày nào đó...”
Em nhắc anh Kaneko nhá !! Kkk, em đã nhắc anh rồi mà có nghe đâu, giờ để nhà gái dằn mặt cho :))) Sốc chưa anh, cái tội thể hiện tình cảm dành cho main đấy anh :)) Ghen rồi :))) Cayyyyyyy :)) Lúc anh main buồn thì đi chơi với gái giờ anh main như vậy thì lại ghen, có không giữ mất đừng tìm nha anh :)))