♤(góc nhìn main)
“Ah.”
Tôi đang trên đường về thẳng nhà của mình, nhưng tôi thì cảm thấy không ổn một chút nào, nên tôi đã đi lang thang quanh mấy khu phố mua sắm và phát hiện Miyama san và Takaya san đang nói chuyện ở phía trước một game center.
Móa, tôi đang có kế hoạch vui chơi ở đây rồi mới trở về nhà mình, nhưng giờ thì khó cho tôi vào bên trong chỗ đấy quá.
Tôi đã quay đầu trở về nhà ngay khi tôi dừng lại thấy họ thì…
“Ây, chờ chút đã, Tokiwa kun.”
Takaya san đang gọi tôi.
Tôi quay người lại và thấy họ đang bước đến trước mặt tôi.
“Ch-chuyện gì vậy?”
“Umm. Tớ xin lỗi về ngày hôm qua, tớ đã hơi lỡ lời rồi.”
“Ah, đừng lo lắng về điều đó. Bên cạnh đó, sao cậu nay không có dự định đi chơi với thằng Kaneko à?”
“Ahaha, tớ hẹn anh ấy vào ngày mai. Um, sao chúng ta không thể nói chuyện ở đây một lúc nhỉ?”
“Ở đây luôn sao?”
“Chà, tớ định nói rằng chúng tớ định nói chuyện phiếm với cậu lâu hơn nhưng Chika thực sự là đang có điều muốn nói với cậu.”
“Miyama san?”
Khi tôi nhìn vào Miyama san với vẻ ngạc nhiên, tôi để ý rằng Miyama san, người mà đang núp ở phía sau lưng Takaya-san, nhìn bối rối, và liếc nhìn tôi.
“Um, cảm ơn cậu vào ngày hôm đó.”
Vì một lí dop nào đó, cô ấy lại đi cảm ơn tôi vào một ngày nào đó mà tôi không biết.
“Cảm ơn? Không, tớ có làm cái gì đâu.”
“Không, tớ cảm kích thật. Cậu biết không, tớ khi ấy đã ở trong cửa hàng tiện lợi ở Akaitohama khi mà nó đã bị cướp tấn công.”
“Eh?”
“Tớ thực ra là đang đi lang thang quanh Akaitohama vào ngày hôm đó. Tớ đã thấy một học sinh cấp 3 đã bắt được tên cướp, và khi ấy tớ nghĩ rằng tớ đã thấy người ấy trước kia. Và ngày hôm sau, khi Ricchan đã rủ tôi đi một cuộc hẹn đôi với một thanh niên, tớ đã bất ngờ khi mà cậu ấy nói với tôi tên của người thanh niên đó. Tớ khi ấy không ngờ rằng ân nhân của mình lại là một bạn học cùng lớp. Tớ đã nghĩ rằng đó chính là định mệnh.”
“Miyama san……”
Cuối cùng thì, một trong những câu hỏi của tôi đã có được lời giải.
Đó là câu hỏi tại sao Miyama san lại tốt với tôi như vậy.
Hóa ra đó chỉ là một sự tình cờ khi Miyama san cũng có mặt ở cửa hàng khi ấy.
“Sendai kun, đó là lí do tôi….tôi thực sự thích Sendai kun.”
“….Eh? Cậu nói gì cơ?”
“Ahaha, nhưng tớ sẽ không nói về việc đi ra ngoài cùng cậu hoặc là cái gì đó tương tự như vậy.”
“Tại-tại sao?”
“Tớ chỉ nói như vậy thôi. Sendai kun cũng là một bạn học mà. Tớ sẽ không ép một người mà đã có bạn gái đi cùng mình nữa.”
“Bạn gái? Không, tớ đã có đâu.”
“Nhưng hôm nay, khi tớ đã thấy Hyori senpai đi tới lớp của chúng ta, tớ đã quyết định từ bỏ. Tớ không thể nào mà thắng được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy được. Tớ mong cậu sẽ có được hạnh phúc.”
“Eh, um, đó là điều mà tớ muốn nói.”
“Bye-bye, Sendai kun. Um, tớ sẽ không làm gì nữa, vì vậy mong cậu đừng nói điều này cho Hyori senpai.”
“Ah……”
Miyama san và Takaya san cùng nhau đi vào trong đấy mà không hề lắng nghe lời giải thích của tôi.
Tôi vẫn chưa thể định hình lại được đầu óc của mình trước một sự thật rằng đây là lần đầu tiên trong đời tôi có một cô gái lại nói lời thích tôi nhưng bằng cách thần kì nào đó mà tôi bị hiểu lầm và bị từ chối.
Tôi đứng chôn chân tại đó một lúc, liếc nhìn vào lối vào của game center .
♡(góc nhìn nhà gái)
“Tokiwa kun, anh nay về trễ quá đó.”
Tôi đã làm xong bữa tối ở nhà anh ấy rồi và giờ chỉ còn chờ đợi anh ấy nữa thôi.
Điều này sẽ rất tốt nếu như tôi có thể được chờ đợi anh ấy trở về nhà như này, vì nó chính là đặc quyền của tôi.
Nhưng nếu anh ấy về nhà trước…tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi phải chờ anh ấy rồi..
Tôi bắt đầu trở nên lo lắng và lo âu, tự hỏi rằng anh ấy liệu có đang cắm sừng trên đầu tôi ở bên ngoài nhà không.
Tôi thắc mắc liệu có phải anh ấy lại đi chơi với thằng khốn đấy vào ngày hôm nay chăng.
Hoặc có lẽ là do anh ấy đang gặp rắc rối với một con côn trùng nào đó mà cứ ve vãn anh ấy lần nữa nhỉ.
Tôi đoán chắc không phải là cái con gì đấy tên là Miyama ……Tôi chắc chắn về điều đó.
Tôi đã nói cho con nhóc đấy rằng bố mẹ anh ấy đã chấp thuận tôi và Tokiwa kun.
Nếu mà nó vẫn còn điếc không sợ súng mà vẫn cứ thích ngựa quan đường cũ ế,……
“CHẾT ĐI……yeah, cái giống mèo ăn vụng đấy thường sống không có thọ đâu dù nó có chín cái mạng quèn đi chăng nữa.”
Mong anh sẽ về nhà sớm, Tokiwa kun.
Hôm nay em sẽ làm món cà ri đó♡