Diệp Chỉ Quân không thể không cảm thấy vài phần sửng sốt.
Trước khi đến đây, chị ấy đã bảo người từng sống ở đây đã qua đời, không ngờ chị ấy lại nói thiệt?
Thật là khó tin khi biết được những điều này chỉ qua một giấc mơ.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô nảy sinh đôi chút sự ghen tỵ đối với gã đàn ông phiền phức đã thâm nhập vào giấc mơ của chị mình!
—Dù có chết rồi thì đã sao chứ?
Có lẽ nếu biết được những gì Quân Nhi đang suy nghĩ trong thâm tâm, Diệp Chỉ Bạch ắt hẳn sẽ cười một vố.
Haha, đúng là vớt vát được phần nào mà! Đâu ai ngờ được mình của quá khứ lại bị mỹ nhân như Quân Nhi nảy lòng đố kỵ cơ chứ?
Chết thế này thì ai cũng sẽ xuôi lòng mà nhắm mắt!
Nhưng đối với Quân Nhi mà nói, miễn chị gái của cô vui là được.
Dẫu hiện giờ có hơi không thích hợp để tiến vào nơi ở của người đã khuất, miễn chị cô muốn thì chả có nơi đâu trên thế gian là “không thích hợp” hết.
Diệp Chỉ Bạch đặt chân bước vào căn hộ nơi cô đã an cư trong nhiều năm. Bóng tối của căn phòng ập đến ngay lập tức cũng không khiến cô lo lắng hay sợ sệt dủ chỉ một chút.
Mười năm đằng đẵng…
Ngày này qua tháng nọ đến năm kia, cô đã trở nên quá quen thuộc đến độ không còn cảm thấy sợ hãi khi cứ mãi đi đi về về chốn tồi tàn này.
Một căn phòng không quá 30 mét vuông với một chiếc giường gỗ ván, một tủ đồ, một bàn học cũ kỹ cùng một bàn ăn nhỏ chừa lại một khoảng không gian nhỏ đến mức không biết có đủ để nấu nướng không, cùng với đó là một không gian chật chội để vệ sinh cá nhân.
Đây là toàn bộ những gì mà Diệp Chỉ Bạch sở hữu trong tiền kiếp. Nhìn đống này ai dám gọi là nhà?
Diệp Chỉ Bạch thì lại không nghĩ như thế. Đây cũng chỉ là một điểm dừng, cùng lắm là loại điểm dừng tồi tệ nhất để tá túc, nghỉ ngơi trên chuyến hành trình dài tên đường đời.
Thâm tâm nghĩ là thế… nhưng khi Diệp Chỉ Bạch bước chân lên mặt sàn gỗ bụi bặm, tiếng cót két phát ra cùng lúc sự cảm kích dâng trào trong cô.
Dù cho có tối có tăm đến mấy, nơi đã chấp nhận chất chứa mình ắt sẽ không nỡ mà làm hại tôi.
Két…
Gì đấy? Tiếng động đâu ra vậy?
Ké-két…
Diệp Chỉ Bạch dường như nghe được tiếng động giống như đinh vít lỏng rơi ra đến từ phía cánh cửa nơi tay cô đang tựa vào.
“Cẩn thận bên cạnh kìa, chị ơi!!”
“Hở? Ối!”
Phản ứng của Diệp Chỉ Bạch không chút trì trệ, cô nhanh chân khẽ phóng sang bên đối diện khi nghe tiếng hét đầy bất ngờ của Quân Nhi.
Chân vừa tiếp đất chỗ mới, chỗ đứng cũ của cô đã bị phủ lên một lớp bụi mù mịt.
—Không còn chốt cửa níu giữ, khung cửa ngã xuống đất cái rầm!
?!
Cái cửa này phải chăng trong lúc lâm chung có ý định giết một kẻ đã chết như mình à?!
Đến cái chốn ẩn náu nho nhỏ còn muốn làm tôi bị thương!
Không đợi thêm một khắc nào, Diệp Chỉ Quân liền vòng tay ôm lấy cơ thể Diệp Chỉ Bạch, mắt cô nhìn cánh cửa đang nằm úp dưới đất, tim cô đập thình thịch dữ dội!
“Chị có thấy đau chỗ nào không? Để em coi lẹ cái nào!”
“Không cần đâu… chị ổn mà… ứm!”
Diệp Chỉ Quân!
Em muốn gì thì nói, chứ đừng có thừa cơ luồn đôi tay nhỏ nhắn lạnh như băng đó vào trong áo chị mà sờ mó lung tung nghe chưa!
Diệp Chỉ Bạch nhanh tay ôm lấy vùng gần bụng, ngăn không cho đôi bàn tay nghịch ngợm đó di chuyển lên phía trên.
Ê ê ê!
Diệp Chỉ Quân đã xác thực chị cô không bị khung cửa va trúng, có chăng chính vì không bị sao nên mới cần cô vận động đôi tay một chút để giúp chị cô bình tĩnh lại, lỡ như chị cô trở nên hoảng hốt sao!
Không không không em gái à, chị không hoảng do cánh cửa mà hoảng do em đó!
Hehehe…
Nhìn hai chị em giằng co, người công người thủ với nhau, Quang Ngọc không khỏi cười khúc khích một cách ngốc nghếch.
Quá… quá đủ wow rồi đó!
Trong khi đó, cô hầu gái trưởng đang đứng đợi ở ngoài cũng vội vàng lao vào trong khi nghe thấy tiếng động.
Diệp Chỉ Quân phản ứng cực kỳ nhạy bén, cô ngay lập tức rút tay ra khỏi người Diệp Chỉ Bạch, đồng thời giúp chị cô chỉnh lại quần áo gọn gàng.
Phù… lỡ lúc này mà chị ấy đỏ chín cả mặt thì phiền lắm.
Khuôn mặt ấy chỉ được phép cho một mình em nhìn thấy thôi…
Dù gì đây cũng là niềm mong mỏi cả đời của Quân Nhi!
Đợi về đến nhà rồi chị em ta tiếp tục kiểm tra sau!
Hầu gái trưởng trông không như đang để ý đến tình hình phía bên này. Hai vị Tiểu thư này vốn đã luôn thích chơi đùa và trêu chọc nhau từ thuở còn bé, thế nên đây cũng không phải chuyện gì lạ.
Cô chỉ có trách nhiệm đảm bảo mọi mối nguy nằm trong tầm kiểm soát.
Nhìn thoáng qua khung cửa nằm đo đất, cô quay sang báo cáo tình hình với hai vị Tiểu thư.
“Thưa Đại Tiểu thư và Nhị Tiểu thư, có vẻ nguyên nhân cánh cửa đổ sập xuống là do chốt cửa không còn chắc chắn. Khả năng là do bà cụ thu mua phế liệu khi nãy vì không cạy được khóa nên đã tác động vật lý kha khá để kéo mở bung cửa. Tôi có thể thấy dấu vết cạy khóa và chốt cửa bị một lực mạnh tác động vào.”
“…”
Cái bà lão suốt ngày khom người nhặt phế liệu mà cũng đòi cạy cửa phá khóa á?
Diệp Chỉ Bạch dùng tay phủi bụi và chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo.
Má nó thiệt chứ, xài chục năm nay chưa bị gì, thế mà chỉ hôm nay… nó đã ra đi luôn rồi!
Nét mặt của Quân Nhi cũng không trông khá khẩm gì hơn, rõ ràng cô trông có vẻ muốn lật tung nhà bà Lưu để trả đũa ấy.
Mém chút nữa thì va trúng chị ấy… thêm một tội chưa xử.
Diệp Chỉ Bạch từ tốn căn dặn cô.
“Không sao, Quân Nhi à. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới hết.”
“Ý chị là sao…”
“Mai này khi nào rảnh chúng ta đi nhờ người dỡ cửa bà ta xuống. Đây gọi là ăn miếng trả miếng, rất chi là công bằng. Mà đã công bằng thì ắt sẽ không còn ân oán, nếu có thì mình dỡ nốt cái cửa sổ luôn.”
“Hóa ra là thế! Quả là chị yêu của em, em xin tiếp thu kiến thức này!”
Và thế là chuyện cũng đâu vào đấy.
Lần này Diệp Chỉ Bạch đến đây không phải để đấu võ mồm với bà Lưu, cô chỉ muốn tìm lại đồ đạc của mình.
Mấy chiếc bao tải bên ngoài đã được chất đầy, luôn sẵn sàng để cô mở chúng ra và lục lọi. Thấy thế, Diệp Chỉ Bạch muốn vào trong phòng lục ngăn kéo mò ngăn tủ trước.
Vì chỉ có một tủ kéo nên tìm cũng dễ.
Quang Ngọc bấu víu lấy tà áo Diệp Chỉ Bạch, hai người dạo bước giữa không gian tối mờ.
Dù nói là tối mờ tối mịt nhưng vẫn le lói một chút ánh sáng luồn qua bệ cửa sổ, khiến cho không gian trong căn phòng vừa không quá tối cũng không quá sáng, đem lại một cảm giác thật kỳ dị!
Quang Ngọc rụt rè nhắc cô.
“Ê Diệp Chỉ Bạch… mở đèn lên đi, sao mà trong đây nó tối om thế này.”
“Giữa ban ngày ban mặt ai đi mở đèn làm chi? Nhân tiện, chẳng phải cô là thần sao… cô không có tầm nhìn ban đêm à?”
“Ta đã bảo cậu thần lực của ta bị hạn chế rồi mà! Hơn nữa, nếu là trước kia, cái căn phòng này đã biến thành tro bụi chỉ với một cái nháy mắt của ta đó! Mà kệ đi, công tắc đây hả? Bật lên lẹ đi!”
Thôi được rồi, bật thì bật. Lâu lâu chơi trội bật đèn giữa ban ngày một lần vậy.
Hồi trước thì dè dặt vì để tiết kiệm tiền điện, nhưng giờ đã khác, Diệp Chỉ Bạch biết cô không còn phải đắn đo về những chi phí vụn vặt đấy.
Hãy để ánh sáng len lỏi khắp căn phòng… như phước lành cuối cùng ban xuống chốn ẩn náu nho nhỏ này.
Nhưng… chả có gì xảy ra cả.
Ờm, dường như phòng này đã bị chủ nhà cắt hết điện nước. Thôi thế thì đành chịu vậy.
Đột dưng từ đằng sau Diệp Chỉ Bạch phát ra ánh sáng.
Cả hai quay đầu lại nhìn cùng lúc. Hóa ra là Diệp Chỉ Quân, em ấy cầm chiếc điện thoại đang bật đèn flash lên và soi khắp căn phòng.
“Chu choa… cái chốn khổ ải nhân gian gì thế này… Có thiệt là cái người chị gặp trong mơ đó thực sự sống ở đây không chị?”
“Ừm… đây quả thật là chốn khổ ải nhân gian đó Quân Nhi.”
“Haiz… Đôi lúc em không khỏi cảm thấy biết ơn vì chị em mình sinh ra trong gia cảnh tốt gấp mấy lần thế này. Mà nếu không tốt thì cũng không thành vấn đề. Chẳng phải hồi nhỏ em đã từng tuyên bố em sẽ kiếm tiền bao nuôi chị đó!”
Cái kiếm tiền mà em nói đến, không phải là chuyện em đặt 100 triệu bạc làm mục tiêu kiếm tiền nho nhỏ đấy chứ?
Chị cảm ơn em nhiều.
“Chị còn muốn tìm cái gì nữa không?”
“Bên đây có chiếc tủ kéo trong mơ của chị nè… qua đây soi đèn cho chị.”
“Dạ vâng!”
Theo chỉ dẫn của Chỉ Bạch, Chỉ Quân sử dụng đèn flash điện thoại rọi vào chiếc tủ kéo duy nhất trong cả căn phòng.
Tâm trạng bồi hồi, Diệp Chỉ Bạch bước lên phía trước, đôi tay cô chậm rãi kéo mở ngăn tủ.
Món đồ duy nhất trong cả căn phòng mà cô để tâm tới được cất giữ kín đáo trong ngăn kéo này.
Thế mà… trần đời lắm chuyện chẳng được như ý muốn.
Ngăn tủ trống trơn, đến cả một miếng bụi cũng không còn.
“…”
Bà Lưu, bà quá đáng lắm bà biết không.
Ê, đợi chút đã…
Vẫn còn bao tải ở ngoài!
Diệp Chỉ Bạch đột ngột đóng ngăn tủ, cô quay người lại và vội vàng đi về phía những bao tải chất đống ở bên ngoài phòng.
Dưới ánh nhìn không nói nên lời của hai người kia, Diệp Chỉ Bạch không do dự khụy gối xuống, mở bao ra và bắt đầu lục lọi khắp bên trong.
Cái bao tải chứa đủ mọi loại đồ, nồi niêu xoong chảo, thậm chí có cả miếng rửa bát còn đọng dầu mỡ. Nhưng cô không thèm đoái hoài đến chúng, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm cho bằng được món đồ đó… món đồ đã hằn sâu trong ký ức của cô.
Dẫu Diệp Chỉ Quân không hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang diễn ra, cô cảm thấy quặn đau nơi con tim.
Nhanh chóng bước đến, khom người xuống, cô cố thuyết phục chị cô.
“Ở trong đó bẩn lắm… đừng làm thế mà chị!”
“Quân Nhi không phải lo… chị sắp tìm được rồi…”
“Nhưng…!”
Thấy Diệp Chỉ Bạch không có ý định ngừng lại, đôi mắt Quân Nhi ánh lên một tia quyết tâm. Cô cũng quỳ theo Diệp Chỉ Bạch và bắt đầu lục lọi một bao tải khác.
“Vậy thì để em tìm nó cùng chị. Chỉ cần lấy hết mọi thứ trong đây ra thôi đúng không? Sau đó chị sẽ coi qua coi có món đồ trong mơ không.”
“Quân Nhi…”
Thật khó để diễn tả chính xác cảm giác ấm áp này là gì.
Cảm ơn em… Quân Nhi.
Không lâu sau, Quân Nhi dường như đã tìm ra được cái gì đó!
Cô lấy ra một chiếc sách, bối rối nhìn bìa sách với khuôn mặt nhíu chặt lại.
Đôi tay đang mò mẫm của Diệp Chỉ Bạch cũng ngưng theo.
Cô nhìn sang với cảm giác điềm gở khó tả trong thâm tâm.
Chết con mịa!
Đấy là cuốn sách bản đặc biệt duy nhất mà mình dày công tích góp lắm mới mua được mà!
—“Câu chuyện Quả quýt: Tình yêu gợn sóng.”
Bỏ nó xuống! Đó không phải cái chị tìm!
À mà…
Ở một khía cạnh nào đó, đây quả thực cũng là món đồ mình đang tìm kiếm mà?!