Tuy chỉ là một thay đổi nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua, nhưng sự biến chuyển của linh căn bản thân, Diệp Kiều không thể nào không cảm nhận được.
Tạ Sơ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, mới nhận ra mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ đâu, hình như là từ lúc nàng giơ ngón giữa lên trời, sau đó bên tai bị một tia sét đánh trúng.
“Lôi linh căn.” Hắn lẩm bẩm nhắc lại câu này.
Nếu nhớ không lầm, thuộc tính linh căn lúc Diệp Kiều vào tông môn, chính là Lôi linh căn nhỉ?
Lôi linh căn này còn có công dụng như vậy sao?
Ở Tu Chân Giới, Lôi linh căn rất ít, gần như là hiếm thấy, cũng chưa từng có ai khai thác công dụng của loại linh căn này, thông thường mà nói, thiên phú linh căn thấp đã định trước con đường tương lai của họ, sẽ không có ai chấp nhận một đệ tử có linh căn bình thường, dẫn đến tất cả Lôi linh căn đều không được coi trọng.
Diệp Kiều có lẽ là người duy nhất có thiên phú không cao mà vẫn vào được Ngũ Tông.
“Lôi linh căn còn có thể hấp thụ thiên lôi sao?” Tạ Sơ Tuyết đau đầu một lúc, rồi đột nhiên vỗ tay một cái: “Vậy hay là sau này ai độ kiếp, ngươi cứ đứng bên cạnh bọn họ, thử xem có thể hấp thụ chút sét đánh không?”
Hắn là người chẳng có chút lương tâm nào, nào có quan tâm người khác độ kiếp có bị ảnh hưởng hay không, trong đầu chỉ toàn là linh căn của sư điệt nhà mình, đã phát triển rồi.
Đã phát triển rồi…
Lạ thật nha.
“Chu Hành Vân.” Nghĩ vậy, Tạ Sơ Tuyết hét lớn một tiếng, “Hay ngươi cũng độ một cái Lôi kiếp cho sư muội ngươi bị sét đánh thử xem?”
Tiết Dư không kìm được ham muốn châm chọc nữa: “Tiểu sư thúc, Lôi kiếp đó là muốn độ thì độ được sao?”
“Này này này.” Minh Huyền: “Mấy người không ai quan tâm đến sống chết của ta à?”
Hắn bị sét đánh đến mức phun ra khói đen, mấu chốt là lúc này chẳng có ai thèm để ý đến hắn.
Sống không nổi nữa rồi.
Nhưng lúc này Minh Huyền cũng đã độ kiếp xong, tự nhiên cũng không có Kim Đan thứ hai đột phá để Diệp Kiều thử nghiệm, Tạ Sơ Tuyết chạy đến Tàng Thư Các lật sách, chuẩn bị tìm xem các đời trước có ai có Lôi linh căn không, chủ động tra tài liệu giúp Diệp Kiều.
…
Diệp Kiều nhân lúc không có giờ học, còn chạy đi bán tống bán tháo số đan dược mình luyện ra, nàng đã mất tích hơn một tháng, bên tiệm thuốc đợi đến hoa cũng sắp tàn, mỗi vị Đan tu đại sư đều có tên riêng, nhưng Diệp Kiều vẫn luôn lười đặt tên cho mình.
Thế là tiệm thuốc hợp tác với nàng nhiệt tình đặt cho nàng một cái tên.
Gọi nàng là Đồ Xấu Xí.
Tuy đan dược nàng luyện ra xấu, nhưng hiệu quả lại tốt mà!
Diệp Kiều: “…” Ta cảm ơn các ngươi nhé.
Cùng lúc đó, bên Vấn Kiếm Tông.
Tiểu sư muội ra đòn nặng, hung hăng đấm vào đầu Sở Hành Chi, không biết nói gì: “Đừng mua mấy thứ kỳ quái này về tông môn nữa Nhị sư huynh. Hôi quá đi mất.”
Vì mấy ngày nay hắn mua về mấy viên đan dược, làm cho cả Vấn Kiếm Tông gà chó không yên.
Sở Hành Chi: “Nhưng hiệu quả thật sự rất tốt. Lại còn rẻ nữa.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, đan dược của Đan tu đều rất đắt, tông môn đứng đầu bọn họ gần đây cũng túng thiếu.
Rẻ thì ai mà không ham chứ?
Sở Hành Chi nghe nói đan dược ở Vân Trung Thành rất rẻ, liền lập tức lôi Diệp Thanh Hàn không ngừng nghỉ mà chạy đến đó.
Hai người họ, tu vi Kim Đan kỳ, là Kiếm tu, vậy mà lại nghênh ngang đi giành giật đan dược như phàm nhân mua bán ở chợ búa.
Vì vô văn hóa, nên giành cũng rất nhanh, hành động này khiến một đám tán tu tức giận nhìn chằm chằm.
“Bộ tông phục này của ngươi, thuê về đúng không?”
“Người của Vấn Kiếm Tông? Phì, Vấn Kiếm Tông từ lúc nào lại có loại bại hoại như các ngươi.”
“Thân truyền nhà ai lại vô văn hóa như ngươi?”
“Diệp Kiều chứ ai.” Hắn nói đầy lý lẽ: “Nàng còn vô văn hóa hơn cả ta nữa.”
Trong mắt Sở Hành Chi, nếu từ ‘vô văn hóa’ có hình dạng, vậy thì chắc chắn phải là dáng vẻ của Diệp Kiều.
Diệp Thanh Hàn lạnh mặt trốn sau đám người, hắn không mất mặt nổi như vậy, vẫn là để Sở Hành Chi đi mất mặt đi.
Trên đường hai người về tông môn còn bị mấy cô gái vây lại.
“A? Là Thân truyền của Vấn Kiếm Tông?!” Cô gái đó vô cùng mừng rỡ: “Ngươi là người của Vấn Kiếm Tông sao?”
Sở Hành Chi cảm thấy câu hỏi này của nàng có chút kỳ lạ: “Đúng vậy.”
“Sao thế?” Bị vẻ anh dũng của hắn trong bí cảnh mê hoặc rồi sao?
“A a a!” Mắt nàng sáng lên, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Ngươi có thể nói với Diệp Kiều, ta thích nàng rất lâu rồi được không?”
Sở Hành Chi: “…”
*
“Trận đầu tiên là Yêu Thú Lâm, trận thứ hai là Viễn Cổ Chiến Trường, vậy trận thứ ba thì sao?” Diệp Kiều bẻ ngón tay đếm.
“Trận thứ ba?” Tiết Dư ngẫm nghĩ, “Hỏa Diệm Sơn.”
“Nơi đó khá nguy hiểm. Ta sẽ luyện thêm chút Thanh Tâm Đan.”
Diệp Kiều thầm nghĩ, đây là đang đóng Tây Du Ký à.
“Các huynh có đồ ăn không?” Diệp Kiều nhìn mấy vị sư huynh đang nằm dài, cũng lười nhác ngồi xuống đất.
Chu Hành Vân lấy sách che mặt, lười nhác đáp: “Có di đường.”
Diệp Kiều tuân theo tôn chỉ: Thế giới trao ta nụ hôn đau thương, ta liền cho nó một cái tát.
Mà rõ ràng, Đại sư huynh của nàng lại tuân theo: Thế giới trao ta nụ hôn đau thương, ta liền chết trước mặt nó.
Hành động này khiến người ta ngần ngại không dám nhận, nhưng có lẽ là vì gần đây mấy người họ bị đánh quá thảm, Chu Hành Vân lương tâm trỗi dậy, thỉnh thoảng sẽ mang theo chút đồ ngọt, cho ba vị sư đệ sư muội ăn.
Diệp Kiều tìm trong tay áo y, thành công tìm được chút di đường rồi ném cho ba vị sư huynh khác, nằm thẳng ra đất: “A a a, tại sao lại hành hạ chúng ta, khó khăn lắm mới được nghỉ mà.”
Đoàn Dự trưởng lão có lẽ đã nhận ra phương diện kiếm đạo của nàng không ổn, mấy ngày nay lôi nàng đi bổ túc điên cuồng.
Tuy thủ đoạn đã ôn hòa hơn trước kia rất nhiều, nhưng cũng rất mệt.
Minh Huyền cũng không khá hơn, khó khăn lắm mới đột phá Kim Đan, đang bị Tạ Sơ Tuyết lôi đi huấn luyện.
Còn Tiết Dư?
Y là người bận nhất, trận tiếp theo cần dùng không ít đan dược, trong tông môn chỉ có một mình y là Đan tu, bận không ngơi tay.
Bây giờ kẻ nhàn hạ nhất trong tông môn chính là Mộc Trọng Hy và Chu Hành Vân hai vị Kiếm tu.
Minh Huyền nhét một viên di đường, phồng má: “Quá đáng quá, sao có thể đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta là Phù tu, Đan tu đó!”
Phù tu và Đan tu quý giá của Tu Chân Giới!
Kết quả là đãi ngộ tốt không đến lượt bọn họ, kẻ nhàn hạ nhất lại là hai vị Kiếm tu.
Diệp Kiều ngậm đường, lấy Hỗn Độn Châu trong tay ra, mấy ngày nay Tạ Sơ Tuyết mải mê nghiên cứu tại sao linh căn của mình lại lớn ra, lúc đi hiếm khi đáng tin mà nói với nàng, cứ khế ước Hỗn Độn Châu trước, thử xem có thể dùng linh hỏa luyện hóa, để nó chảy vào trong đan điền không.
“Tam sư huynh, cho mượn chút lửa?”
Diệp Kiều đã thử dùng Phù lục nhưng không thể đốt chảy được.
Tiết Dư nghe vậy nhướng mày, linh hỏa trên đầu ngón tay chạm vào Hỗn Độn Châu, nhưng hồi lâu sau, vẫn không chút động tĩnh, không có bất kỳ thay đổi nào.
“Không được.” Cực phẩm Hỏa linh căn cũng không luyện hóa được, vậy phải dùng lửa gì mới được chứ?
Ngay lúc Diệp Kiều đang bó tay không biết làm sao, Khẳng Đức Kê trong tay áo đột nhiên nhảy ra, đôi con ngươi màu vàng kim của nó khinh thường lướt nhìn hai người một cái, nghênh ngang đi đến trước Hỗn Độn Châu.
Nó phun một ngụm lửa về phía viên châu to bằng nắm tay đó.
“Ê.” Mộc Trọng Hy vẫn là lần đầu tiên biết thứ này có thể phun lửa.
Hắn vẫn luôn cho rằng nó chỉ là một con gà bỏ đi.
Diệp Kiều: “Lửa nhỏ thế.”
Giây tiếp theo phát hiện Hỗn Độn Châu lại bị ngọn lửa bao bọc, tan chảy trong chốc lát, cuối cùng hóa thành một luồng khí tức mờ nhạt từ từ chảy vào trong đan điền, Diệp Kiều nói dở lời: “Tuy nhỏ, nhưng có võ.”
“Chết tiệt.” Minh Huyền ghé đầu sang, “Hỗn Độn Châu, vậy mà lại bị một ngụm lửa của nó, đốt chảy một chút sao?”
Tuy chỉ bằng móng tay, nhưng cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, rốt cuộc phải là lửa gì mới có thể đốt chảy được viên châu có từ thuở khai thiên lập địa này? Ngọn lửa của Cực phẩm linh căn cũng không được, vậy mà lại bị một con gà đốt chảy?
“Ta có lẽ biết nó là thứ gì rồi.” Minh Huyền phấn chấn hẳn lên, “Đi đi đi, chúng ta đến Tàng Thư Các.”
Chu Hành Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Mộc Trọng Hy tóm lấy y chạy về phía Tàng Thư Các, năm người hùng hùng hổ hổ, đi đường hoàn toàn không nhìn đường, suýt chút nữa đã đụng bay mấy Nội môn đệ tử.
“… Điên rồi sao? Mấy vị Thân truyền này.”
“Thông cảm đi, bí cảnh tiếp theo sắp mở rồi.”
“Ê ê ê, hình như ta còn thấy cả Diệp Kiều sư tỷ nữa.”
Bây giờ Diệp Kiều cũng khá nổi tiếng, cả trong ngoài Trường Minh Tông trên dưới đều biết đến nàng, đệ tử Thân truyền, Kiếm Phù song tu đó.
Có người thậm chí còn nghi ngờ nàng đang giả heo ăn thịt hổ, lúc trước ở ngoại môn không nổi bật, chính là để một tiếng hót kinh người trong Đại bỉ.
Trên đường đến Tàng Thư Các, Diệp Kiều còn thử uy lực của Hỗn Độn Châu sau khi được luyện hóa, viên châu biến thành Hồng Mông chi khí chảy vào đan điền, Tiết Dư không nhịn được hỏi: “Có cảm giác gì không?”
“Nóng quá.” Diệp Kiều điều động Hồng Mông chi khí đã tụ lại trong đan điền, vươn tay đặt lên một cái cây đã khô héo, sau đó mấy người trơ mắt nhìn thấy thế nào là khô mộc phùng xuân.
Tạo Hóa chi châu có từ thuở khai thiên lập địa, có hiệu quả khởi tử hồi sinh.
Chỉ một chút đã đủ để cây cỏ khô héo hồi sinh, thảo nào Tông chủ bọn họ lại lấy nó ra làm phần thưởng.
Minh Huyền tặc lưỡi: “Ngũ Tông cũng chỉ có phương diện này là hào phóng.”
Tuy tranh đấu gay gắt, nhưng đối với Thân truyền cũng khá tốt, đó cũng là lý do tại sao Bát đại gia một khi có người thiên phú tốt đều lựa chọn gửi đến đại tông môn.
Tài nguyên tốt, tuy khó nổi bật, nhưng một khi trở thành đệ tử Thân truyền, đãi ngộ nhận được hoàn toàn không thể sánh bằng ở gia tộc.
Diệp Kiều: “Trừ Vân Ngân ra.”
“Ngươi nói đúng.”
Lúc năm người đến Tàng Thư Các, biểu cảm của Ngọc Quản sự cũng rất đặc sắc, như một cái bảng màu lúc đỏ lúc xanh, vốn dĩ sau khi Minh Huyền và Diệp Kiều cùng nhau dọn dẹp Tàng Thư Các rồi đốt cháy nơi này, y đã không mấy ưa gì đám Thân truyền này rồi.
Hay lắm.
Hôm nay là ngày gì?
Năm người đều đến.
Tưởng đây là nơi an nhàn của y sao?
“Đừng giận đừng giận.” Mộc Trọng Hy giơ tay, “Hôm nay bọn ta không gây chuyện, chỉ đơn thuần đến tra chút tài liệu thôi.”
Ngọc Quản sự: “…” Ha ha.
Cách đây không lâu Tạ Sơ Tuyết cũng như bị bệnh mà chui rúc vào Tàng Thư Các, miệng lẩm bẩm ‘linh căn có thể lớn ra’ gì đó, lật tung nơi đây của y lên.
Bây giờ Diệp Kiều bọn họ còn kéo nhau vào đây, Ngọc Quản sự thật sự phiền lòng.
Nhưng Tàng Thư Các vốn dĩ là để cho đám Thân truyền này xem, y chỉ có thể vẫy tay, “Nhanh lật đi, lật xong thì cút.”
Minh Huyền lập tức đáp một tiếng.
“Ta đang nghĩ, có phải khởi điểm của chúng ta sai rồi không?”
“Ví dụ?” Diệp Kiều nhướng mày.
“Ví dụ như không nên tìm nguyên mẫu của Khẳng Đức Kê trong ‘Dị Thú Lục’.”
“Mà là ‘Thần Thú Lục’.”
“…” Còn có ‘Thần Thú Lục’ nữa sao?
Diệp Kiều, một kẻ nông cạn, hoàn toàn không ngờ Tu Chân Giới còn có nhiều điều như vậy, Minh Huyền giẫm lên thang, “Tất nhiên là có.”
“Ngươi xem.”
Y lật ra một quyển sách dày cộp.
Trên đó ghi lại rất nhiều thần thú đã biến mất trong Tu Chân Giới hàng triệu năm qua.
“Chu Tước?” Tiết Dư ghé đầu sang, lẩm bẩm: “Nhưng đuôi của Chu Tước không dài như vậy nhỉ?”
Đuôi của Khẳng Đức Kê khá dài, lông vũ màu đỏ rất đẹp.
“So với Chu Tước… ngược lại càng giống, Phượng Hoàng hơn.”
Phượng Hoàng con trong số các thần thú, mấy người lại so sánh kỹ lưỡng với hình vẽ trên đó, nhìn Khẳng Đức Kê đang làm tổ trên đầu Diệp Kiều, càng nhìn càng thấy giống.
Chết tiệt.
“Phượng hoàng không đậu cành ngô đồng, không ăn hạt tre?” Diệp Kiều giật nó xuống khỏi đầu mình, “Vậy sao nó ngày nào cũng làm tổ trên đầu ta?”
Tiết Dư nhìn hành động thô lỗ của nàng, sợ đến mức vội vàng ôm lấy Khẳng Đức Kê, giọng điệu ôn hòa, “Ta nghe nói Thanh Luan, Khổng Tước, Kim Phượng, đều là hậu duệ của Phượng Hoàng. Nó rất lợi hại. Nếu là Phượng Hoàng thì tốc độ trưởng thành này có thể hiểu được, có lẽ đợi ngươi chết rồi, nó vẫn lớn như vậy.”
Diệp Kiều: “…”
-
Viết chút chuyện thường ngày.
Cũng không phải là chuyện thường ngày, nhưng ta lại khá thích cảm giác bình bình đạm đạm này hu hu hu