Lục Vân Trạch ngủ một giấc thật ngon, chỉ là sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mặt trời đã lên cao, khiến hắn có hơi để tâm.
Tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng sau khi tỉnh dậy, bên cạnh hắn lại chẳng có nữ hầu nào ngoan ngoãn ngồi đợi hắn mở mắt, đành phải tự mình mặc đồ rời giường.
Nhắc đến nữ hầu, Lục Vân Trạch không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.
Dù là ở khách sạn, hay khi đã trở về trang viên này, nữ hầu tên là Giang Tuệ ấy đều khiến hắn cảm thấy có chút không chân thật.
Lời nói của nàng, ánh mắt của nàng, còn có cảm giác mềm mại khi thân thể tiếp xúc, tất cả đều khắc sâu vào lòng hắn.
Lục Vân Trạch thậm chí còn giơ tay lên, cố tìm lại hương thơm còn sót lại trên người từ tối qua, đáng tiếc một đêm trôi qua, chỉ còn vương lại mùi chăn gối.
Trong số những thiếu gia của Lạc gia, chỉ có hắn mang họ Lục, cho dù gia chủ Lục gia đã đích thân nói giúp thì tư tưởng “khác họ thì khác lòng” vẫn khó mà xóa bỏ.
Cho nên, khi gặp được một người hầu chủ động quan tâm và chăm sóc mình như vậy, hắn không tránh khỏi nghi ngờ tất cả chỉ là một giấc mộng.
Lục Vân Trạch thỉnh thoảng cũng sẽ mơ mộng đến cuộc sống thiếu gia có người hầu hạ tận răng, nhưng hiện thực luôn phũ phàng, rất nhiều việc cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân hắn.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Lục Vân Trạch cố ý để ý tới đám người hầu đi ngang qua.
Chỉ cần ánh mắt chạm nhau, bọn họ đều sẽ ngừng tay, nở nụ cười thân thiện, chủ động chào hỏi.
Tướng mạo khác nhau, cảm xúc trong mắt họ cũng không giống nhau, nhưng không ai có đôi mắt tím nhạt kia.
Đôi mắt của nữ hầu ấy như mèo con, giảo hoạt và lấp lánh.
Dạo quanh trang viên một vòng, Lục Vân Trạch vẫn không gặp được cô gái có mái tóc nâu xám ấy, đành phải chấp nhận hiện thực tàn khốc.
“Chẳng lẽ do ta quá đè nén, nên tối qua mới sinh ra ảo giác kỳ lạ?”
Trong đám người luôn khinh thường hắn mà xuất hiện một cô gái sẵn sàng giúp đỡ hắn không lý do, sao nghe cũng quá mộng ảo.
Nếu thật có người như vậy, e là đến gần hắn cũng là vì có mục đích.
Khi đi qua khúc quanh hành lang, Lục Vân Trạch vô tình đụng vai với người đi tới từ phía bên kia, hắn theo phản xạ nói một tiếng xin lỗi.
Nếu chỉ là người hầu bình thường thì cũng chẳng sao, chỉ tiếc hắn lại va phải quản gia.
Người kia đứng thẳng dậy, chẳng những không xin lỗi, còn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm hắn.
“Lục thiếu gia, ngài chạy loạn trong hành lang thế này là không được, trông cứ như hoang nhân vô giáo dưỡng vậy.”
“Ta chỉ là đi hơi nhanh, không phải chạy.”
“Thế cũng không được. Lúc nhàn rỗi đi lang thang khắp nơi chỉ khiến người ta dị nghị, làm mất mặt Lạc gia.”
Quản gia kia ngữ khí đầy kiêu căng, “Nếu thật sự rảnh rỗi như vậy, chi bằng học hỏi tiểu thư một chút, đi làm chuyện có ích cho gia tộc.”
“Chuyện này, còn đến lượt ngươi dạy ta?” Giọng Lục Vân Trạch đã có chút tức giận.
“Tôi chỉ hy vọng Lục thiếu gia có thể sớm trưởng thành.”
Thấy tình hình không ổn, quản gia nói xong liền quay người rời đi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội đáp lại.
Lục Vân Trạch cũng không đuổi theo, mà bước vào phòng ăn. Sáng sớm đã gặp loại chuyện này, tâm trạng thật chẳng ra gì.
Mình nhớ là mình chưa từng làm chuyện gì khiến cái nhà này mất mặt cả.
So với những công tử ăn chơi trác táng thực sự, cách Lục Vân Trạch sống ở Lạc gia này đã đủ gọi là ngoan ngoãn, chưa từng gây rắc rối cho Lạc gia, chỉ là cũng chưa tạo ra công lao gì lớn.
Không có cống hiến, có lẽ đấy là cái “tội” lớn nhất của một công tử ngoại tộc.
Ngồi xuống ghế trong phòng ăn, trong đầu Lục Vân Trạch lập tức hiện lên những lời đồn đại ác ý từng vô tình nghe thấy, trong mắt người khác hắn chỉ là một tên phế vật ăn bám, chẳng có chút giá trị nào.
Chỉ có số ít người thật tâm đối xử tốt với hắn, chẳng hạn như Lạc Dao, hoặc như cô nữ hầu đêm qua trong giấc mộng.
Chưa ngồi được bao lâu, đã có người hầu mang bữa sáng vào. Đây là lần chờ đợi ngắn nhất từ trước đến nay.
Lục Vân Trạch vươn vai một cái, vỗ vỗ cổ mình:
“Có vẻ hơi bị vẹo cổ.”
“Thiếu gia, muốn có giấc ngủ chất lượng, tôi đề cử ngài dùng Miệu Giới…”
“Hử?!”
Ghế của Lục Vân Trạch suýt nữa nghiêng ngửa, hắn giật mình ngẩng đầu liền bị đôi mắt tím nhạt quen thuộc cùng nụ cười tươi tắn đập thẳng vào mắt.
Không khí như ngưng đọng, Lục Vân Trạch sững sờ, còn Giang Tuệ vẫn giữ nguyên nụ cười từ tối qua.
Lần đầu nhìn thấy nàng mặc đồng phục nữ hầu, thứ gây chú ý nhất vẫn là đôi “thỏ con” căng đầy được che giấu dưới lớp vải, hình dáng vô cùng hoàn hảo.
Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ?
“Không phải mơ đâu, thiếu gia~”
"Cô làm sao biết tôi đang nghĩ gì?"
“Vì viết hết lên mặt rồi kìa.”
Giang Tuệ chỉ ngón tay vào má mình.
“Muốn véo thử không? Tôi là Giang Tuệ thật đấy, cảm giác rất thật~”
Nàng khẽ nheo mắt, như đang mời gọi, còn cúi người đưa má lại gần hắn.
Hương thơm dìu dịu trên người nàng quanh quẩn dưới mũi khiến Lục Vân Trạch vô thức đưa tay lên, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung khẽ run một cái, cuối cùng hắn lựa chọn… tự véo má mình.
Rất đau – không phải mơ!
“Thiếu gia~ ngài làm vậy khiến tôi đau lòng quá.” Giang Tuệ lại phụng phịu, như trách hắn bạc tình bạc nghĩa.
“Khụ khụ.” Lục Vân Trạch vội vàng che giấu sự lúng túng, “Không phải mơ là được rồi, mà sao cô lại ở đây?”
Bị đổi chủ đề, nhưng đó cũng là điều nàng muốn.
“Tất nhiên là mang bữa sáng tới cho thiếu gia rồi, vừa mới làm xong đấy, nếm thử đi.”
Nàng mở nắp đậy, một mùi hương đậm đà lập tức lan tỏa, kích thích từng dây thần kinh khứu giác của hắn.
Trên đĩa là một chiếc sandwich dày, làm từ ba lát bánh mì nướng, nguyên liệu bên trong trông rất phong phú.
“Cái này… là cô làm?”
“Ừm. Thiếu gia từng nghe câu cổ ngữ này chưa? Nữ hầu không biết nấu ăn thì không phải nữ hầu tốt.”
“Câu đó từ quốc gia nào vậy?”
“Tôi tự nghĩ ra đó.”
Mặc dù nói bừa, nhưng Giang Tuệ lại trông rất đắc ý.
“Ăn lúc còn nóng đi thiếu gia, còn một câu cổ ngữ nữa cũng nói: thiếu gia không ăn bữa sáng mà nữ hầu chuẩn bị riêng cho thì không phải thiếu gia tốt.”
“…”
Lục Vân Trạch lười phản bác, trong đầu chỉ còn vang vọng mộtsuy nghĩ: Nàng ấy thật sự làm riêng cho mình?
Ở trang viên này, cũng chỉ có Lạc Dao từng nấu cho hắn, chỉ tiếc tay nghề của nàng thật sự khiến người ta khó mà khen nổi.
Dưới sự thúc giục của nàng, Lục Vân Trạch cầm lấy sandwich. Nó vẫn còn ấm, chắc chắn được giữ nhiệt cẩn thận từ lúc làm xong tới lúc hắn vừa bước vào phòng ăn.
Ngửi đã thấy thơm, chỉ mong cái vị là đừng đến từ địa ngục.
Hắn cẩn thận cắn một miếng, nhai chậm rãi, rồi đột ngột khựng lại.
“Thế nào?”
“Ngon lắm.”
Không thể tin được, món sandwich nhìn thì đơn giản mà hương vị lại vượt xa tưởng tượng.
Ba lớp bánh mì kẹp lấy trứng chiên, thịt xông khói, rau sống, cùng nước sốt đậm đà, khiến khẩu vị và kết cấu trở nên đa tầng rõ rệt.
Do giữ nhiệt tốt, hương vị gần như không hề bị giảm sút, làm đầu lưỡi hắn như lạc vào biển hoa sandwich vô tận.
Không thể dùng “ngon” để hình dung nữa – đây chính là mỹ vị nhân gian!
Lục Vân Trạch ăn ngấu nghiến, đến mức khó coi, nhưng Giang Tuệ không để tâm, chỉ lặng lẽ đứng bên nhìn hắn.
Một chiếc sandwich to bị hắn ăn sạch trong chớp mắt, còn bị nghẹn, nàng liền đưa nước tới.
Uống xong một hơi, hắn mới thấy sống lại, thậm chí còn thòm thèm.
“Không ngờ cô nấu ăn lại…”
Vừa quay đầu, tay Giang Tuệ đã đưa ra trước mặt.
“Thiếu gia, chỗ này của ngài dính sốt cà chua.”
“À, ngại quá, để tôi tự lau.”
Nhưng chưa kịp lấy khăn giấy, đầu ngón tay của Giang Tuệ đã nhẹ nhàng lướt qua khóe môi hắn, quệt đi vết sốt…rồi đưa vào miệng của nàng.
“Ừm, ngon thật.”
Lục Vân Trạch lại sững người.
Chỉ là động tác đơn giản, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ mị hoặc, khiến tim đập loạn.
Khi nàng rút ngón tay ra, đầu lưỡi mềm mại còn kéo theo một sợi nước bọt màu bạc vô cùng nhỏ.
Nàng lại nhìn hắn, cười nói: “Thiếu gia cũng muốn nếm thử không?”
“Không, không cần đâu.” Lục Vân Trạch vội quay đi, mặt hơi nóng, “Cô không thấy ngượng sao?”
Đó là thứ dính ở khóe miệng hắn, biết đâu còn cả nước bọt… Vậy mà Giang Tuệ chẳng hề để ý, còn bình tĩnh nói:
“Tôi chỉ là không muốn lãng phí đồ ăn thôi, thiếu gia cũng hiểu tình trạng tài chính hiện tại của tôi rồi mà.”
Một trăm tám mươi vạn, đổi lại là ai khác cũng sẽ thấy nghẹt thở.
“Chỉ cần có thể sống tiếp, chuyện gì tôi cũng làm.”
Từ kiếp trước, nàng đã vì sống mà dốc sức, cha mẹ mất sớm, công ty bóc lột… đủ loại chuyện đã rèn luyện cho nàng làn da dày, những chuyện thế này hoàn toàn không đáng để nàng lùi bước.
“Đúng vậy, hoàn cảnh của cô thật tệ.” Lục Vân Trạch chợt thấy nghẹn lòng. Cô gái này trạc tuổi hắn, lại phải lãng phí thanh xuân làm người hầu ở trang viên này.
Đã như vậy còn sẵn lòng giúp người, lại còn có thể nở nụ cười, tâm lý mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.
“Vừa rồi tôi nói thế có khiến cô tổn thương không?”
“Thiếu gia đúng là dịu dàng, tôi không yếu đuối vậy đâu.”
“Ha ha, cũng phải.”
Cô gái này thú vị thật, hắn muốn nói chuyện với nàng thêm một chút.
“Thiếu gia, hình như khóe miệng bên kia của ngài cũng dính sốt…”
“Tôi vừa nhớ ra mình còn việc, đi trước đây, cô dọn chỗ này đi.”
Lục Vân Trạch vọt dậy, nhanh chóng chạy khỏi phòng ăn.
Nữ hầu bị bỏ lại nhìn bóng lưng vội vã của Lục Vân Trạch, nở nụ cười ranh mãnh, rồi ngồi luôn vào chỗ của hắn vừa ngồi.
“Con mồi chạy mất rồi, không ngờ mới đó đã không chịu nổi.”
Giang Tuệ nhón lấy mẩu vụn bánh còn lại, bỏ vào miệng, nụ cười càng thêm đậm.
“Nhưng ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta, Lục Vân Trạch.”
Vở kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi.