Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-100 - Chương 77: Bí cảnh trận thứ ba

“Bí cảnh kế tiếp thật sự có lửa sao?”

Trên đường, Tiết Dư đang chia đan dược cho mọi người. Đối diện Diệp Kiều, người chẳng biết gì, y ngước mắt cười: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ sao mà nó lại có tên là Hỏa Diệm Sơn?”

Thật ra không chỉ Tiết Dư thấy lạ, ngay cả Mộc Trọng Hy vốn thô thần kinh cũng cảm thấy khó tin. Tiểu sư muội này của bọn họ dường như chẳng hề biết chút gì về Tu Chân Giới.

Dù chẳng xuất thân từ tu tiên thế gia, nhưng dẫu sao cũng lớn lên bên cạnh Vân Ngân, sao lại có chút hiểu biết này lại kém cỏi đến thế?

Chu Hành Vân hồi tưởng lại cảnh tượng nơi đó, khẽ nhíu mày: “Toàn đá, nóng bức vô cùng.”

Đó là một bí cảnh y ghét cay ghét đắng.

Diệp Kiều sờ cằm, mường tượng cảnh tượng, thầm nghĩ địa thế nơi đây rất hợp cho việc mai phục.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của nàng, tình hình ra sao phải vào trong mới rõ.

Ngũ Tông đã tới. Mỗi tông đứng thành một hàng, Diệp Kiều liếc mắt qua thấy ai nấy đều có vẻ mệt mỏi rệu rã, đặc biệt khi thấy người của Trường Minh Tông đến thì càng thêm uể oải.

Diệp Kiều!!!

Kể từ khi biết trận bí cảnh thứ hai bị nàng làm sập, nếu không phải môn quy không cho phép, bọn họ chỉ hận không thể tóm lấy Diệp Kiều bắt nàng rời khỏi bí cảnh.

Nếu như trận đầu tiên bọn họ còn chẳng xem Trường Minh Tông ra gì, vậy thì bài học của trận thứ hai đã khiến họ nếm đủ rồi.

Hai Phù tu, Minh Huyền lại còn đã đạt Kim Đan kỳ.

Trận này hươu chết về tay ai, ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không dám chắc.

“Kiều Kiều Kiều Kiều! Ngông chỉ một chữ, ta chỉ nói một lần.”

“Diệp Thanh Hàn a a a!!”

“Tống Hàn Thanh ca ca, người ta muốn sinh hầu tử cho huynh~”

Tu Chân Giới vốn trọng kẻ mạnh, trên các giao đàm hội ai nấy cũng có không ít người hâm mộ, nên ở khán đài nghe thấy tiếng la hét gì cũng chẳng lấy làm lạ. Chỉ là Diệp Kiều không ngờ người như Tống Hàn Thanh cũng có người hâm mộ?

Công bằng mà nói, thân truyền của Ngũ Tông ai nấy cũng khá ưa nhìn, Tống Hàn Thanh cũng thuộc dạng thanh tú lạnh lùng, nhưng mà…

Cách làm của hắn thật sự khiến người ta không ưa nổi.

Vì có chút kinh ngạc, Diệp Kiều nghe tiếng động bèn vô thức nhìn qua.

Nàng phát hiện trên khán đài là một tu sĩ thân hình cường tráng đang hét lớn, “Hàn Thanh ca ca~~ Ta muốn sinh hầu tử cho huynh!”

Tiếng hét quá quỷ dị, khiến nét mặt Diệp Kiều cũng cứng đờ trong chớp mắt.

Mộc Trọng Hy nhìn theo ánh mắt của nàng, rồi không nhịn được mà bật cười: “Ha ha ha ha.”

Diệp Kiều thấy hắn cười, liền nghiêm mặt trách cứ: “Sao huynh lại có thể ghét bỏ những người hâm mộ nam của người ta chứ?”

“Tiểu sư muội, đây không phải là chuyện ghét bỏ hay không.” Minh Huyền vỗ vai Tiết Dư: “Ha ha ha ha ha ha.”

Vốn dĩ mấy người bọn họ đều khá mệt mỏi, lúc này ai nấy cũng vui vẻ hẳn lên, khiến các thân truyền của tông khác nghi ngờ liếc nhìn, không hiểu mấy người này đang cười điều gì.

“Thôi bỏ đi.” Tống Hàn Thanh mặt không chút biểu tình, chuyện người của Trường Minh Tông hành xử kỳ lạ cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Hơn nữa hắn luôn cảm thấy mấy người này đang cười nhạo mình, nhưng lại chẳng có chứng cứ.

Ngũ Tông mỗi tông đứng thành một hàng lần lượt vào bí cảnh.

Vị trí của mỗi người đều do tùy duyên, có lúc là ba người một nhóm, có lúc là hai người, cũng có lúc sẽ có đệ tử bị lẻ loi.

Trong tình cảnh này, tông nào có thể sớm tập hợp đủ người thì tông đó sẽ an toàn hơn một chút.

Sau khi Tống Hàn Thanh bước vào bí cảnh, vị trí hắn được đưa đến là nơi tốt nhất, cách sư huynh sư muội rất gần, chỉ mất nửa ngày đã dễ dàng tìm được hai vị sư đệ sư muội.

“Tìm người của Bích Thủy Tông trước. Chung tay với họ.”

Bọn họ có nhiều đan dược, Thanh Tâm Đan cũng nhiều.

Trong bí cảnh sẽ hiện ra ảo ảnh rất nhiều lần.

“Bọn họ chưa chắc đã chịu đi cùng chúng ta.” Tô Trọc thành thật đáp.

Chẳng thấy vị thân truyền tên Miểu Miểu kia hăm hở mời Diệp Kiều sao?

Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, Diệp Kiều thật sự có mị lực đến thế sao, tại sao lúc ở Nguyệt Thanh Tông mình lại chẳng nhận ra chút nào?

Diệp Kiều bây giờ thay đổi lớn đến mức Tô Trọc nhìn thấy nàng cũng có hơi e dè.

Vân Thước trước nay ít khi tham gia nói chuyện, giọng nàng dịu dàng, đột nhiên cất lời: “Đại sư huynh, ta có Tầm Bảo Thú, có thể đi tìm chút Thanh Tâm Thảo.”

Trong bí cảnh này có rất nhiều ảo ảnh, lơ là một chút sẽ bị lạc, thậm chí còn dễ làm loạn tâm trí của người khác.

Thanh Tâm Đan đã trở thành thứ không thể thiếu.

Nhưng loại đan dược này trên chợ rất khó mua, dẫn đến giờ Thanh Tâm Đan của bọn họ cũng chẳng còn nhiều.

Tống Hàn Thanh lạnh lùng liếc nàng một cái, vẫn có chút không ưa vị sư muội hay gây rắc rối này, “Chúng ta không có Đan tu.”

“Có thể giao dịch với Bích Thủy Tông.” Vân Thước hiếm khi thông suốt hẳn lên, “Bọn họ chắc hẳn rất cần loại linh thực này.”

Thanh Tâm Thảo rất khó tìm, trước đó linh thực của bọn họ đều bị đám người Trường Minh Tông cướp sạch, Vân Thước không đành lòng cũng chẳng còn cách nào khác.

Tống Hàn Thanh cảm thấy có chút hợp tình hợp lý, bèn khen ngợi liếc nàng một cái.

Tuy có hơi ngốc, nhưng về phần may mắn, Vân Thước thật sự không gì sánh bằng.

Vân Thước từ nhỏ đến lớn vận mệnh đều cực kỳ tốt, dù làm gì cũng được ưu ái, thậm chí ngay cả Vân Ngân cũng từng nói, nàng có lẽ chính là con gái cưng của Thiên Đạo.

Đối với mấy trận Đại bỉ này, nàng thật ra chẳng mấy bận lòng.

Thắng hay thua thì có sao chứ? Có sư huynh bọn họ gắng sức chẳng phải là đủ rồi sao?

So với việc không ai đoái hoài, nàng càng thích tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía mình hơn, thế là Vân Thước tự mình đưa ra ý kiến, chuẩn bị cướp lại ánh hào quang trong trận thứ ba.

Quả nhiên các tu sĩ bên dưới vốn còn đang nhìn Diệp Kiều mà nghị luận, ngay sau đó đã dời hết câu chuyện sang Vân Thước.

“Tầm Bảo Thú?” Tần Phạn Phạn kinh ngạc hỏi, “Loại linh thú này, cũng có thể khế ước với người sao?”

“Đứa trẻ đó vận mệnh vẫn luôn rất tốt.” Trưởng lão Bích Thủy Tông cau mày: “Nhưng, đây là gian trá phải không?”

Bí cảnh mở ra lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng Tầm Bảo Thú tìm linh thực.

Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông lạnh lùng cười, “Không phải Trường Minh Tông nói, đây gọi là sách lược sao? Sao nào, chỉ cho phép Diệp Kiều gây chuyện, không cho phép bọn ta dùng Tầm Bảo Thú à?”

Triệu trưởng lão cũng giận dữ, liên quan gì đến Trường Minh Tông bọn ta chứ?

Thấy hai bên sắp cãi nhau, Vấn Kiếm Tông Tông chủ đứng ra giảng hòa, “Trước đây bí cảnh chưa từng có tình cảnh này, nhưng trận này công dụng của Thanh Tâm Đan khá lớn, nếu Vân Thước có linh thú có thể lấy ra tìm linh thực cũng chẳng có gì là không thể.”

Chỉ có thể nói là cơ duyên mỗi người khác nhau.

Mà vận mệnh của cô nương Vân Thước đó tốt đến mức có hơi phi lý.

Diệp Kiều trận đầu lập đội với Tiết Dư, trận thứ hai với Minh Huyền, trận thứ ba là với Chu Hành Vân.

“Vận mệnh của Diệp Kiều vẫn luôn khá tốt, chưa từng bị lẻ.”

“Nhưng cảm thấy Diệp Kiều của chúng ta căn bản không cần đồng đội.”

“Cũng phải ha.”

Diệp Kiều sau khi vào bí cảnh, điều cảm thấy duy nhất chính là, nóng chết người.

Trong cảnh giới này rất dễ khiến người ta nóng nảy, Diệp Kiều ném Thanh Tâm Đan cho Đại sư huynh, ngậm một viên trong miệng, giữ lại sự bình thản.

Trường Minh Tông bọn họ bây giờ thiếu gì cũng được, chỉ không thiếu Thanh Tâm Đan.

Trong tình cảnh này bọn họ còn có Tiết Dư là Đan tu, hoàn toàn không cần phải khúm núm tìm kiếm sự chung tay của Bích Thủy Tông như các tông khác.

Xung quanh đều là những tảng đá tỏa ra hơi nóng hầm hập, giẫm lên mặt đất cũng có hơi bỏng, Diệp Kiều hoàn toàn không dám đứng yên ở một chỗ quá lâu, sợ giày mình bị nung chảy thành một cái lỗ.

Chu Hành Vân đi ở phía trước, Diệp Kiều theo trực giác nhắm mắt dùng thần thức quét một vòng, xác minh an toàn rồi mới đi theo.

Không biết tại sao, kể từ khi bị bí cảnh đưa đến nơi này, Diệp Kiều vừa vào đã cảm thấy có thứ gì đó đang theo sau họ.

Người có thể Kiếm Phù song tu, thần thức của Kim Đan kỳ có lẽ cũng không bén nhạy bằng Diệp Kiều.

Nhưng vừa rồi nàng quét một vòng không phát hiện ra gì, Diệp Kiều chỉ đành tạm gác sự nghi hoặc trong lòng.

Vì lần này lập đội với Đại sư huynh, Diệp Kiều đi ở phía sau Chu Hành Vân, hoàn toàn không cần ra tay, đối phương đã phô diễn hoàn mỹ cho nàng thấy thế nào là: Dưới trường kiếm, vạn vật bình đẳng.

Một kiếm chém xuống, yêu thú hình thù quái dị gì cũng không còn.

Diệp Kiều xem bảng xếp hạng, phát hiện Đại sư huynh còn khéo léo giữ số lượng ở một con số chẵn.

“…” Không hổ là huynh, Đại sư huynh.

“Mấy trận trước đều là Diệp Kiều ra tay, vừa phải bảo vệ Đan tu vừa phải bảo vệ Phù tu, bây giờ dần dần nhận ra ích lợi của việc đi cùng Kiếm tu rồi nhỉ.”

“Nên nói quý giá thì có ích gì, lúc quan trọng vẫn phải dựa vào Kiếm tu.”

Diệp Kiều vô thức nhìn chằm chằm thanh kiếm của Chu Hành Vân, có thể cảm thấy so với sự vất vả của mình, Chu Hành Vân dùng kiếm càng thêm uyển chuyển tự nhiên.

“Đại sư huynh.” Nàng ngập ngừng một lát, “Ta có thể chạm vào kiếm của huynh không?”

Còn nhớ lúc trước nàng đưa ra yêu cầu này, Tứ sư huynh không chút tình nguyện, cứ như phu nhân mình bị tên đàn ông thối tha khác sờ mó vậy.

Chu Hành Vân lại chỉ cụp mắt liếc nàng một cái, “Được.”

Rồi, ném cho nàng.

Ném, ném cho nàng?

Diệp Kiều mừng rỡ đón lấy Đoạn Trần. Nàng thật ra vẫn luôn rất hiếu kỳ những thanh kiếm đó có gì khác nhau, Đoạt Duẩn trong mắt nàng, trước nay vẫn luôn là một cây gậy, không chút dáng dấp của một thanh kiếm nào.

Khó khăn lắm mới được chạm vào ‘phu nhân’ của bọn họ, Diệp Kiều nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, nàng vừa ngắm nghía vừa thốt lên khen ngợi sự tinh xảo trong chế tác, đời này nàng không thể nào học Luyện khí được.

Nhưng nàng có thể tiếp cận nhiều hơn với những thanh kiếm này, thử vẽ bản thiết kế.

“Huynh cứ thế ném cho ta, nó sẽ không không vui chứ?” Diệp Kiều nhớ Mộc Trọng Hy và Tiểu sư thúc đều nói, kiếm có linh.

Chu Hành Vân hơi cau mày, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Kiếm của ta, vô cùng xem thường ta.”

Vừa hay Chu Hành Vân cũng xem thường nó.

Một người một kiếm ghét bỏ nhau, hiếm khi hợp tác ăn ý.

Diệp Kiều nghe vậy liền trả Đoạn Trần lại, quyết chí sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Đoạt Duẩn hơn, không thể dễ dàng đá nó như đá bóng được nữa.

Lỡ nó cũng sinh ra linh trí rồi khinh thường mình thì sao.

Diệp Kiều hiện tại còn chưa muốn bị kiếm của mình khinh thường.

Hai người tiếp tục đi về phía trước theo hướng bản đồ bí cảnh. Dẫu sao thì bọn họ có gắng sức hay không, cũng phải ở lại đủ năm ngày mới được rời đi, nếu đã vậy chi bằng tìm một nơi mát mẻ mà nghỉ ngơi.

Trời dần tối, nhưng khí nóng xung quanh lại chẳng hề giảm đi chút nào. Vốn dĩ lúc trời còn sáng, Diệp Kiều đã lờ mờ cảm thấy tình thế bất ổn.

“Đại sư huynh.”

Đợi cảnh giới xung quanh tối hẳn, Diệp Kiều nhắm mắt, theo trực giác dùng thần thức dò xét một vòng. Ngay sau đó nàng chợt mở mắt, chỉ vào sau lưng hắn, tê cả da đầu: “Huynh xem đó là thứ gì?”

Chu Hành Vân nghi hoặc quay đầu nhìn qua, khoảnh khắc sau đó, nét mặt cũng đông cứng lại.

*

Lần sau có cơ hội sẽ đăng thêm chương.