Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh! - Chương 53: Đây rồi!

Cái này cũng cần tìm.

Nhưng người tìm ra nó không nên là Quân Nhi!

Trang bìa không bùng nổ đến mức khiến người khác phải bỏng mắt khi nhìn vào, thay vào đó nó phác họa hình ảnh hai cô gái dễ thương đang ‘giao lưu trìu mến’, môi chạm môi với nhau…

Nhưng nhiêu đó cũng quá ư bỏng mắt rồi, aaaaaaa!

Mặc dù có phát hiện ra cuốn sách thì Diệp Chỉ Bạch trong hiện tại cũng không liên quan đến chuyện này, nhưng cô không khỏi cảm thấy khó xử cực kỳ!

Diệp Chỉ Quân nắm chặt ‘thánh vật’ trong tay, trong đôi mắt ấy ngoài sự bối rối ra còn ánh lên vẻ mong đợi.

Nhận thấy em ấy sắp lật mở cuốn sách trong tay, Diệp Chỉ Bạch liền đứng bật dậy ngăn lại.

Em gái à, chị không thể để thứ này làm bẩn đôi mắt của em được. Nếu như phải có ai đó bẩn mắt thì hãy để người đó là chị!

Diệp Chỉ Bạch chìa đôi tay nhỏ nhắn còn dính một lớp dầu mỡ mỏng về phía Diệp Chỉ Quân trong sự run rẩy.

“Quân Nhi… đưa chị xem thử.”

“Ể…? Nhưng mà... cuốn sách này...”

“Ngoan nè, nghe lời chị.”

“…”

Bất ngờ thay, trái với hành vi thường thấy, Diệp Chỉ Quân không đưa cuốn sách cho Diệp Chỉ Bạch ngay lập tức.

Có lẽ vì em là tiểu thư của gia đình danh giá nên lắm lúc không hiểu, Quân Nhi à.

Dù tò mò đến mấy thì đây tuyệt đối không phải là thứ mà em nên tò mò!

Trong lòng dấy lên tinh thần trách nhiệm khó hiểu (hoặc là cảm giác xấu hổ), Diệp Chỉ Bạch quyết định bước lên phía trước và trực tiếp lấy cuốn sách.

Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra tức là đã có chuyện bất ngờ xảy ra.

Diệp Chỉ Bạch vội vã bước đi mà không để ý đến một sợi dây mỏng dánh từ chiếc bao tải đang vòng quanh chân cô.

Chỉ một cảm giác cổ chân cô bị vướng, và rồi cô bỗng mất thăng bằng là lao mình về phía trước!

“Á…”

Vang lên đó là một tiếng kêu vô cảm.

“Chị?!”

Diệp Chỉ Quân chẳng còn buồn để tâm đến cuốn sách không mấy quan trọng trong tay cô.

Cảm thấy sốt ruột, cô liền tay ném cuốn sách sang bên.

Cuốn sách cũng theo đó mà lao ra khỏi lan can và rơi xuống khỏi tầng hai!

Toàn bộ cảnh tượng lướt qua trong mắt Diệp Chỉ Bạch trong khi người cô sắp chạm đất.

Sách của tôi!!!!

Ngã cũng đau nhưng không đau bằng cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Thế nhưng đập mặt xuống đất sao mà đem lại cảm giác mềm mại và đàn hồi vậy?

Diệp Chỉ Quân choàng tay đón lấy phần đầu của chị cô với bệ đỡ là hai quả đồi. Cảm giác bản thân không thể giữ được thăng bằng, Diệp Chỉ Quân theo đà cứ thế để bản thân ngã về phía sau. Dùng tấm lưng này tiếp đất, cô trở thành chiếc đệm cho Diệp Chỉ Bạch!

Phịch—

Tiếng động vang lên báo hiệu cú ngã của cả hai người, một trên một dưới.

Boing boing~

Tiếng động vang vọng hai bên tai Diệp Chỉ Bạch khiến cô nghĩ đến thạch rau câu núng na núng nính.

“Ui cha cha cha… chị có sao không?”

“…”

Cảm giác ngượng ngùng lũ lượt kéo đến khiến cô không thể nói thành tiếng.

Đầu vẫn vùi vào trong bầu ngực Quân Nhi, Diệp Chỉ Bạch thầm rủa bản thân vì sự bất cẩn.

Giữ nguyên hiện trạng như thế, đôi tay cô vỗ về lấy lưng của Quân Nhi.

Cử chỉ ấy nhằm truyền đạt rằng cô không sao đồng thời bày tỏ sự xin lỗi vì đã khiến Quân Nhi ngã theo.

Ơ mà… tay mình còn dính dầu, có vẻ mình đã làm dơ đồng phục trường học của em ấy.

Huhu, chị rất rất xin lỗi!!

Hầu gái trưởng phía bên kia được phen giật bắn người, nhưng trông cô có vẻ không còn muốn giải quyết tình hình!

Cặp chị chị em em này sao mà nghịch ngợm quá vậy?! Rắc rối hết chỗ nói!

Diệp Chỉ Quân không vội thúc giục chị ấy ngồi dậy.

Thay vào đấy, cô tiếp tục nằm đấy, đưa hai tay xuống ôm choàng lấy vòng eo Diệp Chỉ Bạch và thổi một hơi bên tai chị cô một cách trìu mến.

“?!”

Cơ thể mỏng manh của Diệp Chỉ Bạch thoáng giật nhẹ. Cô nghe tiếng của Quân Nhi lí nhí bên tai.

“Đừng trách em vì đã không đưa chị cuốn sách đó nha chị… Em biết, cái thứ đó được gọi là ‘doujinshi’, còn nội dung ở trỏng… ừ thì cũng hay nhưng hơi lố quá. Có phải quá sớm để chị đọc không?”

Em đang coi thường ai đấy! Mấy cái thứ mà em nói đó anh đọc đến phát chán rồi!

À không, khoan đã… em thực sự biết về cả doujinshi sao?!

Ừ thì dĩ nhiên.

Trong lúc lên mạng, Diệp Chỉ Quân đã từng vô tình đọc qua vài quyển doujinshi ‘vị cam’.

Trong cái thời đại Internet này, ai mà không tìm chút ‘kho báu’ cho bản thân cơ chứ!

Những cuốn sách với những câu chuyện về lòng quả cảm và trí tuệ, những khoảnh khắc tương tác giữa đủ loại gái xinh có ảnh hưởng lớn đối với Diệp Chỉ Quân.

Đọc xong, cô âm thầm bấm nút lưu lại.

Âu cũng là vì một mục đích.

—Đủ loại tư thế, đủ kiểu kỹ thuật trong những cuốn doujinshi này, cô muốn áp dụng chúng lên chị cô khi chị ấy tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê!

Đối với những người khác thì chúng là ‘tài liệu học tập’.

Nhưng trong mắt Diệp Chỉ Quân, chúng đích thị là tài liệu học tập!

Diệp Chỉ Quân không kiềm được mà ôm chặt chị cô hơn, lòng cô cũng rộn ràng hơn.

Không hãm được cảm giác trìu mến trào dâng bên trong… cô nói thêm.

“Chị biết không… Quân Nhi thực ra có hơi ‘không đứng đắn’ hơn chị tưởng đó. Suốt hai năm qua… à không, từ lúc sinh ra, em đã luôn chờ và chờ chị… Đợi cơ thể chị khỏe khoắn hơn… em sẽ để chị xem những thứ đó nha?”

“!”

Diệp Chỉ Bạch biết bản thân đang sắp lâm nguy!

Đừng hỏi tôi giờ phải làm sao, vì tôi cũng đành chịu.

Đã đành chịu… thì thôi, đến lúc đó rồi tính tiếp.

Ít nhất Diệp Chỉ Bạch biết nếu bản thân còn tiếp tục úp mặt vào ngực Quân Nhi thế này, không sớm cũng muộn cô sẽ chết vì ngạt thở!

Không thở được!

Nhận ra bản thân đã ôm chị mình một hồi lâu, Diệp Chỉ Quân buông lỏng đôi tay để Diệp Chỉ Bạch ngồi dậy khỏi người cô.

Diệp Chỉ Bạch hít lấy một hơi thật sâu, phức cảm lẫn lộn trong lòng khiến cô nhìn đi chỗ khác.

Cô chìa tay ra với hàm ý muốn giúp Quân Nhi đứng dậy.

Ấy chết… quên là tay mình còn dính dầu mỡ!

Thế nhưng, Quân Nhi dường như chả quan tâm mấy. Không chút do dự, cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy.

Sau khi đứng lên, gương mặt cô hiện rõ hai chữ ‘hạnh phúc’.

Ơi là trời, con bé sao mà đáng yêu thế!

Diệp Chỉ Bạch lắc đầu, mái tóc bạc đung đưa theo. Cô nói cảm ơn Quân Nhi mặc dù không biết cô đang cảm ơn cái gì, sau đó cô quay trở về lục lọi những bao tải.

Lần này cô kéo cả Quang Ngọc theo.

Không như Diệp Chỉ Quân, Quang Ngọc nhìn vết dầu mỡ truyền từ tay Diệp Chỉ Bạch sang tay cô với vẻ ghê tởm!!

“Ê… cậu làm cái gì đấy! Không lẽ cậu định bắt ta tìm giúp đấy à? Đừng hòng! Người tốt là người biết tự tìm đồ của mình!”

“Làm như tôi cần cô tìm giúp lắm… Cô có tự nguyện giúp thì tôi cũng chả cần. Tôi sợ cô sẽ chẳng may làm vỡ đồ của tôi.”

“Lại thế nữa… cái con người này, không sớm cũng muộn cũng sẽ khiến mình tức chết mất…”

Diệp Chỉ Bạch không cần cô tìm đồ giùm mà cần cô ấy giúp cái khác.

“Quang Ngọc… nãy cô có thấy cuốn sách nào rơi xuống dưới không? Xuống dưới lầu tìm giúp tôi với, và…”

“Và mang về đây chứ gì?”

“Không, xé rồi vứt thùng rác giúp.”

“?”

Đừng có chấm hỏi tôi, cứ tìm nó rồi xé đi giùm cái!

Nếu không chẳng may tôi do dự để rồi đổi ý mất!

Có trời mới biết Diệp Chỉ Bạch đã phải quyết tâm đến thế nào… mới dám đưa ra quyết định ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’ như thế.

Cuốn doujinshi ấy… dù sao cũng đã đồng hành cùng Diệp Chỉ Bạch suốt bao lâu nay.

Nhưng nhưng nhưng!

Điều cô sợ hơn cả là Quân Nhi sẽ tìm nhặt nó sau đó!

Nếu em ấy cứ giở cuốn sách từng qua tay cô ra đọc trong chính ngôi nhà mới của cô, chắc cô chết vì ngại mất!

Thế nên, vì một cuộc sống tự do phóng khoáng cho nay mai, doujinshi ơi, xin mày hãy hy sinh vì đại nghĩa.

Quang Ngọc bĩu môi, đôi tay ôm sau đầu với màu tóc nâu, cô than thở.

“Ể… không muốn làm đâu, xa lắm… oải lắm.”

Có hai lầu thôi mà má ơi!

Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Chỉ Bạch nghiến răng và đưa một ngón trỏ.

“Tôi sẽ cho cô… một cốc kem Mixue.”

“Ờm…”

“Hai cốc…”

“Hứa đó!!!”

Cô nàng hồ ly lém lỉnh cười tươi, dạo từng bước nhỏ xuống cầu thang để tìm và tiêu hủy cuốn sách!

Có đồ uống vào thì chuyện gì cũng dễ nói!

Diệp Chỉ Bạch chỉ biết giơ ngón giữa về phía Quang Ngọc trong thâm tâm, sau đó cô cúi người xuống tiếp tục lục soát bao tải.

Sao không tìm được ta…

Đừng nói là mất rồi nha…

Cô cũng không thấy nó trong đống đồ Diệp Chỉ Quân đã lấy ra.

Cô hầu gái trưởng trực tiếp đổ hết đống đồ trong bao tải ra, nhưng ngoài phế liệu thì cô chả tìm được gì.

Trong lúc Diệp Chỉ Bạch dần mất hy vọng…

Trong bao của cô, cô thấy phần mép của một chiếc hộp tinh xảo màu đỏ sẫm!

Đâ…

Đây…

Đây rồi!

Chính là nó!

Diệp Chỉ Bạch cẩn thận dọn hết mớ đồ linh tinh quanh chiếc hộp sang một bên và từ từ lấy nó ra.

Một chiếc hộp được buộc quanh bằng dải ruy băng vàng kim thành hình cánh bướm.

Cảm nhận được sức nặng từ chiếc hộp trong lòng bàn tay, một tia dao động thoáng hiện lên trong đôi mắt vô cảm của Diệp Chỉ Bạch.

—Má nó, nắng chói quá!

Diệp Chỉ Quân nhận ra tình hình, cô đến gần và hỏi.

“Chị tìm được rồi sao?”

“Rồi… Chiếc hộp này được đặt cạnh bàn cờ trong giấc mơ… Người đã khuất ấy bảo đây là vật quan trọng.”

“Chúng ta được phép mở ra không chị?”

“Được…”

Diệp Chỉ Bạch từng chút một nâng nắp hộp lên.

Bên trong đó là một chiếc bút máy đen được điểm tô với vài vòng vàng.

So với đống phế liệu trong bao tải, cây bút trông nổi bật hơn hẳn.

Nhưng đối với một Diệp Chỉ Quân đã quen nhìn đủ mọi loại bút hạng sang… cây bút này trông khá bình thường. Cô bèn lấy làm lạ.

“Một cây bút máy…? Nó cũng có ý nghĩa gì đó đặc biệt hay sao chị?”

“Không đâu.”

Diệp Chỉ Bạch lấy cây bút ra khỏi hộp, kiểm tra và xác nhận cây bút vẫn y nguyên, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt cây bút trở lại hộp và nói với Quân Nhi.

“Cây bút này… người đó bảo phải giữ nó cẩn thận, chỉ thế thôi. Giờ đã tìm được rồi thì không còn gì phải lo.”

“Vậy à… Vậy thì tốt rồi chị.”

Diệp Chỉ Quân không đặc biệt để tâm đến ẩn ý đằng sau.

Thấy nét mặt chị cô thư giãn, cô cũng thư giãn theo.

Tuy nhiên…

Ngoài Diệp Chỉ Bạch ra, chắc không còn ai để ý đến.

Một dòng chữ li ti được khắc trên lưng bút.

Diệp Chỉ Bạch khi nãy đã nhìn dòng chữ ấy lần nữa.

—“Gửi tặng Tiểu Bách, chúc mừng sinh nhật.”

Vừa cook xong kết liễu được con ballet đb đáng ghét nên lên chap =)))) 'Vị cam' thường có hàm ý nói về những mẫu chuyện bách hợp bên tung của đó ae Thiệt sự là học tập omg!