Vị trí của Diệp Kiều cách Minh Huyền khá an toàn, nàng tại chỗ dẫn khí, lơ đãng ngước nhìn lôi vân trên trời.
Nàng chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nếu mình giơ ngón giữa với nó thì sẽ thế nào?
Nàng đang nghĩ miên man thì một luồng thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống không hề báo trước, Minh Huyền ở ngay trung tâm sắc mặt cũng tái đi.
“Tổng cộng bao nhiêu đạo?”
Tạ Sơ Tuyết xách hai sư điệt, nhiệt tình đáp: “Không biết.”
Diệp Kiều: “…” Vậy ngươi nói nhảm gì thế.
“Thiên phú càng cao, sấm sét càng nhiều.” Tạ Sơ Tuyết nhún vai, “Đại sư huynh của ngươi năm đó bị sét đuổi đánh suốt một ngày một đêm.”
“Mong là Minh Huyền không sao.” Nói rồi Tạ Sơ Tuyết hóa thành người cầu nguyện, hai tay chắp lại, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.
Có lẽ là niềm tin của y quá mãnh liệt, khiến ba người còn lại thấy vậy cũng bắt chước cầu nguyện cho Minh Huyền.
Đôi khi thiên phú cao cũng chưa hẳn là chuyện tốt, ví dụ như bây giờ, Minh Huyền bị đánh đến sắp cháy khét.
Diệp Kiều ném hết Kim Cang Phù có thể dùng qua đó, tại chỗ dẫn khí vẽ bùa suốt một canh giờ, cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của nàng cũng đã có chút lung lay, mà lôi kiếp của Minh Huyền vẫn chưa kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết sờ cằm, nhìn chằm chằm tốc độ vẽ bùa của nàng, phát hiện vị sư điệt này không chỉ nhanh, mà độ chính xác cũng rất đáng kinh ngạc, có thể có tỷ lệ thành công cao như vậy trong lúc có người độ lôi kiếp, y đã rất ít khi thấy rồi.
Nhưng Kiếm Phù song tu không phải chỉ có thể chuyên tâm một thứ sao? Y như có điều suy nghĩ.
Vậy thì thiên phú kiếm đạo của vị sư điệt này chắc hẳn rất tệ nhỉ?
Thế là Tạ Sơ Tuyết đơn phương vui vẻ quyết định trong lòng, sau này Diệp Kiều chính là người của Phù tu bọn họ.
Lúc này tay Diệp Kiều vẽ đến mỏi nhừ, nàng vung vung cánh tay, phát hiện vẫn chưa kết thúc, nàng không nhịn được nữa, giơ ngón giữa với lôi vân.
Lôi kiếp này còn chưa xong à?
“…”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Tuyết là tóm lấy hai sư điệt đang ngây người, chạy nước rút trăm mét, tránh xa Diệp Kiều.
Giây tiếp theo.
Một luồng sấm sét kinh hoàng giáng xuống chỗ Diệp Kiều.
Diệp Kiều chỉ là chém gió một chút thôi, mẹ nó chứ có ai nói với nàng lôi kiếp có thể hiểu tiếng người đâu.
Bị đánh bất ngờ, nàng đứng đó, người tê dại.
May mà thiên lôi chỉ giáng xuống một đạo, đánh xong Diệp Kiều lại tiếp tục đuổi theo Minh Huyền mà đánh, sau khi Tạ Sơ Tuyết chạy về, y vươn tay chọc chọc Diệp Kiều.
“Không sao chứ?”
“Không sao.” Diệp Kiều chậm rãi thở ra một làn khói đen, “Chỉ là cảm giác như túi quần cũng bị rò điện.”
Tạ Sơ Tuyết chép miệng: “Một cô nương xinh đẹp, sao lại có cái miệng thế này.”
Diệp Kiều thật sự cảm thấy không sao, thậm chí sau khi bị đánh một cái này còn cảm thấy sảng khoái tinh thần, suýt chút nữa đã không kiềm được mà muốn giơ ngón giữa lên gọi thêm hai đạo sét nữa.
Lôi kiếp của Minh Huyền kéo dài đến tận chiều mới kết thúc, mấy người đợi đến mức suýt ngủ gật.
Động tĩnh lớn như vậy, các tông khác cũng nghe thấy mà kéo đến.
“Lôi vân của Minh Huyền?”
“Thiên phú của đứa trẻ đó quả nhiên không tầm thường.”
“Dù sao cũng là hậu nhân của đích hệ Minh gia, vậy thì năm nay Trường Minh Tông ngoài Diệp Kiều ra, đều là Kim Đan kỳ rồi.”
Vốn dĩ Phù tu đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Kim Đan, hạng nhất của bí cảnh vòng thứ ba là ai bây giờ thật sự còn chưa biết được.
Bốn người khoanh chân ngồi đợi, Tạ Sơ Tuyết đã nằm thẳng ra đất ngủ, đột nhiên tiếng hét kinh ngạc của Diệp Kiều dọa y tỉnh giấc.
“Tiểu sư thúc, linh căn của ta lớn ra rồi.”
“?” Tiết Dư cũng là lần đầu gặp chuyện này, y kinh ngạc mở to mắt, “Hả.”
Linh căn còn có thể lớn ra sao?
“Cái gì.” Tạ Sơ Tuyết đang hấp hối bỗng giật mình tỉnh giấc, y mở mắt, đôi mắt màu nâu nhạt cũng trở nên trong veo hơn nhiều.
Linh căn trong cơ thể Diệp Kiều trước nay vẫn luôn vừa nhỏ vừa mảnh, dù không dùng linh khí dò vào trong cũng có thể cảm nhận được, lại thêm ngày ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, linh căn có lớn ra không nàng vẫn biết rõ.
Đột nhiên dài ra một đoạn, đối với Diệp Kiều mà nói là chuyện vô cùng kỳ lạ.
Linh căn còn có thể lớn ra sao? Trong lòng Tạ Sơ Tuyết cũng có cùng một thắc mắc.