♤(góc nhìn main)
“Senpai chị ấy……không có ở đây chứ?”
Tôi trở về nhà trên chuyến tàu muộn hơn mọi khi vì rằng tôi đã đi lang thang.
Nên đúng như dự đoán, Senpai hôm nay không có ở đây.
Tôi đang định cảm ơn chị ấy vì hộp cơm trưa và thay mặt cho mẹ tôi xin lỗi chị ấy vì sự bất tiện mà mẹ tôi đã gây ra cho chị nếu như chúng tôi đi trên cùng một chuyến tàu mà trước đó chúng tôi hay như vậy.
“…Nhưng có lẽ nó cũng là sự phiền phức nếu mình nói chuyện với chị ấy.”
Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ tàu khi nó đang chạy với tốc độ cao .
Ngẫm lại thì , hôm qua đúng là ngày hiếm có trong đời.
Rằng Hyori senpai đã đến nhà tôi và nấu ăn cho tôi , chúng tôi còn rửa bát cùng nhau và nói chuyện được một lúc khá lâu.
Chị ấy nhất định là một phần của gia đình tôi.
Nếu như tôi có thể trở thành bạn trai của cô ấy , tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Một người phụ nữ xinh đẹp, nấu ăn ngon huh.
Nếu như tôi chỉ có thể nhìn vào chị ấy, tôi sẽ chỉ biết đừng nhìn mà ngưỡng mộ chị ấy.
Nhưng khi mà tôi cảm nhận chị ấy đến gần mình, tôi không thể không bối rối trước chị ấy.
Tôi thậm chí còn bắt đầu mong đợi rằng mẹ tôi sẽ đưa chị ấy về nhà một lần nữa vào hôm nay.
Chà, tôi không nghĩ rằng điều này là đáng mong đợi cả.
Ngày mai là ngày nghỉ , do vậy tôi đoán mình sẽ không gặp chị ấy đâu.
Thật đấy, làm gì mà có ai có thể có mối quan hệ tốt với nhiều cô gái chứ.
……Không, tôi đã có cơ hội đó.
Miyama san.
Cô ấy bảo rằng cô ấy thích tôi.
Tôi cũng đã nghĩ rằng cô ấy là một người dễ thương và rất dễ bắt chuyện nữa.
Nên trong tương lai tới tôi chắc chắn sẽ trở thành một người bạn tốt của cô ấy.
Nếu mà mọi người không hiểu lầm rằng Hyori senpai và tôi có một mối quan hệ với nhau.
Và nguồn cơn rắc rối của việc này chính là do cách hành xử thiếu tinh tế của mẹ mình.
Tôi vẫn còn khá giận khi mà nghĩ tới điều này.
“Nhưng, chà, mình đoán Miyama san sẽ không cư xử lạnh lùng như trước kia nữa.”
Tôi đã rất đau khổ khi bị từ chối và trở nên tức giận khi mẹ tôi xử lí thiếu tinh tế như vậy.
Nhưng giờ tôi cũng đã trở nên bình tĩnh hơn, tôi nhận ra rằng nếu Miyama san thực sự thích tôi, cô ấy sẽ không từ bỏ tôi chỉ vì mấy cái chuyện phiếm này đâu, tôi đoán thế.
Trong trường hợp vụ cướp ở cửa hàng tiện lợi, tất nhiên rằng nó chỉ là một sự hiểu lầm tai hại khi họ nghĩ tôi đã bắt được tên cướp, nhưng đặt vào trong cái tình huống hiểm nghèo đấy, ai rồi cũng sẽ phải bộc lộ cảm xúc đặc biệt nếu như họ nghĩ rằng tôi là người đã cứu họ.
Tôi đoán chắc chắn đây chính là hiệu ứng cầu treo.
Nhưng khi tôi mà thực sự nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ phải nghĩ rằng tôi là một con người nhàm chán thôi.
Đó chính là lí do mà cô ấy sử dụng Senpai như một bức bình phong để che đi việc rời xa khỏi tôi của cô ấy.
Phải, nó chắc chắn là như thế.
Thôi thì mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ tìm được cho mình một người mới tốt hơn…….
Em mong được gặp lại chị lần nữa, Senpai.
◇
“Hm, cửa mở sẵn rồi à?”
Trong lúc tôi đi đến Akaitohama, cơn giận dữ của tôi hướng vào mẹ tôi đã tan biến đi phần nào.
Tôi đã chạy thẳng về nhà khi vừa mới xuống ga.
Tôi nhận ra rằng cửa phía trước đã mở sẵn.
“Mẹ mình về rồi?”
Nhưng ánh sáng trước của nhà thì vẫn đang tắt.
Khi tôi trở vào nhà, hành lang vẫn tối đen như mực.
Nhưng kì lạ thay, có một mùi thơm thoang thoảng ở đây.
“Mùi cà ri à……tôi biết là mẹ mình đang ở nhà mà.”
Ngay khi bị thu hút bởi mùi cà ri, tôi đã chạy thẳng tới nhà bếp.
Trước khi mở cửa phòng bếp, tôi đã nghỉ tới điều này.
Mình có nên nói nặng lời với mẹ mình không?
Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đưa cho mẹ mình mọt lời cảnh báo bởi vì tôi không muốn mẹ mình làm hành động như kiểu trưa nay thêm bất kì một lần nào nữa, và kể cả khi tôi vẫn chưa nguôi giận…nhưng mẹ tôi sau đó vẫn nấu cho tôi và tôi hiểu rằng mẹ tôi đi làm vất vả như nào, do vậy tôi không muốn mẹ mình bị cằn nhằn bởi cậu con trai của mình cả.
Tôi đã quyết định bỏ qua và trở thành một người chín chắn hơn, và rồi tôi bước vào nhà bếp.
Và rồi sau đó…
“Mừng trở về nhà.”
“Con……eh, tại sao……?”
Mẹ tôi không có ở đây.
Người mà đang đứng trong nhà bếp này không ai khác chính là Hyori senpai, đang mặc bộ đồng phục và tạp dề.
“Bởi vì cô đã dặn tôi.”
Tôi đã rất bất ngờ vì sự xuất hiện ngoài dự đoán của tôi đến mức tôi còn phải biểu lộ nó ra bên ngoài mà không thể giữ nó được ở bên trong, nhưng chị ấy thì nói điều này nhẹ tựa lông hồng vậy.
“Mẹ em á? E-erm, nhờ chị nấu?”
“Yeah. Cô ấy nhờ tôi nấu cơm cho cậu.”
“H-haa……”
Tôi đã chấp nhận cái tình huống lố bịch này một lần rồi, một phần vì chị ấy đứng đó rất tự nhiên với chiếc muôi trên tay.
Khi tôi bình tâm suy xét lại về điều này, nó dường như đã nằm trong tính toán trước của Senpai khi chị ấy đợi tôi về nhà, nấu cơm cho tôi nhưng thực sự đấy, chị ấy làm việc này rất bình thường cùng với sự bình tĩnh đến lạ thường của chị ấy.
Chị ấy làm việc này như thể đây chính là nghĩa vụ của chị ấy mà không lấy bất cứ lời than vãn nào.
Chị ấy đặt đĩa cà ri lên bàn.
“Bữa ăn sẵn sàng rồi. Ăn nó trước khi nó nguội.”
Vì chị ấy nói với tôi như vậy, nên tôi đã ngồi xuống chỗ mà đang đặt đĩa cà ri đấy.
Nó thơm phết.
Và bụng tôi réo lên.
“Ah…….”
“Có vẻ cậu đang đói nhỉ. Đúng lúc phết.”
“E-em xin lỗi…….e-erm.”
“Đây là thìa của cậu.”
“Cả-cảm ơn chị…..”
Lời nói bình tĩnh của chị ấy đã khiến tôi nhanh chóng chấp nhận cái thìa đấy, chắp hai tay vào, và rồi xúc một muỗng cà ri bỏ vào miệng.
Nó có vị khá là cay, nhưng mà cay vừa phải.
Không nghĩ nhiều, tôi đã nói ra rằng [ngon.]
“Nó ngon chứ?”
“V-vâng, nó rất ngon. Oh, um, mẹ em… đang ở đâu?
“Cô đi ra ngoài ăn rồi. Cô có hẹn ăn tối cùng với đồng nghiệp mình vào hôm nay và sẽ đi về muộn. À, cô còn đi với chú của cậu nữa.”
“Bố em luôn á? E-em hiểu rồi…….”
Tôi chưa từng nghe tới việc bố tôi đã lên một kế hoạch gì đó bởi vì bố ngày nào cũng về rất trế, nên tôi thoáng ngạc nhiên khi nghe câu chuyện này từ Senpai.
Mối quan hệ của chị ấy với mẹ tôi tốt đến cái mức mà mẹ tôi có thể tiết lộ chuyện này cho chị ấy luôn sao.
Chà, nếu nó là như vậy , thì cũng dễ hiểu tại sao mẹ mình có thể để cho chị ấy vào nhà của mình như vậy.
“…..Em xin lỗi. Mẹ em đã luôn nói những điều điên rồ.”
Tôi nghĩ rằng điều này quá đỗi dị thường khi đặt trọn niềm tin vào một người hoàn toàn xa lạ về trách nhiệm nấu ăn cho cả gia đình tôi kể cả khi trước đó bạn có tin tưởng họ rồi.
Nên tôi thay mặt mẹ mình xin lỗi chị ấy.
Nhưng Senpai đã trả lời một cách quyết đoán.
“Ôn thôi mà, đây chỉ là yêu cầu từ mẹ cậu thôi. Đừng quá lo về điều đó.”
Sau khi nói điều đó, chị ấy lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.
Thật sự có chuyện quái gì đã xảy ra với mối quan hệ giữa mẹ tôi và chị ấy vậy?
….Tôi nên hỏi chị ấy.
“Um……mối quan hệ của chị với mẹ em là gì vậy?”
Tôi đã nghĩ rằng đây là một câu hỏi khó, nhưng chị ấy lại trả lời tôi cứ như kiểu là tại sao tôi lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
“Chúng ta là một phần của gia đình.” Chị ấy trả lời như vậy
“Gia đình?”
“Quan trọng hơn, món cà ri ngon chứ? Tôi làm món này mà không được chuẩn lắm.”
“Kh-không, nó rất ngon.”
“Tôi hiểu. Vậy cứ ăn nhiều đi. Vẫn còn nhiều phần lắm.”
“V-vâng.”
Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi mà tôi rất muốn hỏi chị ấy, nhưng ánh mắt của chị ấy nhìn tôi kinh tới mức mà tôi khồn thể nói được bất cứ cái gì.
Bầu không khí im lặng và ngượng nghịu này khi được ở cùng với Senpai đã khiến tôi ăn món cà ri mà không nói được lời nào.
Tôi thậm chí còn đã xin thêm phần nữa.
Đến cuối cùng, tôi ăn được ba đĩa cà ri và giờ tôi đã no rồi.
Ngay sau đó Senpai nhanh chóng ăn hết đĩa cà ri.
“Ah.”
“Cậu muốn ăn thêm à?”
“Kh-không, chí ít thì em có thể rửa đĩa.”
“Ổn thôi. Cô nhờ tôi làm giúp cậu mà.”
“Không… đúng như dự đoán.”
“Đi tắm đi. Tôi chuẩn bị nước rồi. “
“…..Liệu cái này cũng là do mẹ em dặn chị như vậy chăng?”
“Yeah.”
“…..”
Mẹ tôi đã nhờ một cô gái là học sinh cấp 3 mà mẹ mình quen biết không chỉ là chuẩn bị bữa tối mà còn cả chuẩn bị nước nóng hộ cho tôi luôn nữa.
Tôi tự hỏi da mặt mẹ mình có dày đến mức làm giáp xe tăng không.
Kể cả khi đó có là phụ huynh của mình đi chăng nữa, tôi cũng sốc nặng và cạn lời luôn.
“Có gì sai sao? Nhanh mà đi tắm đi.”
“……Em hiểu rồi.”
Tôi để chị ấy ở lại nhà bếp một mình và chạy thẳng đến nhà tắm.
Tôi đã bị ánh nhìn sắc bén của chị ấy nhìn thẳng vào và không thể phàn nàn thêm bất kì điều nào nữa.
Có lẽ là do mùi mồ hôi của tôi chăng.
Tôi sẽ nhanh chóng tắm thật nhanh để có thể rửa sạch mồ hôi trên cơ thể mình.
…Liệu có như dự đoán, chị ấy sẽ trở về nhà khi mà tôi đi tắm không nhỉ ?
♡( góc nhìn nhà gái)
“Ehehe, mình sẽ sử dụng….chiếc thìa mà Tokiwa kun đã sử dụng.”
Tôi đã liếm lấy phần phía sau của cái thìa nơi mà vẫn còn sót lại cà ri.
Tôi hôn lên nó.
Tôi liếm lấy nước bọt của anh ấy.
DNA của anh ấy đang chảy trong người tôi.
Tôi tự hỏi liệu mình sẽ mang thai không.
Điều đó là tốt thôi nếu như mình làm điều đó.
“Fufu, anh đã ăn rất nhiều đấy . Hư quá đấy Tokiwa kun, nhưng em yêu lắm đó♡”
Tôi đã làm phần cà ri đó, nhưng sau khi anh ấy ăn nó, nó thậm chí còn đậm đà hơn nữa.
Tôi còn liếm cả cái đĩa đấy nữa.
Tôi không thể thể hiện phần xấu hổ đó của mình cho Tokiwa kun thấy được.
Không, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ chỉ cười tôi vào bảo tôi chỉ là một đứa trẻ hư hỏng chăng ~
Hôm nay tôi tắt bình sớm chỉ cho nước hơi âm ấm thôi.
Tôi muốn anh ấy sớm ra khỏi phòng tắm.
Ngày hôm qua tôi đã làm việc chung cùng với Tokiwa kun, và tôi khi ấy đã thấm mệ, nên tôi đã đi trở về nhà.
Nhưng hôm nay thì khác.
Chúng tôi có thể xem TV cùng nhau và rồi ngủ cùng nhau trên một chiếc sofa.
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi đã ướt lắm rồi~
Tôi đã nói với anh ấy rằng bố và mẹ chồng của mình sẽ về nhà trễ, nhưng đó chỉ là lời nói dối mà thôi.
“Hôm nay họ còn lâu mới về.”
Tất nhiên rồi, tôi biết chứ.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ, do vậy họ sẽ đi ra ngoài ăn tối cùng nhau và ở bên ngoài cùng nhau luôn.
THẬT TUYỆT VỜI♡
TÔI KHÔNG THỂ CHỜ ĐỢI CHO ĐẾN CÁI NGÀY MÀ TÔI TẠO NÊN KỈ NIỆM CÙNG VỚI TOKIWA KUN. KỈ NIỆM CÁCH CHÚNG TÔI GẶP NHAU, KỈ NIỆM CÁCH CHÚNG TÔI LẦN ĐẦU NHÌN VÀO NHAU HAY KỈ NIỆM CÁCH MÀ HAI CHÚNG TÔI ĐỘNG CHẠM NHAU VÀ CÒN NHIỀU HƠN NỮA♡
Hmmm. Nếu thế thì ngày nào cũng là ngày kỉ niệm nhỉ?
Tôi tự hỏi liệu ngày đó có phải là ngày hôm nay.
“Như là ngày kỉ niệm chúng ta ngủ cùng nhau……tôi đoán vậy.”