Dù có đang nuôi một con hồ ly đáng ghét nào đó ở trong nhà, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Và không vì vậy mà ngừng cuộc trò chuyện lại.
Khi Diệp Chỉ Bạch tập trung như lúc này, cô có thể nói tương đối lưu loát.
Dẫu thi thoảng khi lỡ mất tập trung, cô sẽ lại thốt ra một vài “lời vàng ngọc”.
Diệp Chỉ Bạch lấy chiếc bút máy ra khỏi hộp, cẩn thận đặt nó vào lòng bàn tay và lật mặt bút lên. Nhìn dòng chữ li ti trên chiếc bút thật không khỏi khiến cô xúc cảm trào dâng.
Tâm trí cô… dường như đang quay trở về những năm tháng khi ấy, về mái ấm mồ côi đã che chở cô suốt quãng thơ ấu.
Diệp Chỉ Bạch kể lại những chuyện trong quá khứ với vẻ điềm tĩnh nhất có thể.
“Hồi tôi còn bé tý ở trong cô nhi viện, hễ khi nào được phát bánh kẹo là sẽ lại có mấy đứa trẻ nghịch ngợm khác giành giật phần của tôi. Khi ấy, người đứng ra bảo vệ tôi vẫn luôn là chị Lương, dáng vẻ của chỉ lúc xua đuổi lũ trẻ đó đi trông hiên ngang biết mấy. Chị ấy cũng thường hay nhường phần ăn của chị cho tôi nữa, lúc đó tôi không hiểu vì sao chị lại quan tâm mình nhiều đến vậy… Đôi lúc tôi thật sự muốn dựa dẫm vào chị ấy như người chị ruột.”
“Bà Viện trưởng khi ấy nói với tôi rằng cái tên của chị Lương, Trì Vũ Lương được đặt lúc chị ấy được đưa đến cô nhi viện. Hôm ấy là một ngày có cơn mưa dịu nhẹ mát trời ào xuống, từng hạt mưa rơi lõm tõm trên mặt hồ của viện mồ côi, thành ra chị ấy mới được đặt cái tên như vậy.”
Quang Ngọc đặt ly nước uống được nửa ly lên mặt bàn cạnh giường. Cô nằm ườn ra giường, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn trong khi chăm chú lắng nghe Diệp Chỉ Bạch tường thuật lại chuyện hồi đó.
Cô lắc đầu, đưa ngón tay trỏ ra và xác định điểm mấu chốt trong câu chuyện khi nãy!
“Hahaha! Vậy là cậu hay bị giựt đồ ăn hồi còn ở cô nhi viện! Người gì đâu mà vô vọng thế không biết!”
“Bộ cô chỉ để ý mỗi cái đó thôi à…”
“À ờm… hơn nữa, nguồn gốc cái tên Trì Vũ Lương mà cậu nói đến nghe có vẻ thú vị phết?”
“Mai cô không có uống cái gì nữa hết.”
“!”
Mặc dù Quang Ngọc nói thật nhưng lại mất luôn ly nước!
Đồ lòng dạ hẹp hòi!
Ngồi thẳng người lên, Quang Ngọc ôm lấy chiếc đuôi bự của cô với vẻ thảm thương. Cô nghĩ ly nước của ngày mai vẫn còn cứu được nếu cô ngoan ngoãn hỏi những câu đàng hoàng.
“Thế… cái người mà cậu coi là chị gái ấy, sau này ra sao rồi? Ta thấy cậu có vẻ rất trân trọng chiếc bút này.”
“Thì cả hai đã lâu rồi chưa gặp lại nhau, nhưng tôi biết chị ấy vẫn đang sống tốt.”
“Nhưng không phải cậu bảo cả hai thân với nhau hồi ở cô nhi viện mà? Sao giờ lại bảo cả hai đã lâu chưa thấy nhau?”
Càng hỏi, Quang Ngọc lại càng cảm thấy tò mò.
Diệp Chỉ Bạch hiện giờ đang hớn hở ra mặt!
Là một người nghe, cô nên có một số kỹ năng nghe cơ bản mới phải!
Ngày mai, không chỉ nước uống mà tôi sẽ thêm thạch dừa vào ly nước cho cô!
Đôi chân Diệp Chỉ Bạch hướng sang một hướng khác, cô đổi tư thế ngồi và tiếp tục nói.
“Năm tôi 10 tuổi, chị Lương đã rời cô nhi viện. Chị ấy được một cặp vợ chồng tốt bụng, giàu có nhưng gặp vấn đề về sinh sản nhận nuôi. Cặp vợ chồng đó đã luôn mong muốn có được một đứa con nuôi. Khi hai người họ đến cô nhi viện và gặp bà Viện trưởng để bàn về thủ tục nhận nuôi, họ ưng chị Lương ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ nói rằng chắc chắn sẽ nuôi dạy cô thành người tài. Vào ngày chị ấy rời đi, toàn bộ cô nhi viện đều ra tiễn chị Lương, vì chúng tôi đều hiểu… kể từ bây giờ, chị sẽ được sống một cuộc đời mới, không phải lo cái ăn cái mặc. Và điều đó rất đáng mừng.”
“Đúng là đáng mừng thật.” Quang Ngọc gật gù đồng ý.
“Rời khỏi cô nhi viện, được gia đình giàu có nhận nuôi chắc chắn tốt hơn là ở lại và chờ đến tuổi phải tự làm ăn bươn chải. Nhìn cậu đi, không phải cậu chính là ví dụ điển hình của việc sống trong cảnh khốn cùng hay sao?”
“…”
Chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng đó, cô đừng có cái kiểu lúc này đấm lúc kia xoa người ta chứ!
Tôi công nhận tôi từng sống kham khổ, thế nên chúng ta ngừng nói về chuyện này được không!
Liệu ngày mai Quang Ngọc có được uống nước hay không cô đang đặt nó trên bàn cân xem xét.
Đột dưng Quang Ngọc nhận ra điều gì đấy.
Cô hồ ly lanh lợi trực tiếp chỉ thẳng ra điều đó.
“Có gì đó không đúng… Dựa trên những gì cậu vừa nói, cái người chị tên Lương đó quan tâm rất nhiều về cậu. Nếu sống trong gia cảnh tốt, không lẽ cô ấy không giúp cậu một chút sao? Chẳng phải nhân loại mấy người hay có câu kiểu… ‘Một khi người đã đắc đạo, đến chó gà cũng thanh cao ngút trời’ hay sao? Cô ấy sau đó không giúp gì cho cậu nữa à?"
Quang Ngọc có vốn từ vựng tương đối giàu và sâu rộng.
Diệp Chỉ Bạch khẽ lắc đầu với hàm ý phủ nhận suy đoán của Quang Ngọc.
“Có giúp. Trong vài năm đầu, chị Lương vẫn luôn lén lút gửi đồ cho tôi. Nào là đồ ăn vặt mà cha mẹ mới của chị ấy cho, nào là máy nghe nhạc cầm tay, chị đều lén đem cho tôi, chị còn nói là đã dùng tiền túi của bản thân để mua. Ban đầu tôi cũng tin thiệt, cho đến một hôm… cha mẹ chị ấy phát hiện chị đã đem đồ cho tôi suốt bấy lâu nay. Thế là họ lôi chị ấy đi, mắng một trận rồi bảo chị ấy từ nay về sau không đem cho cái gì nữa hết.”
“Hửm? Cặp vợ chồng đến cô nhi viện nhận nuôi trẻ mà cậu bảo là tốt bụng sao lại keo kiệt trong chuyện từ thiện thế?”
“Như tôi nói khi nãy rồi đó Quang Ngọc… cặp vợ chồng đó chỉ muốn nhận nuôi một đứa trẻ, mục đích sau cùng chẳng phải vẫn chỉ là để thỏa mãn tâm nguyện của bản thân họ thôi sao? Trên thế gian này làm gì có bữa trưa nào là miễn phí hoàn toàn, đó là những gì tôi nghĩ.”
“Cũng đúng… con người ai mà chẳng ích kỷ. À nhưng mà! Cậu thì khác, Diệp Chỉ Bạch! Cậu mua nước cho ta!”
?
Bằng cách nào mà một người có thể giành được sự công nhận từ thần linh chỉ với một ly nước hả?
Diệp Chỉ Bạch cúi đầu, mái tóc bạc trắng rũ xuống che nửa con mắt của cô. Cô lộ ra vẻ bất lực.
“Thú thật thì điều này không có gì khó hiểu. Hai vợ chồng đó đã rất có trách nhiệm rồi. Sau khi nhận nuôi chị Lương, tôi nghe nói họ đã đổ rất nhiều tiền vào việc nuôi nấng chị, từ việc giúp chị ấy tìm gia sư kèm học, cho đến sắp xếp cho chị ấy theo học trường cấp 2 và cấp 3 tốt nhất thành phố, có thể nói chị được sống trong điều kiện tốt nhất, hưởng nền giáo dục ưu tú. Họ đã thực hiện đúng lời hứa, nhận nuôi và giúp chị Lương thành tài. Vào thời điểm khi đó, tôi chỉ là đứa trẻ ngu ngơ trong viện mồ côi. Không cha mẹ nào muốn con của họ qua lại với đứa trẻ không xứng tầm, huống chi là đem cho đồ. Tôi hiểu mà.”
Trong một khắc, đôi mắt xanh ánh sao của Quang Ngọc dán chặt vào đôi mắt tím u buồn của Diệp Chỉ Bạch.
Con người này… quả thực tuyệt vời khi có thể hiểu những điều mà người khác có thể còn chưa hiểu được.
Chúng ta nên biết một chuyện rằng dù ở độ tuổi đó, cô có thể nhìn nhận sự việc một cách thấu đáo.
Quả nhiên, linh hồn Diệp Chỉ Bạch thuần khiết hơn nhiều so với những người bình thường.
Đây là nhận định của Quang Ngọc dưới góc độ của một vị thần.
Quang Ngọc quay mặt đi, cô đi đến bàn cạnh giường và cầm lấy ly nước. Cô vắt chéo chân như bà cụ, húp một ngụm nước, chưa kịp nuốt xuống thì đã hỏi tiếp.
“Hóa ra là thế, cô chị của cậu đã đem đồ cho cậu mà không bị phát hiện. Vậy sao lần đó lại bị?”
“Để tôi nhớ lại… À ừ, lần đấy chị ấy đem nguyên chiếc xe đạp mới tinh mà cha mẹ mua cho đến cô nhi viện.”
“Phụt!!”
Quang Ngọc không kìm được mà phun hết nước uống ra mặt sàn!
Bộ hai người này khùng hết cả rồi hay gì?!
Người dám cho, kẻ dám nhận?!
Cho đi một món đồ lớn như thế, không bắt quả tang tụi bây thì bắt ai?!
Nỗi sầu hiện lên trong đôi mắt Diệp Chỉ Bạch giờ đây không phải vì chuyện cũ mà là vì cái sàn ướt đẫm trước mặt cô.
“Quang Ngọc, cô liệu hồn mà tý nữa lau sàn cho khô.”
“Ờ ừm... biết rồi, chúng ta nói nốt chuyện này cái đã. Thế là sau đó cậu và bà chị Lương đó không liên lạc với nhau nữa hay sao?”
“Còn liên lạc, chúng tôi kết bạn với nhau trên QQ, thi thoảng lại nói chuyện với nhau đôi chút. Tôi đã xác định rõ với chỉ rằng tôi sẽ dần dà cải thiện cuộc sống của tôi bằng chính đôi tay của mình, thế nên chị ấy không cần phải mạo hiểm đem đồ gửi cho tôi nữa. Mặc dù ban đầu còn gửi này gửi nọ, tôi phải nài nỉ mãi chị ấy mới ngưng. Lúc đó tôi thật sự mừng… khi chị Lương kể từ bây giờ có thể sống một cuộc sống an yên hơn bên gia đình.”
Con người không nên bị bó buộc bởi quá khứ.
Quang Ngọc gật gù.
Thần dù sao vẫn là thần, góc nhìn của họ về sự vật sự việc hoàn toàn khác biệt!
“Ừm, ta hiểu. Và rồi chưa đổi đời thì cậu đã nằm bẹp dí, đời thật tàn khốc mà.”
“Đôi lúc tôi lại nghĩ… phải chi bản thân có bằng lái xe, tôi sẽ lái chiếc xe bán tải và tận diệt cùng với cô.”
“Hả?”
Đùa thôi.
Chẳng phải mất mát sẽ quá lớn khi tận diệt cùng cô sao?
Diệp Chỉ Bạch đặt cây bút máy đang cầm trong tay lên giường.
Ánh mắt cô nhìn cây bút cứ như đang nhìn vật quý.
Mặc dù nét mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Diệp Chỉ Bạch không thể hiện biểu cảm mấy, Quang Ngọc vẫn có thể cảm nhận được sự hoài niệm và mãn nguyện trong cô.
“Chiếc bút máy này là món quà chị ấy tặng tôi khi tôi vào năm nhất cấp 3, cũng là thời điểm tôi rời khỏi cô nhi viện để tự thuê một căn phòng và tự sống cuộc đời của mình. Haiz… mặc dù tôi không biết chính xác ngày sinh của bản thân, nhưng theo chị Lương thì vì là ngày bà Viện trưởng đưa tôi về cơ sở phúc lợi nên chị ấy tặng tôi quà. Cô biết không Quang Ngọc, đây là món quà sinh nhật duy nhất tôi từng nhận được trong kiếp trước đó? Cô thử hỏi… làm sao tôi có thể không trân trọng nó được? Tôi không thể để mất nó được.”
Nôm na là một đứa lên hương, chục đứa hưởng sái đó