Tại sao lại quảng cáo?
Tại sao lại quảng cáo vào lúc này chứ?
“Ngươi có thể lựa đúng lúc mà nói không hả?” Sở Hành Chi xoay mũi kiếm, đâm mạnh về phía Yêu thú, mũi kiếm vốn sắc bén như chém bùn lại như đâm phải tường sắt, không thể làm nó bị thương chút nào.
Diệp Kiều lại thấy mình chọn thời điểm rất tốt, lúc này không bán hàng thì đợi đến bao giờ? Đợi nàng ra khỏi bí cảnh à?
Cảnh tượng năm Kim Đan kỳ hợp sức chém giết Yêu thú Nguyên Anh kỳ không thường thấy, thế nên sự chú ý của các tu sĩ bên ngoài đều bị thu hút, trong đó người nổi bật nhất chính là Diệp Kiều.
“Đan dược của Trường Minh Tông à? Ồ ồ, bọn họ cũng có Đan tu mà.”
Trường Minh Tông cũng có Đan tu, chỉ là trong Ngũ Tông thì đan dược của Bích Thủy Tông là nổi tiếng nhất mà thôi, nghe Diệp Kiều lải nhải, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.
Da thịt của Yêu thú Nguyên Anh kỳ rất dày, ngoài Chu Hành Vân có thể gây ra sát thương, Sở Hành Chi và Mộc Trọng Hy thì cần dùng đến kiếm chiêu, kiếm quyết của Vấn Kiếm Tông chia làm mười loại kiếm pháp, lấy giết chóc để diệt giết chóc, kiếm ảnh trắng như tuyết, một chia làm hai, đồng loạt đâm xuống.
Mộc Trọng Hy không chịu thua kém, một kiếm Thanh Phong khai, kiếm thức trông có vẻ mềm mại lại dùng tốc độ nhanh nhất chém đứt một cánh tay của Yêu thú.
“Ta nhanh hơn ngươi.” Hắn la lên.
Sở Hành Chi: “Không có ta ngươi làm được chắc?”
Hai người một trước một sau còn so kè với nhau.
“Sở Hành Chi rất mạnh, thật sự đánh nhau thì cũng ngang tài ngang sức với Mộc Trọng Hy Thiên sinh kiếm cốt nhỉ.” Đây là người hâm mộ của Vấn Kiếm Tông.
“Hắn ở Kim Đan trung kỳ lâu rồi, Mộc Trọng Hy hình như mới mười sáu tuổi thôi nhỉ? Con nhà chúng ta còn nhỏ.” Đây là người hâm mộ của Trường Minh Tông.
“Ta lại muốn xem bọn họ đánh một trận, nhưng lúc này chắc là không đánh được rồi.”
Đúng là không đánh được nữa rồi.
Bởi vì mấy người giải quyết xong con Yêu thú Nguyên Anh kỳ to lớn kia đã lãng phí mất nửa ngày công sức, trời vừa rạng sáng, hai tông liếc nhìn nhau, quyết định tạm thời hưu chiến.
Xương Yêu thú và Sở Hành Chi chia đều, nhưng nội đan thì bị người của Trường Minh Tông lấy mất.
Sở Hành Chi há miệng, định nói gì đó, cuối cùng bị tiểu sư muội Chúc Ưu kéo lại, nàng im lặng lắc đầu, “Người của bọn họ đông hơn chúng ta.”
Lúc này vẫn nên thức thời vụ giả vi tuấn kiệt thì hơn.
Sở Hành Chi chỉ đành tạm thời không cam tâm mà ngậm miệng lại.
Bốn người Trường Minh Tông ngồi dựa lưng vào nhau, mệt đến rũ rượi, bất giác cùng nhét một viên Thanh Tâm Đan vào miệng, bình tĩnh một lát mới có tâm tư trò chuyện.
“Muội lấy đâu ra nhiều đan dược vậy?” Mộc Trọng Hy chọc chọc nàng, vừa rồi bọn họ đều thấy cả.
Diệp Kiều có thể chống đỡ lâu như vậy, hoàn toàn là nhờ cắn thuốc.
“Ta tự luyện đó.” Đạo lý tự thân vận động cơm no áo ấm, Diệp Kiều đã hiểu từ trước rồi.
“Ồ.” Mộc Trọng Hy bình thản đáp một tiếng.
Khoan đã.
Một phút sau.
“Hả?” Ba người đã hoàn hồn đồng loạt cao giọng, ngay ngắn quay đầu nhìn nàng.
Tiếng “Hả” của ba người quá lớn, khiến Sở Hành Chi bất mãn nhìn qua: “Bị bệnh à?”
Nửa đêm nửa hôm mà cứ giật cả mình.
“Ha ha ha…” Minh Huyền đối diện với ánh mắt kỳ quái của hai người Vấn Kiếm Tông, hắn cười gượng hai tiếng: “Tiểu sư muội của bọn ta bị điên rồi, ta đi khai thông cho muội ấy.”
Nói xong hắn liền đè cổ nàng xuống, thành thạo kéo nàng đi họp.
Hắn nghiêm mặt, hạ giọng: “Muội đang nói gì vậy?”
Diệp Kiều: “Huynh còn nhớ thứ siêu khó ăn kia không?”
Mộc Trọng Hy: “Nhớ chứ.” Ký ức quả thật sâu sắc.
Có thể khiến Triệu trưởng lão phải thốt ra hai chữ nấu phân, đủ thấy nó khó ngửi đến mức nào.
“Ta luyện đó.” Diệp Kiều chớp mắt, điên cuồng ám chỉ bọn họ, “Sau này xin hãy gọi ta là: thiên tài khiêm tốn. Cảm ơn.”