Diệp Kiều sởn gai ốc là vì, cái thứ của nợ sau lưng này, quá mức ghê tởm.
Con Yêu thú đó có đến bốn tay, trên đầu cắm đầy những chiếc lông vũ dài ngắn không đều, có hơn chục cặp mắt, trong đêm tối còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, quả thật khiến người ta sởn gai ốc.
Nàng bất giác nín thở, ghê tởm đến mức nổi hết cả da gà.
Còn Chu Hành Vân thì cau mày vì mấy chiếc lông vũ trên đầu nó, y mím môi, giọng nói lạnh nhạt: “Nguyên Anh kỳ.”
“Chết tiệt.” Diệp Kiều vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn bọn họ, nhưng nàng chỉ mới Trúc Cơ, cảm nhận được tu sĩ Nguyên Anh kỳ cách cảnh giới thì đúng là quá xem trọng nàng rồi.
Bảo sao mà.
Mẹ nó, nhiều cặp mắt như vậy nhìn chằm chằm, nàng mà không cảm thấy gì mới là lạ.
Cảnh giới Yêu thú càng cao thì dáng vẻ càng kỳ quái, Diệp Kiều vốn tưởng mấy loại Yêu thú như rắn hay chuột đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ Yêu thú Nguyên Anh kỳ khốn kiếp này lại hoàn toàn không còn giống người nữa.
Diệp Kiều kéo vị Đại sư huynh đang đứng yên tại chỗ như đang ngẩn người, định chuồn đi: “Chạy mau!”
Yêu thú cảnh giới càng cao thì trí thông minh cũng càng cao, Chu Hành Vân không yếu, có lẽ vì e ngại nên nó không dám lỗ mãng xông lên ngay từ đầu, hơn nữa nó đã quan sát hai người từ ban ngày rồi.
Diệp Kiều không cho nó cơ hội phản ứng, kéo người bỏ chạy.
Chu Hành Vân quay đầu lại, nhưng không nhịn được mà vung một kiếm, kiếm khí như cầu vồng, thế như sấm sét, chém phăng đám lông vũ lởm chởm trên đầu nó.
Yêu thú: “...?”
Diệp Kiều cũng không nhịn được mà buột miệng chửi thề: “Đại sư huynh, đừng khiêu khích nó nữa a a a, chết tiệt.”
Quả nhiên hành động của Chu Hành Vân đã hoàn toàn chọc giận nó, bốn tay chống xuống đất giương nanh múa vuốt định đuổi theo Diệp Kiều đang chạy chậm nhất, mắt thấy sắp bị tóm được, Chu Hành Vân trực tiếp xách cổ nàng lên, dùng Đạp Thanh Phong dễ dàng kéo giãn khoảng cách, y quay đầu nhìn lại.
“Đi mau.”
Đêm đầu tiên trong bí cảnh, hai người đã thành công đạt được mục tiêu bị Yêu thú Nguyên Anh kỳ truy sát.
“Bí cảnh cũng có Yêu thú Nguyên Anh kỳ sao?”
Chu Hành Vân vừa tính toán khoảng cách, vừa trả lời rất bình tĩnh: “Đại bí cảnh đều có Nguyên Anh kỳ, chỉ là trước đây vận may tốt, không gặp phải thôi.”
Khán giả cũng nói: “... Ta xin rút lại câu Diệp Kiều vận may tốt.”
“Bí cảnh có nàng ta lúc nào cũng gà bay chó sủa mà, được chưa.”
Chu Hành Vân phản ứng nhanh, tính toán khoảng cách giữa hai bên, hoàn toàn không cho Yêu thú kia có cơ hội đến gần tấn công, lúc nó sắp đuổi kịp liền xách Diệp Kiều né đi, Diệp Kiều quay đầu lại cũng thỉnh thoảng ném cho nó một lá Phù lục.
Nàng không có gì nhiều, chỉ có Phù lục là nhiều, tuy đánh không lại, nhưng có thể kéo dài thời gian.
Cứ thế phối hợp qua lại, tạm thời thật sự không có vấn đề gì lớn.
Ngày đầu tiên đã náo nhiệt như vậy.
Có thể tưởng tượng được những ngày sau trong bí cảnh sẽ thế nào rồi.
Tống Hàn Thanh dưới sự dẫn dắt của Vân Thước đã lấy được không ít Thanh Tâm Thảo, nhưng vì không có Đan tu, bọn họ trầm ngâm một lát rồi quyết định đi tìm người của Bích Thủy Tông bàn chuyện hợp tác.
Bích Thủy Tông không thiếu Đan tu, nhưng lại thiếu linh thực, hai tông đạt được thỏa thuận hợp tác, phối hợp cũng miễn cưỡng xem như vui vẻ.
Xếp hạng một người đứng nhất, một người đứng nhì.
“Tầm Bảo Thú đúng là dễ dùng thật.” Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông rất hài lòng với thứ hạng này, nói cho cùng Tông Môn Đại Bỉ, chính là tiết mục khoe khoang hàng năm của các trưởng lão và Tông chủ.
Trưởng lão Bích Thủy Tông không lạc quan như vậy: “Mới là ngày đầu tiên thôi.”
Triệu trưởng lão lại muốn ôm trán, chính vì mới là ngày đầu tiên, ông mới thấy lòng mệt.
Mới ngày đầu tiên đã dám chọc Yêu thú Nguyên Anh kỳ.
Những ngày sau sống thế nào đây.
Minh Huyền và Mộc Trọng Hy lập đội cùng nhau, Minh Huyền đầu tiên dùng thần thức quét một vòng xác nhận an toàn, sau đó chuẩn bị cùng Tứ sư đệ đi tìm tung tích của Tiết Dư.
Trận này Tiết Dư mới là mấu chốt.
Hơn nữa tiểu sư muội và Đại sư huynh đều như những con lươn trơn tuột, dù chỉ có một mình cũng có thể sống rất tốt.
Minh Huyền thần thức mạnh, lại thêm có Phù lục hỗ trợ, Mộc Trọng Hy cầm kiếm mở đường, tốc độ giải quyết Yêu thú cũng rất nhanh.
Chỉ là vận may của hai người cũng không tốt lắm, mới ngày đầu tiên đã đụng phải hai vị Thân truyền của Vấn Kiếm Tông.
Sở Hành Chi và tiểu sư muội của y, Chúc Ưu.
“Trùng hợp thật.” Minh Huyền lặng lẽ siết chặt Phù lục trong tay, luôn cảnh giác hai người.
Sở Hành Chi cười lạnh: “Minh Huyền? Đừng tưởng ngươi đột phá Kim Đan thì ta sẽ xem trọng ngươi.”
Hắn từ lúc Đại bỉ bắt đầu đã xem thường Minh Huyền.
Lúc trước cũng là hắn chế giễu Minh Huyền cay độc nhất, nói cho cùng hai người không ưa nhau đã là chuyện ăn sâu bén rễ, trước đó ở Vân Thủy Thành không cãi nhau hoàn toàn là vì phải hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đã là trận Đại bỉ thứ ba rồi.
Cao thủ gặp mặt, mỉa mai lẫn nhau, để tỏ lòng tôn trọng.
“Chà chà chà.” Nhưng Minh Huyền cũng không còn là người bị chế giễu là sẽ tự ti như lúc đầu nữa, thiếu niên hất cằm, nở một nụ cười đáng ăn đòn y hệt Diệp Kiều: “Quan tâm ta có đột phá Kim Đan hay không thế? Sao nào, ngươi thầm thương trộm nhớ ta à?”
Lời nói vừa hại người vừa chẳng lợi mình này, đã thành công khiến sắc mặt Sở Hành Chi trở nên khó coi, tay y đặt lên thanh kiếm bên hông, định ra tay.