“...”
Không biết là do tiếng 'hi hi hi' của nàng quá vang dội, hay là do sắc mặt của các vị Thân truyền này quá đặc sắc, mà khung cảnh nhất thời trở nên thật hài hước.
Diệp Kiều nghênh ngang đi tới, vươn tay chọc chọc Tam sư huynh đã hóa đá.
“Hi?”
Nàng không chút khách sáo mà đẩy Tô Trọc một cái, “Ngẩn ra rồi à?”
“Diệp Kiều!!”
Cuối cùng cũng có người hoàn hồn, những tiếng hét thất thanh của tất cả Thân truyền vang lên dồn dập, suýt chút nữa đã hất bay Diệp Kiều.
Điều gì đáng sợ hơn Thánh nữ Nguyên Anh kỳ? Chính là người này lại là Diệp Kiều!
Mộc Trọng Hy: “A!”
Tiết Dư: “A!”
Minh Huyền: “A!”
“Ê ê ê.” Diệp Kiều vươn tay huơ huơ trước mặt bọn họ: “Các huynh điên hết rồi à?”
Minh Huyền và Mộc Trọng Hy nhìn nhau, lại lần nữa hóa thân thành cầy thảo nguyên: “A a a!!”
Sư muội biến thành Thánh nữ gì đó, đáng sợ quá đi mất.
Chu Hành Vân còn trực tiếp véo mặt nàng, sau khi xác nhận đúng là sư muội thật, y cũng có chút không ổn, vẻ mặt như đang suy ngẫm về cuộc đời.
Diệp Kiều xoa xoa mặt mình, thấy khung cảnh vì mình mà trở nên kỳ quái thế này, giọng nàng trở nên vui vẻ: “Các huynh cứ yên tâm, bên Ma Tộc chỉ có mấy tên Kim Đan kỳ thôi, bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, có thể về tông được rồi.”
Sở Hành Chi thấy nguy cơ đã qua, y là người đầu tiên xông tới kéo Đại sư huynh nhà mình bắt đầu quở trách, “Đại sư huynh, huynh sa đọa rồi! Sao huynh lại dây dưa với Diệp Kiều?”
Thật ra y càng muốn hỏi, sao huynh lại đến nông nỗi trở thành Tả Hữu hộ pháp của Diệp Kiều cơ chứ?
Trong tưởng tượng của bọn họ khi xưa, Diệp Thanh Hàn chỉ đóng vai một nam sủng mà thôi.
Nhưng suy đoán này tốt nhất đừng nói cho Diệp Thanh Hàn biết.
Diệp Thanh Hàn chỉ có thể im lặng thốt ra bốn chữ: “Tình thế bắt buộc.”
Nếu có thể, y cũng không muốn lập đội với người của Trường Minh Tông, nhưng lúc đó ngoài tin tưởng Diệp Kiều ra, y cũng chẳng còn cách nào khác.
Hơn nữa không bàn đến những thao tác khó đỡ của nàng, đi theo Diệp Kiều thật ra cũng khá vui vẻ.
Các vị Tông chủ sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đã bắt đầu gửi ngọc giản cho đối phương, ra hiệu cho họ mau chóng thu quân về phủ, đến để thương nghị chuyện phần thưởng của nhiệm vụ lần này.
Còn tàn cuộc ư? Đương nhiên là để người của Ngũ Tông đến dọn dẹp rồi, vốn đã chuẩn bị tinh thần cho một trận ác chiến, nào ngờ cuối cùng lại đánh một trận tịch mịch, còn vô cớ bị Diệp Kiều dọa cho một phen.
Bọn họ người nào người nấy như mấy cây cải trắng bị héo.
Ai nấy đều ủ rũ.
Tần Phạn Phạn nén cười, dù không có Lưu Ảnh Thạch cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt kinh hãi của những người này lúc đó, phải công nhận trí tưởng tượng của mấy đứa trẻ này cũng khá phong phú.
“Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.” Y hắng giọng, “Phần thưởng của nhiệm vụ lần này đúng là Hỗn Độn Châu.”
“Sau khi chúng ta thương nghị, Hỗn Độn Châu sẽ thuộc về Diệp Kiều của Trường Minh Tông, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Chuyện này thật ra chẳng cần thương nghị, không cho Diệp Kiều thì cho ai?
“Ta không phục!”
Tô Trọc là người đầu tiên nhảy ra tỏ vẻ bất mãn.
Hiếm thấy thật.
“Người đầu tiên phản đối vậy mà lại không phải là Tống Hàn Thanh.” Tiết Dư kinh ngạc.
Mộc Trọng Hy: “Chắc là bị khuất phục rồi.” Dù sao thì Tống Hàn Thanh cũng là người từ đầu đến cuối chứng kiến Diệp Kiều thể hiện.
“Dựa vào đâu mà nàng ta đứng nhất?”
Không chỉ Tô Trọc, các vị Thân truyền không rõ sự tình khác ít nhiều cũng có chút bất mãn:
“Nàng ta có làm gì đâu?”
Tần Phạn Phạn nhướng mày, cười như không cười, xác nhận lại lần nữa: “Các ngươi đều bất mãn với việc nàng nhận được Hỗn Độn Châu sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy được thôi.” Tần Phạn Phạn nhìn về phía Diệp Kiều vẫn còn đang lơ mơ, thờ ơ, nói: “Diệp Kiều, lấy Lưu Ảnh Thạch trong lòng ngươi ra chiếu cho bọn họ xem đi.”
Diệp Kiều ngẩn ra, “Ồ.”
Mỗi lần vào bí cảnh đều phải nhét một viên Lưu Ảnh Thạch vào lòng, nàng cũng đã quen mang theo mấy viên, sau khi vào Ma Tộc vì thấy vui, Diệp Kiều có thói quen xấu của người hiện đại, thích ghi hình lại.