"Cáiiiiiiiiiiiii?!" (Mitsuha)
Một lời tuyên bố bất thình lình như bom tấn từ Sabine-chan!
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp dinh thự của Tử tước Yamano.
"S-Sabine-chan, c-chuyện đó..." (Mitsuha)
Và rồi Sabine-chan cứ thế tiến lại gần tôi.
Colette-chan thì vẫn đứng hình, không nhúc nhích.
“Vâng ạ, em đang nghĩ sẽ vui lắm nếu hai đứa mình cùng đi du học ngắn hạn vài tháng…” (Sabine)
“Đi thôi!” (Colette)
Nối tiếp lời của Sabine-chan là câu nói của Colette-chan, người vừa hoàn hồn trở lại.
“...Em đã tích cóp được kha khá điểm ‘vay nợ’ rồi mà, phải không? Nào là gỡ băng, đi cùng kỹ thuật viên đến bệnh viện, phiên dịch, và nhiều thứ khác nữa....” (Sabine)
Sự cố ở lãnh địa Ethnol và việc Colette-chan nhập viện hôm nọ không thực sự được tính vào các khoản ‘vay’.
Sabine-chan khá là nghiêm khắc về chuyện đó...
Và tôi đoán điều này cũng có ý nghĩa là để bù đắp cho việc tôi đã bỏ quên Colette-chan trong vụ ở lãnh địa Ethnol.
Vì vậy, tôi quyết định dùng khoản ‘vay’ của Sabine-chan và đưa cả Colette-chan đi cùng.
Chắc chắn rồi, du học ở Nhật Bản sẽ là một khoản đầu tư tuyệt vời cho tương lai của cả hai đứa.
Và nếu tôi không sớm giải quyết món nợ đã tích lũy với Sabine-chan, tôi sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chắc là đành chịu thôi…
Thế là, chuyện hai đứa sẽ đi du học ở Nhật đã được quyết định.
Được rồi, vậy là đã quyết định Sabine-chan và Colette-chan sẽ đi du học.
Không, thực ra thì tôi cũng đã suy nghĩ về việc này được một thời gian rồi.
Dù cách phát âm và dùng từ tiếng Nhật của hai đứa vẫn còn hơi trúc trắc, nhưng trình độ tiếng Nhật của chúng đã tiến bộ đến mức không gây cản trở trong giao tiếp hàng ngày đối với học sinh tiểu học.
Tuy nhiên, vì hai đứa chủ yếu học qua đĩa Blu-ray, sách và manga, nên kỹ năng nghe và đọc khá tốt, nhưng nói và viết thì lại không giỏi lắm.
Đó là lý do tại sao có lẽ cần phải để chúng làm quen với tiếng Nhật.
...du học ngôn ngữ.
Ngoài ra, còn phải học những điều thường thức không được viết trong sách... những điều mà thậm chí còn không đáng để viết ra.
Khi đến Nhật, hai đứa có những kiến thức khác thường so với một đứa trẻ, những thứ chúng học được từ sách vở và TV, nhưng lại không biết những điều mà một đứa trẻ mẫu giáo cũng biết.
Nếu cứ thế này, trong trường hợp khẩn cấp... chẳng hạn như khi đất nước này diệt vong và chúng tôi phải chuyển đến Trái Đất... thì sẽ gặp rắc rối to.
Và, quan trọng nhất, tôi muốn cả hai đứa được vui vẻ.
Vì hai đứa lúc nào cũng bận rộn với việc học làm công chúa và học để trở thành ứng viên chư hầu, nên tôi muốn chúng được tận hưởng một chút cuộc sống học đường ở Nhật Bản. Tôi muốn cho chúng nghỉ ngơi vài tháng dưới danh nghĩa đi du học.
Vấn đề là liệu Sabine-chan có xin được phép của nhà vua hay không…
"Phê chuẩn!" (Nhà vua)
…có vẻ như con bé đã xin được rồi.
Chà, tôi đã nói với nhà vua rằng nơi du học là một quốc gia thân thiện với quê hương của tôi, nên sẽ tuyệt đối an toàn.
Tôi cũng nói với Sabine-chan và Colette-chan rằng "Nhật Bản là một trong số các quốc gia mà tôi đặt cơ sở hoạt động."
Nếu không, nếu Nhật Bản là quê hương của tôi, sẽ có nhiều điểm không nhất quán và mâu thuẫn với những lời giải thích tôi đã đưa ra từ trước đến nay…
Có khả năng là Sabine-chan đã phát hiện ra rồi, nhưng mà, dù sao thì đó cũng chỉ là một cái cớ...
Nếu du học ở Nhật, chúng có thể phát hiện ra rằng đất nước này và Nhật Bản không cùng một hành tinh, nhưng đối với cả ba chúng tôi, đó không phải là vấn đề lớn.
Nếu tôi có thể di chuyển đến một hành tinh khác, tôi có thể giải thích rằng quê hương thực sự của tôi ở một hành tinh khác.
Hơn nữa, Sabine-chan thường lờ đi những điều thực sự phiền phức mà không hỏi han gì.
Tôi yêu những đứa trẻ biết đọc không khí!
Chà, đó là lý do tại sao kế hoạch du học của cả hai đứa bắt đầu.
Về quốc tịch, tôi đã nhờ một trong những quốc gia tham gia Isecon, hội đồng thế giới khác, nơi đã trao cho tôi tước vị tử tước, đăng ký chúng làm em gái của tôi. Tôi cũng tạo thêm một bộ hồ sơ cho chính mình, tách biệt với bộ tôi đã có trước đây.
…vậy nên, đó là lý do tại sao cả hai đứa cũng là quý tộc. Dù chỉ có mình tôi có tước vị.
Tuy nhiên, họ "Yamano" nghe hơi giống tiếng Nhật, nên tôi quyết định dùng họ "Zegreius" cho Sabine-chan.
…tất nhiên, tôi đã được nhà vua cho phép.
Chà, chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới bên kia.
Tôi không ngại một cái họ hoàn toàn hư cấu, nhưng tôi không muốn Sabine-chan phải nói dối vô ích hay dùng tên giả.
…Còn Colette-chan?
Vốn dĩ Colette-chan không có họ, nên dù dùng họ nào đi nữa thì cũng đều là nói dối cả, vậy nên họ nào cũng không quan trọng.
Bên cạnh đó, nếu chúng được xác định là chị em thì sẽ dễ dàng hơn về nhiều mặt.
Nếu không phải là chị em, sẽ phải làm giấy tờ nhiều gấp đôi, như là xin chữ ký của phụ huynh và giấy ủy quyền của người giám hộ.
…Và tôi đã cố gắng hết sức để xin vào một trường học ở Nhật… một trường nữ sinh tư thục. Vào trường tư thục dễ hơn, và tôi không thể chịu được ý nghĩ có bất kỳ kẻ xấu nào dính dáng đến Sabine-chan hay Colette-chan, nên trường toàn nữ sinh là lựa chọn duy nhất! ...Việc là con gái của một quý tộc nước ngoài có lẽ sẽ có tác dụng trong việc xin vào trường đó.
Sẽ không thể nào từ chối một yêu cầu chính thức từ hoàng cung của quốc gia đã cấp quốc tịch cho tôi.
Rốt cuộc, chúng tôi đến cùng với một văn kiện ngoại giao kiểu cũ đích thực được niêm phong bằng sáp và đóng dấu, cùng với một lá thư yêu cầu viết tay từ Nhà vua.
Có lẽ họ sẽ vui vẻ chấp nhận chúng, vì điều đó sẽ tăng thêm uy tín cho trường.
Đúng vậy, các mối quan hệ rất đáng giá nếu bạn biết cách sử dụng chúng!
Vì vậy, tôi đã chọn một trường nữ sinh nhất định nằm ở một thành phố cảng quốc tế, đây là một trường liên cấp từ mẫu giáo đến đại học.
Đó là một trường nữ sinh tư thục, và có vẻ như chỉ có 3 hoặc 4 người trong lớp đi bộ đến trường.
Những người còn lại dường như được đưa đón bằng ô tô riêng hoặc đi học bằng tàu điện cùng với cha mẹ.
Những người đi bộ đến trường không nhất thiết đi bộ vì họ nghèo.
Để gửi con đến trường này một cách an toàn, họ đã cố tình chuyển đến một khu dân cư cao cấp ngay cạnh trường…
Vậy, đó là gì nhỉ?
…đó là một trường dành cho tiểu thư, đúng vậy.
"Ể, trường Mật tông ạ?" (Colette)
"Trường truyền giáo! Trường Phật giáo ở đâu ra vậy?!" (Mitsuha)
Ngay khi tôi bắt đầu giải thích về ngôi trường, Colette-chan đã bắt đầu nói ngớ ngẩn.
Nhưng sao em lại biết về Mật tông vậy? Em đã xem loại manga hay anime nào đó à?
"Dựa trên ‘mission’? Là trường đào tạo đặc vụ hay gì đó ạ?" (Sabine)
Sabine-chan, cả em nữa…
"Họ sẽ dạy về hộp số ô tô...." (Collete)
"Đó là hệ thống truyền động! Thời đại này, xe số tự động là đủ rồi!" (Mitsuha)
Góc nhìn người thứ ba
“Đây là hai học sinh quốc tế, Sabine von Zegreius và Colette von Zegreius. Mọi người hãy hòa thuận với nhau nhé!” (Giáo viên)
"Vâng ạ~!!" (Cả lớp)
Bọn trẻ lớn tiếng đáp lại lời giới thiệu của cô giáo (sơ).
Mặc dù là ‘sister’, nhưng không nhất thiết có nghĩa là chị gái.
Vì đây là một trường nữ sinh truyền giáo, hầu hết các giáo viên đều là nữ tu và các sơ.
Do đó, về tuổi tác, có rất nhiều giáo viên (sơ) ở độ tuổi từ dì đến bà.
…tất nhiên, cũng có những giáo viên trẻ (sơ) ở độ tuổi hai mươi.
Một phần trong số họ là những tiểu thư thuần chủng đã theo học trường này từ mẫu giáo đến đại học.
Đây là Học viện Nữ sinh Stella Maris, một trường tư thục định hướng truyền giáo từ mẫu giáo đến đại học, tọa lạc tại một thành phố cảng nọ.
Tất nhiên, như tên gọi, đây là một trường nữ sinh. Một khu vườn chỉ dành cho các cô gái.
Và đây là lớp học lớp 6 tiểu học.
Hai em được giới thiệu bởi một giáo viên đang chào đón hai sinh viên trao đổi ngắn hạn từ nước ngoài.
Đây là Nhật Bản, và đây là một trường truyền giáo.
Do đó, không có sự phân biệt đối xử với trẻ em dựa trên địa vị xã hội hay nghề nghiệp của cha mẹ chúng. Cả giáo viên và bản thân bọn trẻ đều không phân biệt đối xử với nhau.
Vì vậy, họ không đề cập đến nghề nghiệp của cha mẹ.
…chà, bản thân việc chúng theo học tại học viện này đã là một bằng chứng cho thấy chúng ‘Có điều kiện hơn một mức nhất định’, nên cũng không thực sự quan trọng....
Tuy nhiên, vì là phần giới thiệu, chúng không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói tên của mình.
Không giống như Nhật Bản, ở nước ngoài có rất nhiều tên khác nhau. Có thể có một tên thánh giữa tên và họ…
…và ‘von’.
Đó là một phần của cái tên, nên nếu bỏ đi, đó sẽ là một sự xúc phạm khủng khiếp. Đó cũng là niềm tự hào của gia đình, chữ ‘von’.
…không thể không nói ra.
Và điều đó sẽ nói rõ rằng hai đứa trẻ này là quý tộc.
“…………” (Mọi người)
Và mặc dù đang học lớp sáu tiểu học, tất cả đều là con nhà gia giáo. Chúng cũng thích những cuốn tiểu thuyết lãng mạn lấy bối cảnh châu Âu cũ, nên nếu có ai đó hiểu ý nghĩa của việc có một cái tên nước ngoài với ‘von’ hoặc ‘de’, thì sẽ có vài người.
…tất nhiên, ở quê hương của hai đứa, từ chỉ quý tộc không phải là ‘von’, mà là một từ khác.
Tuy nhiên, vì từ đó không có ý nghĩa trên Trái Đất, Mitsuha đã đổi nó thành ‘von’ với sự cho phép của chính chủ.
Thực ra, vì Sabine vốn là thành viên của hoàng gia chứ không phải quý tộc, nên không có từ nào tương đương với ‘von’ đi kèm với tên của cô bé. Vốn dĩ, tên cô bé là "Sabine Zegreius", và về mặt chính thức, có rất nhiều từ ở giữa... tên của gia đình bên mẹ, tên với tư cách là một tín đồ, v.v., nên nó rất dài.
Vì vậy, Mitsuha đã không suy nghĩ sâu xa về nó.
"Em là Sabine!" (Sabine)
“Em là Colette!” (Colette)
"Rất vui được gặp mọi người!!" (Sabine + Colette)
Phải, tên của một đứa trẻ là đủ rồi.
Và thế là, cuộc sống du học của chúng bắt đầu….