Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh! - Chương 54: Nguồn gốc của món quà

Đã tìm thấy cây bút máy, Diệp Chỉ Bạch căn bản là đã nói lời vĩnh biệt căn hộ nơi cô từng sinh sống.

Ban đầu cô còn định lôi hết mớ đồ lặt vặt trong bao tải về nhà trên tinh thần tiết kiệm từng li từng tí.

Nhưng dưới ánh nhìn khó hiểu và lo âu của Quân Nhi… quả nhiên Diệp Chỉ Bạch vẫn không dám làm với khuôn mặt lạnh như băng kia.

Huhu, cái cách em ấy nhìn mình lúc mình đang lụm nồi niêu xoong chảo thật giống như đang nhìn người bị bệnh vậy!

Chị đây chỉ đang tiết kiệm thôi mà, chị không có vấn đề gì về đầu óc hết!

Thôi quên đi, không cần nữa.

Mặc dù cô cũng không muốn lụm chúng về… để chúng ở đây cũng không ổn.

May sao ông Trương – chiến thần gom phế liệu hay lảng vảng quanh con phố, đi ngang qua!

Diệp Chỉ Bạch dứt khoát bán hết những món đồ ấy ngay tại chỗ.

Không như bà Lưu, ông Trương lại thành thật và tốt tính, ông xứng đáng nhận đống này!

Vào lúc đó, mí mắt Quân Nhi giật giật.

“Bán hết những món đồ của người đã khuất… vậy có ổn không chị?”

“Quân Nhi.”

Diệp Chỉ Bạch cất lời với con tim không loạn nhịp, mặt không đượm hồng lại còn dày như bức tường thành.

“Trong giấc mơ, người đó có nhờ chị giúp anh ta bán hết đống phế liệu này đi, còn tiền bán được thì chị có thể giữ lại.”

Ngưng một thoáng, Diệp Chỉ Bạch tiếp tục nói.

“Nhưng cái quan trọng không phải tiền… mà là an ủi người đã khuất, phải không?”

“Ồ! Hóa ra là thế! Chị quả là tốt bụng mà, làm em rưng rưng nước mắt luôn rồi! Cái người đó có phúc ghê, được chị tiễn đến Tây Thiên luôn mà.”

“Ừm…”

Tay cô nắm lấy tờ tiền 50 tệ từ việc bán phế liệu.

Diệp Chỉ Bạch cúi đầu trầm mặc, cô cẩn trọng đút tờ tiền vào trong túi.

Toàn bộ tài sản trong kiếp trước… bán ra chỉ được 50 tệ.

Nghe 50 tệ có vẻ không nhiều nhưng thực sự thì nhiêu đó cũng chả phải con số gì nhỏ.

Diệp Chỉ Quân đưa khăn giấy cho Diệp Chỉ Bạch để cô lau đi đôi tay nhỏ nhắn của cô. Cô chắp tay lại tạo thành một tiếng vỗ nhẹ và đề xuất với vẻ hớn hở.

“Chị ơi, đồ mình cũng đã lấy rồi, về bữa trưa... Có một nhà hàng ở trong thành phố em rất muốn dẫn chị đến ăn.”

“Ừm…”

Diệp Chỉ Bạch bước một bước lên phía trước nhưng rồi dừng lại.

“Nhà hàng… mà em đề xuất đó, nó có mắc tiền lắm không?”

“À à, em hiểu chị mà, chị lo em sẽ lại phung phí tiền bạc sao? Nó không mắc lắm đâu, ở mức vừa vừa!” Nở một nụ cười tươi tắn, Quân Nhi tiếp tục.

“Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có 300 tệ mỗi người thôi à… Nhưng mà chị đừng lo, dù rẻ nhưng em cam đoan nó ngon!”

“…”

Diệp Chỉ Bạch không thể không bấu lấy phần túi quần đang đựng tờ tiền 50 tệ của cô.

Sao mà toàn bộ tài sản bản thân sở hữu trong kiếp trước khi đưa lên bàn cân… bỗng trông nó nhẹ hều thế nào ấy.

Nhẹ như lông hồng!

Sau một ngày bận tới bận lui rồi đi ăn trưa xong, cô hầu gái trưởng chở hai vị tiểu thư cùng một Quang Ngọc về đến nhà.

Mảng trời dần ngả màu đỏ hoàng hôn cho đến khi màn đêm buông xuống.

Trong phòng của Diệp Chỉ Bạch.

Quang Ngọc đang cầm trong tay ly nước của Mixue mới được giao đến và được các hầu gái mang đến tận cửa.

Đưa ống hút lên miệng, cô vừa xoay vừa hút!

Không chỉ một ly trên tay cô mà còn một ly khác trên bàn bên cạnh cô, tất cả đều là của cô!

Quang Ngọc chưa bao giờ cảm thấy bản thân giàu như lúc này!

Giờ thì hãy gọi ta là hồ ly giàu có đê!

Nhưng người giàu ở đây thực ra không phải bản thân cô mà là Diệp Chỉ Bạch, một tiểu phú bà vừa mới phất lên.

Nhưng nói vậy cũng chưa chính xác cho lắm, phú bà thật sự ở đây là người đã một tay nâng Chỉ Bạch lên tiểu phú bà, Diệp Chỉ Quân mới phải!

Vừa về đến nhà, Quân Nhi đã lập cho Diệp Chỉ Bạch một tài khoản thanh toán và chuyển cho chị ấy một lượng tiền. Cô nói như vậy sẽ tiện hơn nếu Diệp Chỉ Bạch muốn sắm sửa cái gì đó khi ở nhà một mình.

Diệp Chỉ Bạch đã nghĩ đến một con số khổng lồ lên đến hàng nghìn.

Đâu ai ngờ…

Khi cô nhìn vào số dư tài khoản…

Hàng triệu!!

Theo sau một số nguyên là 6 con số 0.

Mắt cô nheo, miệng cô đếm đi đếm lại nhiều lần, nhưng dù là lần thứ mấy thì con số đó vẫn là 2 triệu tệ!

Nội dung giao dịch còn hiện lên dòng chữ.

“Tiền tiêu vặt cho chị, nếu chị cần thêm thì cứ nói em một tiếng.”

—“Tiền tiêu vặt.”

Phú bà gì tầm này… Quân Nhi, em chính xác là thần tài!

Hóa ra vài ba ly nước mua cho Quang Ngọc uống không là chuyện gì to tát.

Nhưng dù sao cô cảm thấy vẫn nên tiết kiệm nên mới lựa hiệu Mixue.

Tăng thu giảm chi là một điều vô cùng quan trọng đó.

Còn chuyện cái đó có ngon hay không… Diệp Chỉ Bạch cũng không rõ cho lắm.

Thực ra cô nghĩ nước lọc cũng không tồi.

Ngay lúc này, Diệp Chỉ Bạch đang trong tâm trạng vui buồn lẫn lộn.

Trước đó đã thay sang một bộ đồ ngủ trắng thuần khiết, thiếu nữ tóc bạc lạnh lùng ngồi trên giường, lúc thì ngọ nguậy những ngón chân, lúc thì lắc lắc cái đầu. Có thể thấy trong tay Diệp Chỉ Bạch đang cầm cây bút máy được lấy ra từ đống phế liệu hồi trưa. Đôi mắt tím ấy đã nhìn chằm chằm cây bút được hơn 10 phút rồi.

Cứ như cô đang chơi trò Một Hai Ba!

—Đến cả Quang Ngọc đang quan sát cũng thấy khó chịu!

“Ê Diệp Chỉ Bạch! Sao cậu cứ mãi nhìn cái… cái gì cậu nói lại coi?”

“Bút máy.”

“À ừ! Bút máy. Ý ta là cậu làm gì mà nhìn cái bút đấy hoài vậy? Một cây bút đó đổi được dạt nhiêu ly nước đâu? Trông nhỏ thế kia.”

“Ước chừng thôi nha, một cây bút thế này có thể đổi được tầm… 300 ly của cô đó.”

“…Thế thì đáng để nhìn ấy chứ! Cậu cứ nhìn đi, khi nào nhìn xong thì đổi sang ly nước cho ta.”

“…”

Bà hồ ly này quá trời quá đất lắm rồi. đáng ra tôi nên ấn đầu cô vô cái ly nước khốn khiếp đó cho cô nốc hết một lần cho đã đời!

Diệp Chỉ Bạch cẩn thận xoay thân bút và đặt nó trở lại chiếc hộp quà đỏ vừa mới được lau sạch bong kin kít.

Cô thở dài một hơi.

“Nếu tôi có món đồ khác cũng đắt như này… chắc tôi sẽ bán lấy tiền, nhưng riêng cây bút này… thì không. Nó là vật rất quý giá.”

“Quý vì nó là quà ai đó tặng cậu ư?”

“Quý vì nó là quà người ta tặn… hửm? Sao cô biết?”

Nay cô dám chặn họng tôi luôn à?!

Quang Ngọc vỗ vỗ cái đầu bản thân, lấy điều ấy làm tự hào.

Vỗ bộp bộp như thể không sợ làm đau chính mình!

“Hehe, suốt buổi chiều ta đã tích lũy được mớ thần lực, thế nên ta đã đọc cậu một tý…”

“Đừng có mà tùy tiện đọc suy nghĩ của người khác! Cô đi chết đi!”

Hôm nay, Diệp Chỉ Bạch không học được gì nhiều từ Diệp Chỉ Quân.

Cô chỉ tiếp thu được một điều cốt lõi.

Và đó là…

—Đi chết đi!

Nhưng là “Đi chết đi!” phiên bản không cảm xúc.

Diệp Chỉ Bạch mỗi tay cầm lấy một bên tai của Quang Ngọc, ngay lập tức khiến bờ má Quang Ngọc chớm đỏ!

Phản ứng đầu tiên của Quang Ngọc là bảo vệ ly nước, xong sau đó mới van xin quỳ lạy!

“Waaaaa!! Ta không có đọc! Ta không có đọc mà! Thần lực của ta không có đủ nên chỉ biết đó là quà ai đó tặng cậu! Huhu, thả tai ta ra… có gì chúng ta hai mặt một lời được mà… ly nước rớt bây giờ!!”

“Chậc…”

Nếu không phải Diệp Chỉ Bạch bị giật mình vì khúc cuối giọng Quang Ngọc trở nên hơi hơi gợi cảm, có lẽ cô đã định trừng phạt bà hồ ly này một cách thích đáng trong hôm nay!

Ký ức là thứ vô cùng quan trọng… không phải cứ muốn là tùy tiện đọc.

Nhưng Quang Ngọc thật sự không đọc được mấy…

Cô chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao Diệp Chỉ Bạch lại trân trọng chiếc bút đó đến thế, và với sức mạnh hiện tại thì cô chỉ thấy được phần bề nổi.

—Là một món quà.

Một tay giữ lấy ly nước, tay còn lại Quang Ngọc dùng để che đi một tai. Húp một ngụm nước, cô phồng má và lẩm bẩm than phiền.

“Ta chỉ bảo… nó là một món quà, cỡ cậu của kiếp trước thì làm gì kham nổi món đồ nào đáng giá 300 ly nước.”

“Tôi thấy cô có vẻ không cần miệng, có cần tôi hiến tặng giùm không?”

“Xin lỗi… Thế rốt cuộc là ai đã tặng cậu món quà này?”

Diệp Chỉ Bạch nhìn Quang Ngọc, thấy đối phương cũng đã thay sang váy ngủ và hiện tại đang ngồi xếp bằng ra sàn.

Dù sao đây không phải chuyện cô muốn nhắc lại.

Nhưng…

Kể từ lúc chạm tay vào chiếc bút và thấy dòng chữ ấy lần nữa, lập tức luồng cảm xúc và ký ức mà Diệp Chỉ Bạch cố đè nén trong lòng bỗng bộc phát.

Con người… ai cũng có một số chuyện muốn giãi bày với người khác.

Nhưng vì trong thâm tâm còn chút bướng bỉnh muốn gánh vác mọi thứ một mình, họ lại không muốn nói ra.

Chưa kể, cô của lúc trước đơn giản là không có ai để lắng nghe cô tâm sự về muộn phiền của bản thân.

Nhưng nếu cô nói chúng ra cho thần nghe…

Họa may những vấn đề ấy được giải quyết thì sao?

—Dù sao Quang Ngọc cũng không phải nhân loại mà!

Lập luận trong đầu một hồi đến được nước này, Diệp Chỉ Bạch chầm chậm mở miệng nói.

“Người tặng cây bút đó cho tôi tên là Trì Vũ Lương. Tôi thường hay gọi cổ là “chị Lương”. Trước khi chuyển đến sống một mình ở căn hộ, tôi luôn được chị ấy chăm sóc hồi tôi còn ở trại trẻ mồ côi. Chị ấy lớn hơn tôi hai tuổi.”

Biểu cảm Quang Ngọc cứng đờ trong vài giây như thể cô đang tiếp thu từng thông tin từ lời Diệp Chỉ Bạch nói.

Hừm… cô có thấy chuyện có người chăm sóc tôi và chúng tôi nương tựa nhau mà sống trong trại trẻ mồ côi cảm động không, Quang Ngọc?

Cuối cùng, đôi mắt Quang Ngọc chớp chớp, đôi môi cô nở nụ cười háo hức khiến cặp nanh nhỏ nhắn lộ ra!

“Con gái hả?! Vậy cậu có thể ‘gần gũi’ với cô ta được không?!!”

“Sao cái miệng cô cứ tía lia thích kiếm chuyện thế không biết…”

Lỗi dịch thuật nha ae, "chị gái cool ngầu" => "chị Lương" mới đúng.