Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 04 - Ngày mới bắt đầu

Tít tít tít, tít tít tít~!

Tắt chuông báo thức trên điện thoại, phản chiếu trên màn hình là gương mặt còn ngái ngủ.

Khoảnh khắc vừa tỉnh lại, Giang Tuệ theo phản xạ vẫn còn nghĩ đến chuyện phải nhanh chóng đến công ty, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại.

“Mình đâu cần phải đến chỗ đó nữa rồi.”

Muốn đến cũng không được, vì hiện tại nàng là một nữ hầu trong trang viên của Lạc gia.

Gãi gãi mái tóc xám nâu hơi rối, Giang Tuệ vén chăn xuống giường, bước đến trước gương bắt đầu thay đồ.

Cởi bỏ lớp quần áo duy nhất trên người, cặp thỏ trắng căng tròn lập tức bật ra, bộ ngực đầy đặn khẽ phập phồng theo nhịp thở.

Mỗi lần nhìn thấy chúng, Giang Tuệ đều không khỏi có chút cảm giác không chân thực.

Dọc theo vòng eo thon nhỏ nhìn xuống, dưới rốn là đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng mịn mà ánh lên sắc ngọc trai.

Mình thật sự đã trở thành phụ nữ rồi, hơn nữa còn là thiếu nữ mười tám xuân xanh, vóc dáng nóng bỏng, đến bản thân nhìn còn thấy xao xuyến.

Sự khác biệt quá lớn khiến đến bây giờ nàng vẫn chưa thể chấp nhận nổi, trong lòng vẫn luôn cho rằng mình là đàn ông.

Dù vẻ ngoài trông đáng yêu thì cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là công cụ dùng để nâng cao độ hảo cảm của Lục Vân Trạch thôi. Ừ, đúng thế, phải coi trọng nội tâm chứ không phải vẻ ngoài.

Nói là vậy, nhưng mỗi lần khoác lên người bộ đồ hầu gái, rồi mặc đôi tất đen bóng loáng cho cặp chân dài mê người, Giang Tuệ đều không nhịn được mà lẩm bẩm:

“Ta là đàn ông, ta là đàn ông, ta là đàn ông... đây chỉ là công việc, chỉ là công việc thôi...”

Cảnh tượng cặp đùi trắng nõn dần bị màu đen ôm trọn, khiến đôi chân càng mảnh mai thon dài hơn, thực sự khiến người khác phải cảm thấy máu sôi sục.

Ngay cả Giang Tuệ còn thấy rung động, thì tin rằng Lục Vân Trạch chắc chắn sẽ không thể không thích.

Trang điểm xong, nhìn cô hầu gái trong gương, nàng liền đưa tay nhéo khóe miệng, nở nụ cười tràn đầy sức sống.

“Đúng, chính là biểu cảm này.”

Những cô gái hoạt bát mới dễ chiếm được cảm tình hơn.

“Với nhan sắc thế này, mà lại đem làm phản diện lót đường thì đúng là lãng phí quá mức.”

Giang Tuệ vốn không có sở thích đọc tiểu thuyết, chỉ vì bạn bè giới thiệu mới xem thử cuốn truyện đó.

Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc ấy bạn nàng đã chê cười nội dung trong sách thế nào, rõ ràng biết là đang tự hành hạ chính mình, nhưng vẫn không thể ngừng lại, khiến nàng cũng sinh ra chút tò mò muốn tìm hiểu.

Quả đúng như bạn nàng nói, cuốn《Trăng Cười Một Cái Liền Động Tâm》này toàn là hố logic, tình tiết thì phi lý, khiến Giang Tuệ đọc mà huyết áp tăng vọt, đến mức hôm sau đi làm mà đầu vẫn lởn vởn mấy tình tiết trong truyện.

Nhưng Giang Tuệ vốn không phải người mê ngược văn, đọc sơ qua đã chẳng còn hứng thú theo dõi tiếp, chỉ đôi lúc lướt mạng thì xem vài đoạn bàn luận.

Vì vậy, nội dung về sau trong truyện nàng chỉ biết lơ mơ, còn là nghe từ cư dân mạng. Đến cái chết cụ thể của nhân vật “Giang Tuệ” cũng chẳng rõ.

Dựa theo phong cách ra tay tàn nhẫn của nam chính về sau, thì e rằng cái chết ấy vô cùng thảm thiết.

Nhưng mà… có liên quan gì đến ta chứ?

Đã xuyên không vào đây rồi, ta phải thay đổi kết cục đó.

“Lục Vân Trạch, thiếu gia tốt của ta, ngài tuyệt đối không thể có người phụ nữ nào khác ngoài ta đâu đấy.”

Sau khi luyện tập nụ cười pha lẫn dịu dàng và hàn ý trước gương, Giang Tuệ rời khỏi phòng, rửa mặt xong liền đi đến đại sảnh.

“Ta biết chuyện bà Lưu mất khiến mọi người rất buồn, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục, tất cả nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần lại!”

Người đang nói là vị quản gia đầu bạc. Từ sau khi bảo mẫu Lưu mất, ông ta liền trở thành tổng quản các hạ nhân.

“Dọn dẹp thì đi dọn dẹp, nấu ăn thì đi nấu ăn, nếu để tiểu thư tỉnh dậy mà thấy trang viên vẫn như hôm qua, chẳng phải sẽ nghĩ Lạc gia chúng ta đến người dọn dẹp cũng không thuê nổi à?”

Giang Tuệ đứng lẫn trong đám người hầu, cùng mọi người đồng thanh hưởng ứng lời quản gia, nhưng thật ra chỉ là nhép miệng cho giống.

Những lúc như thế này, nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như thời còn ở công ty kiếp trước, sáng sớm họp nhóm, nghe sếp lớn bánh vẽ.

Chỉ có mấy tân binh mới nghe là hào hứng, còn như nàng, một con trâu ngựa đã quen bị cấp trên thao túng tinh thần, đã quen tăng ca không công thì chẳng có gì khiến nàng động lòng nữa.

Sau khi tan họp, đám người hầu lập tức tản ra làm việc, Giang Tuệ cũng xoay người định rời đi, thì sau lưng vang lên tiếng gọi của quản gia.

“Người mới, đợi chút.”

Giang Tuệ dừng bước, thầm nghĩ chẳng lẽ bị phát hiện nàng chỉ nhép miệng?

“Ngươi tên gì ấy nhỉ?” Quản gia gãi đầu, có vẻ đang cố vắt óc nhớ lại.

“Giang Tuệ.”

“À đúng rồi, Giang Tuệ.” Quản gia hít một hơi sâu, ngẩng cằm nói: “Ngươi mới đến chưa lâu, cứ theo lời ta mà làm việc, đừng để xảy ra chuyện đụng chạm tiểu thư. Cũng đừng có oán trách gì, làm người hầu là thế đấy. So với mấy người khó hầu hạ kia, tính tình tiểu thư đã coi như rất hiền rồi.”

“Tôi biết rồi.”

“Bây giờ đi lấy chổi với hót rác từ kho, quét dọn hành lang tầng ba của trang viên.”

“Vâng.”

Dọn hành lang nghe có vẻ là việc đơn giản.

Nhưng trang viên này có tới hơn chục người hầu, diện tích thì rộng đến đáng sợ. Việc tưởng là nhẹ ấy, thực tế làm mới thấy không dễ chút nào.

Ít nhất là khi Giang Tuệ cầm đồ đi lên tầng ba, nhìn hành lang dài trước mặt thì chân cũng hơi khựng lại.

Dài quá, rộng quá, hành lang công ty kiếp trước còn chẳng rộng bằng.

“Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ kêu ca cho xem.”

Giang Tuệ thì khác, mấy công việc bẩn thỉu cực nhọc hơn nàng còn từng làm rồi, chuyện dọn dẹp thế này, đối với nàng mà nói quá dễ.

Thở ra một hơi, Giang Tuệ lập tức bắt tay vào làm. Vừa quét dọn, vừa len lén lắng nghe âm thanh sau từng cánh cửa phòng.

Trang viên có ba tầng nếu không tính gác mái, tầng hai là nơi ở của người hầu, tầng ba thì dành cho người của Lạc gia và khách quý. Mà giờ đây cả tầng ba chỉ có hai người đang ở.

Giờ còn sớm, chắc Lục Vân Trạch và Lạc Dao vẫn chưa dậy, vừa mới kết thúc một tuần học, lại còn thức khuya tối qua nữa.

Mà phòng của Lục Vân Trạch là phòng nào nhỉ?

Giang Tuệ đi ngang qua từng phòng, dừng lại nghe ngóng, nhưng bên trong đều im ắng. Nếu không mở cửa thì căn bản không biết có người hay không.

Muốn thay đổi kết cục thảm bại, thì phải bắt đầu từ Lục Vân Trạch. Đi trên con đường của nữ chính, khiến nữ chính không còn đường đi.

Buổi sáng là thời điểm rất quan trọng, tâm trạng lúc sáng có thể ảnh hưởng đến cả ngày hôm đó.

Không biết đêm qua Lục Vân Trạch ngủ có ngon không? Có đắp chăn kỹ càng không? Nếu thấy lạnh thì mình cũng có thể cân nhắc việc sưởi ấm giường cho hắn, chắc chắn hắn sẽ cảm động đến phát khóc.

Kẻ địch của Giang Tuệ là Lạc Dao, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là bạch nguyệt quang, lại còn là nữ chính, ba hiệu ứng buff một lúc, trong khi nàng chỉ là một hầu gái vô danh tiểu tốt.

Khoảng cách lớn như vậy, có thể nói là ngay từ đầu đã ở thế yếu hoàn toàn. Muốn đoạt được trái tim của Lục Vân Trạch, Giang Tuệ chỉ còn cách dùng thủ đoạn phi chính thống.

Phải chăm sóc hắn chu đáo hơn Lạc Dao, phải yêu thương hắn, phải đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Chỉ cần là hành động có thể tăng độ hảo cảm, Giang Tuệ đều sẵn lòng dốc sức.

Tất nhiên, tất cả cũng chỉ để giữ được mạng sống. Giang Tuệ không muốn bị Lục Vân Trạch giết, càng không muốn thật lòng yêu hắn.

Hẹn hò với đàn ông, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm.

Giang Tuệ ta cho dù có chết đói, có nhảy lầu từ trang viên này xuống, cũng tuyệt đối không thật lòng thích Lục Vân Trạch!

Thời gian không chờ người, hành lang vừa dọn xong, Giang Tuệ không nghỉ ngơi mà lập tức quay lại chỗ quản gia.

“Gì cơ, ngươi làm xong rồi?” Quản gia ngạc nhiên ra mặt, còn nhìn đồng hồ.

Ông ta có lý do nghi ngờ Giang Tuệ lười biếng, nhưng mồ hôi trên trán và nhịp thở dồn dập của nàng lại không giống đang nói dối.

“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi kiểm tra. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ khen ngươi trước mặt tiểu thư. Nhưng đừng tưởng loại công việc này làm xong là giỏi, ngươi còn chưa thấy trang viện của bản gia đâu, chỗ đó mới gọi là thử thách thật sự...”

Lại bắt đầu lải nhải rồi, Giang Tuệ vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn, như một cô hầu gái gương mẫu. Mãi đến khi quản gia ngừng nói, nàng lập tức lên tiếng:

“Tôi thấy bếp hình như đang thiếu người, tôi có thể đến đó giúp một tay không?”

Khóe miệng quản gia hơi cong lên, “Đương nhiên là được. Lâu lắm rồi mới thấy một người hầu siêng năng như ngươi. Cứ làm nhiều việc đi, sau này tiểu thư thăng tiến trong gia tộc, nhất định sẽ không quên chiếu cố chúng ta.”

“Vậy thì tôi sẽ mong chờ.”

Giả vờ mong chờ xong, Giang Tuệ lập tức chạy thẳng về phía nhà bếp.

Ở đó đương nhiên không cần thêm người, nhưng nếu không diễn tròn vai trước mặt quản gia, nàng còn biết giải thích sao với người trong bếp?

“Gì cơ, tiểu thư muốn đổi khẩu vị?” Bếp trưởng nhướng mày.

“Vâng, nên tôi đến giúp một tay.”

“Ngươi biết nấu ăn à?”

“Biết, hơn nữa còn rất giỏi. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi quản gia, ông ấy đã đồng ý cho tôi vào bếp rồi.”

Giang Tuệ luôn mỉm cười, không để lộ chút sơ hở nào.

Bếp trưởng bận bịu không rảnh đi xác minh mấy chuyện vặt vãnh, chỉ dặn vài câu rồi quay lại công việc.

Ngay khoảnh khắc ông ta quay người, nụ cười trên mặt Giang Tuệ liền ẩn hiện chút gian xảo.

Giờ có được quyền sử dụng nhà bếp, nàng có thể toàn lực thi triển rồi.

“Nếu hỏi điều gì có thể khiến tâm trạng buổi sáng trở nên tuyệt vời, thì tất nhiên là một bữa sáng phong phú rồi.”

Nàng cầm lấy con dao, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao, trong lưỡi dao phản chiếu đôi mắt trống rỗng, lấp lánh ánh sáng màu tím.