Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

21 23

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

35 168

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

28 321

[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh! - Chương 56: Rất quan ngại!

Chiếc bút máy khiến Diệp Chỉ Bạch không khỏi cảm thấy xúc cảm trào dâng trong lòng.

Con người thì luôn cần một thứ gì đó để dựa vào.

Thậm chí, dù là hồi trước Diệp Chỉ Bạch có sống một cuộc đời gian khổ đến mấy thì cô cũng đã từng có một nỗi vấn vương như vậy.

Cô không thể không mở điện thoại lên và nhìn vào khung cửa sổ đoạn hội thoại giữa cô và Trì Vũ Lương trên QQ.

Nội dung cuộc trò chuyện vẫn đang dừng lại ở đoạn tin nhắn cuối cùng mà Trì Vũ Lương gửi đến trong ngày Diệp Chỉ Bạch gặp tai nạn xe.

Chiều nay em có lớp không, Tiểu Bách?

Dừng ngay chính đoạn tin nhắn này, và cũng có lẽ là dừng tại đây mãi mãi.

Cô tự hỏi lúc ấy chị Lương nhắn thế là muốn nói về chuyện gì. Thế nhưng với Diệp Chỉ Bạch của hiện tại thì tin nhắn ấy hẳn sẽ không còn cơ hội nào nhận được hồi đáp.

Thực ra thì như thế này cũng có cái tốt của nó.

Người chị tốt bụng ấy đã từng vì tôi mà cho đi quá nhiều thứ.

Lúc nào cũng nghĩ cho tôi, lo cho tôi không nguôi dù là cái này hay cái kia. Những năm tháng thuở thơ ấu trong trại mồ côi như gông xiềng đăng ràng buộc chị ấy.

Giờ thì không sao nữa rồi, những duyên nợ ấy cũng đã hóa kiếp theo cú tông xe hôm đó hết cả rồi!

Hãy để ‘Diệp Chí Bách’ thực hiện một cú lộn nhào parabol ngang qua và tháo bỏ bộ gông xiềng ấy cho chị!

Mong chị Lương từ nay về sau không còn phải muộn phiền hay lo âu, hoàn toàn giải thoát cho bản thân chị, để lại quá khứ và thong dong bước đi trên đường đời!

Ờm… như bà hồ ly tinh nghịch nào đó đang tận hưởng ly nước đằng kia á!

Trông cô ta vui ra mặt chưa kìa.

Cơ mà… Quang Ngọc đang làm cái gì đấy?

Diệp Chỉ Bạch liếc mắt nhìn Quang Ngọc đang mò mẫm cốc nước thứ hai trên bàn.

Hành vi khả nghi, cử chỉ lén lút.

Cô ta vừa mới nốc xong ly thứ nhất mà giờ đã khui luôn ly thứ hai rồi. Uống dồn dập thế này không sợ bị đầy bụng à?

Mở xong ly thứ hai, Quang Ngọc húp trước một ngụm.

Cả hai ly đều của cô hết, chúng có mọc chân bỏ chạy đâu mà vội uống thế kia?

Không ngờ sau khi Quang Ngọc làm xong ngụm đầu, cô liền lon ton chạy về phía Diệp Chỉ Bạch, trên tay cầm ly nước còn miệng thì nở nụ cười tươi rói.

“Diệp Chỉ Bạch! Đây, làm một ngụm đi!” Đôi mắt Quang Ngọc trở nên long lanh.

“Gì nữa… cô định lừa tôi à? Tôi sẽ không mắc bẫy của cô đâu.”

Diệp Chỉ Bạch cực kỳ cảnh giác.

“Hở?! Sao cậu lại nói vậy?”

“Rõ ràng khi nãy cô còn cầm chặt ly nước như vật báu, sao giờ lại cho tôi uống? Nghe là thấy vô lý, cô chắc chắn đang gài tôi.”

Quang Ngọc bồn chồn lắc lư cái đuôi đến độ tạo thành dư ảnh mờ ảo!

Cô vội giải thích với vẻ ấm ức.

“Không có, mắc gì ta phải gài cậu? Hơn nữa, chẳng phải nãy ta vừa uống trước một ngụm rồi sao? Ly nước hoàn toàn bình thường!”

“Thế cô nhấp một ngụm trước làm chi hả?”

“Ta sợ cậu sẽ nốc hết ly trong một hơi! Lỡ may cậu uống hết thì ta có mà lỗ to à?”

Bộ nhìn tôi giống con trâu nước lắm hay gì mà uống hết ly trong một hơi?!

Đôi tay Quang Ngọc run rẩy khi cô chìa ly nước ra trước mặt Diệp Chỉ Bạch.

Có thể thấy cô đang xót xa ra mặt, nhưng cô không xót cho Diệp Chỉ Bạch mà là cho ly nước.

“Ta… ta thấy tâm trạng cậu đang không được tốt, nên ta nghĩ nếu được cho uống miếng nước chắc cậu sẽ phấn chấn trở lại! Cậu cũng đừng buồn nữa, biết đâu mai này cậu có cơ hội gặp lại người chị tên Lương đó của cậu thì sao! Ờm… dù cơ hội đó mỏng manh, thế nhưng còn cơ hội thì vẫn còn khả năng mà, đúng không?”

Vừa nói, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Quang Ngọc vừa đượm hồng.

Rõ ràng là cô cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra những lời này.

Nhưng lòng tự trọng của một vị thần trong cô lại sớm trỗi dậy!

“Cậu không uống… thì thôi! Cậu không muốn uống, ta cũng chả thèm cho cậu uống đâu!”

“Đợi đã.”

“Hử?”

Khi quay người lại, đập vào mắt Quang Ngọc là một cảnh tượng.

Có lẽ cảnh tượng ấy còn mê ly hơn cả những áng tường vân trên thiên giới.

Cái đầu Diệp Chỉ Bạch nghiêng nghiêng, làn tóc bạc của cô theo đó cũng đung đưa, gương mặt cô dù không cười nhưng lại toát lên vẻ vui tươi.

Cái ánh nhìn vui tươi ấy chắc hẳn chính là cái ‘vạn năm một ánh mắt’ của Đấng Tạo hóa.

Diệp Chỉ Bạch chìa bàn tay trái mềm mại như không xương về phía Quang Ngọc.

“Nếu đã vậy thì để tôi uống thử một miếng. Dẫu sao thì… cảm ơn cô nha, Quang Ngọc.”

“Sao không nói thế từ sớm đi! Đây đây, của cậu này. Dưới trần gian mấy người hay có câu ‘có nợ thì phải trả’ mà. Giờ cậu đã nợ tôi rồi, mai nhớ trả ta 3 ly nước là được!”

Đồ hồ ly thối tha!

Cô vừa mới bảo mắc gì phải gài tôi đó! Thế mà giờ cô đã bê ngay câu ‘có nợ thì phải trả’ vào luôn rồi!

Tuy nhiên, Diệp Chỉ Bạch có thể nhận thấy đây chỉ là ý tưởng cô hồ ly này bất chợt nghĩ ra ngay lúc đấy.

Ý nghĩ ban đầu của Quang Ngọc vốn chỉ là muốn Diệp Chỉ Bạch làm miếng nước cho tâm trạng cải thiện.

Diệp Chỉ Bạch một tay nhận lấy ly nước.

Cô nhận lấy ly nước…

Ờ…

Không lấy ly nước được.

“Phiền cô buông tay ra được không? Cầm chặt thế này sao tôi lấy uống được?”

“Hứa với ta là chỉ một ngụm thôi... một ngụm thôi đó nha? Một ngụm!”

“Hiểu rồi, mệt ghê.”

Có thể nào Quang Ngọc theo một mức độ nào đấy lại còn bủn xỉn hơn cả Diệp Chỉ Bạch không nhỉ?! Thân là một vị thần, cô làm thế mà coi được hả?!

Khó khăn lắm mới lấy được ly nước về tay, Diệp Chỉ Bạch cảm thấy thanh biết ơn trong cô sụt giảm nghiêm trọng.

Khụ khụ, tuy nhiên điều đó cũng chả sao. Dù là thần nhưng cô ta cũng có đôi chút tình người!

Diệp Chỉ Bạch vốn cũng chả thích uống mấy đồ uống kiểu này cho lắm, cô chỉ định làm một ngụm nhỏ rồi trả lại.

Nhưng đến khi nhìn đầu ống hút… thì nó đã bị gặm bấy nhầy bởi cặp răng nanh của Quang Ngọc.

Hai chiếc ống hút của hai ly nước đều đã bị cô ta sử dụng, và Diệp Chỉ Bạch cũng không tiện tìm một cái khác thay thế.

Lật đầu ống hút lại để dùng cũng là một ý không tồi, nhưng Diệp Chỉ Bạch lại không muốn làm như thế. Làm như thế sẽ trông như cô ghét Quang Ngọc và nó cũng không cần thiết.

Cô tiểu hồ ly này chẳng hiểu được mấy, làm thế có khi lại khiến cô dễ cảm thấy tổn thương.

Thế nên, Diệp Chỉ Bạch chẳng do dự mấy mà đưa đôi môi mềm mại đến đầu ống và hút thứ nước từ trong ly lên miệng.

Ngay khi dòng chất lỏng ập vào đầu lưỡi, Diệp Chỉ Bạch cảm thấy…

Hửm?!

Cũng ngon… ngon cái đếch!

Diệp Chỉ Bạch ngay lập tức phun ngụm nước trong miệng xuống sàn gỗ!

Làn nước phun ra vừa hay đáp đúng ngay chỗ Quang Ngọc phun vừa nãy!

Sau đó, cô vừa xoa ngực vừa ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ!! Khụ khụ!! Quang Ngọc… đồ khốn.”

“Ể?!”

Quang Ngọc vội lấy lại ly nước. Để chứng minh bản thân vô tội, cô tu một ngụm lớn.

“Nè, có sao đâu! Ngon mà! Khẩu vị cậu bị sao á?!”

“…”

Bị sao là sao hả?!

Cảm thấy khó chịu trong người, Diệp Chỉ Bạch hướng ánh mắt về phía tấm nhãn trên ly nước, một ly chanh dây đầy. Nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Vấn đề là…

“Khụ khụ! Cô… cô đã thêm cái gì vào? Mấy thức uống kiểu này chắc chắn không có vị hăng như thế.”

“Không có thê…! À, đúng là ta có thêm tý gia vị, hehe… Thú thật thì ta thấy hương vị nguyên bản của nó hơi nhạt nhẽo, nên ta nêm thêm tý gia vị ngon miệng vào. Tiếc là cậu lại không thích.”

“Rốt cuộc cô đã thêm cái gì…”

“Đợi chút xíu! Để ta đi lấy cho cậu coi. Thực ra ta cũng không biết nó là cái gì nữa. Lúc trưa đi ăn trong nhà hàng sang trọng, thấy nó có vẻ ngon nên lấy về 2 gói!”

“?”

Lấy từ nhà hàng về lúc trưa?

Quang Ngọc đi đến chỗ bàn có hộc.

Cầm trên tay cô là một gói gia vị đã mở ra, cô quay trở lại và đưa cho Diệp Chỉ Bạch.

Thấy nó rồi, Diệp Chỉ Bạch ngay lập tức đơ cứng người tại chỗ.

—Wasabi!

Chết tiệt!

Có người thật sự bỏ wasabi vào đồ uống!

À mà quên… Quang Ngọc không phải con người!

Cô ta thật sự chả phải là người!

Cầm gói gia vị không còn gì bên trong trên tay, Diệp Chỉ Bạch nói cho Quang Ngọc một sự thật với dư âm nỗi sợ hãi trong lòng.

“Quang Ngọc… khẩu vị tôi không bị sao, cô mới bị sao đó. Không phải ai cũng ăn được wasabi đâu.”

“Hahaha, đám con người mấy cậu cứ giỡn hoài. Ngon thế mà cậ…”

“Cô đừng có mà đợi đến lúc vũ lực lên ngôi, phắn đi.”

“Vâng vâng…”

Cảm thấy oan ức, cô tiểu hồ ly ôm ly nước và chui rúc vào một góc căn phòng.

Cái thứ wasabi này rõ ngon khi thêm vào nước uống… sao nhân loại các người lại không hiểu được điều đó chứ?

Diệp Chỉ Bạch đằng này cảm thấy miệng cô nóng như lửa thiêu.

Nhanh chóng phóng khỏi giường, cô cầm ly nước mới mua chiều nay trên tay, cô liền tu hết nửa ly.

Ối, cái này cũng nóng rát cả họng.

Chắc chắn cô ta đã bỏ cả gói vào ly!

Hửm?

Nóng rát?

Nóng… lửa?

Diệp Chỉ Bạch đột dưng ngưng lại. Cô nhìn giá sách trước mặt mà rơi vào trầm tư.

Rất chi là đột dưng, một câu hỏi lóe lên trong đầu cô.

Nhân tiện… cơ thể kiếp trước của mình đã tử vong được 2 đến 3 ngày nay.

Không biết thi thể mình đã được hỏa táng chưa nhỉ?

Không biết ai là người phụ trách nhỉ?

Chắc là đã có ai lo phần đấy rồi!

Ừm ừm, chắc là không sao đâu.

Dù sao thì nếu người đã khuất không có người thân, cơ quan có liên quan sẽ đảm nhận trách nhiệm đó.

Nhưng lỡ như họ quên, lỡ như không ai đảm nhận thì sao đây!

Chẳng phải viễn cảnh ấy quá bi thảm sao?!

Hửm?!

Mặc dù câu hỏi không biết từ đâu lòi ra, Diệp Chỉ Bạch vì một vài lý do lại khá quan ngại về nó?!

Đến độ nước uống xuống cũng không trôi!

Vạn năm một ánh mắt: nhìn một lần nhớ nhau cả vạn năm (hoặc kiểu kiểu vậy)