Hôm nay, thay vì ở nhà bố mẹ, tôi đang ở trong một căn hộ tháng tôi thuê gần trường nữ sinh.
Khi ở đây, tôi đội tóc giả vàng, đeo kính áp tròng màu, đeo kính và dùng kem nền để da trông trắng hơn.
…Tôi đã thử một phương pháp học được từ một quý cô trong cơ quan tình báo của một quốc gia nọ, có thể thay đổi đáng kể vẻ ngoài và ấn tượng mà không cần tốn nhiều công sức, nhưng nó không hợp với cấu trúc khuôn mặt của tôi, một khuôn mặt không thể thay đổi của một "người mặt phẳng"...
Tuy nhiên, vì tôi đã gặp những người liên quan đến trường nữ sinh trong "hình dạng cải trang" này vì nhiều mục đích khác nhau như du học, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuất hiện trong hình dạng cải trang này khi ở gần trường.
Tôi không thể để ai biết mình là người Nhật, và tôi không biết khi nào hay ở đâu mình có thể tình cờ gặp một người nào đó từ trường nữ sinh đã gặp tôi trước đây...
"Mitsuha-sama, tôi đi mua sắm đây, ngài có cần gì không ạ?" (Lorena)
"À, ừm, không có gì đặc biệt đâu. Nguyên liệu thì tùy cô thích, Lorena. Đồ ăn vặt tôi cũng giao cho cô luôn." (Mitsuha)
"Rõ ạ. Vậy thì, tối nay sẽ là món 'Kare'." (Lorena)
"…Hô, ồ…" (Mitsuha)
Lorena giờ đã bị ám ảnh bởi món cà ri.
Chúng tôi luôn ăn cà ri ít nhất một lần một tuần.
…chà, cũng được thôi. Dù sao thì bộ đôi Sabi-Colé và tôi cũng rất thích cà ri…
Bên cạnh đó, món cà ri mà Lorena làm còn ngon hơn của tôi.
Dù cô ấy mới bắt đầu làm nó chưa lâu…
…đúng vậy, Lorena, người hầu gái của dinh thự, đang đi công tác ở đây, thay phiên với Katie.
Cả hai đều rất vui vì tôi cho họ phụ cấp đi lại và cho phép họ mua đồ ở đây bằng đồng yên Nhật tôi đổi cho họ.
…tất nhiên, có những hạn chế về những gì họ có thể mua.
Hầu hết thời gian họ mua những thứ như thực phẩm, mỹ phẩm, quần áo và phụ kiện.
Không phải những thứ đắt tiền, chỉ là những thứ rẻ tiền thôi.
Có lẽ là cho bố mẹ và anh chị em của họ. Chắc họ sẽ không bán lại chúng đâu.
Không, tôi không ngại làm nhiều đến thế. Dù sao thì những đứa trẻ này cũng rất nghiêm túc…
Họ thường mua sắm ở một siêu thị gần đó, nên không thành vấn đề ngay cả khi họ không nói được ngôn ngữ.
Tất cả những gì họ phải làm là bỏ đồ vào giỏ, đưa cho nhân viên thu ngân, giữ thẻ đã nạp sẵn tiền trên máy và làm nó kêu "Woong!"[1]. Cả Lorena và Katie đều học được trong một lần.
…họ gặp rắc rối vì muốn làm nó kêu đi kêu lại nhiều lần…
Tôi nạp tiền vào thẻ một cách thường xuyên.
Ngoài ra, để chuẩn bị cho các tình huống dự kiến, tôi đã chuẩn bị một vài tấm thẻ có ghi cả ngôn ngữ của thế giới bên kia và tiếng Nhật và đưa cho họ sử dụng nếu gặp rắc rối.
…có vẻ như nó chưa được sử dụng lần nào.
Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, nếu họ làm mặt bối rối, mỉm cười, hoặc nói nhanh bằng ngôn ngữ của thế giới bên kia, hầu hết mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Nếu một người đàn ông dai dẳng nhận ra rằng họ giao tiếp kém với anh ta, và anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc...
Hầu hết rắc rối đều ở đó!
Mặc dù họ rõ ràng có mua sắm ở những nơi khác ngoài siêu thị, Lorena và Katie đã nổi tiếng trong các cửa hàng địa phương với tư cách là "Những người phụ nữ nước ngoài xinh đẹp đến mua sắm trong trang phục hầu gái."
Họ thường mua sắm nhỏ ở khu phố mua sắm, vì họ thường được giảm giá và tặng quà, và nhanh chóng được giúp đỡ nếu gặp rắc rối.
Đúng như mong đợi của một người hầu gái thực thụ, chỉ số của họ rất cao…
Ồ, có vẻ như Sabine-chan và Colette-chan cũng tương tự, và việc mua sắm bên ngoài siêu thị có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí sinh hoạt.
…tại sao nó không áp dụng cho tôi!
Không, nó không có tác dụng ngay cả khi tôi cải trang thành tóc vàng, chỉ có tôi là không hiểu sao! Ngay cả khi tôi cố tình nói ngắc ngứ!
Họ nghĩ tôi chỉ là một người Nhật bình thường đội tóc giả hoặc chỉ nhuộm tóc, có lẽ vậy…
Không, đúng là vậy.
Cái nhìn sâu sắc của các ông bà già trong khu phố mua sắm thật sự ấn tượng!!
Và trong khi Lorena và Katie quản lý các công việc gia đình, đó không phải là công việc chính của họ.
Vai trò thực sự của họ là thực hiện cùng một nhiệm vụ như "Thunderbird số 5."
…vâng, đó là "Tiếp nhận và truyền đi các yêu cầu cứu hộ."
Một ăng-ten định hướng hiệu suất cao được lắp đặt trên ban công của căn hộ tháng.
Và độ lợi tối đa của nó được hướng đến, tất nhiên, Học viện Nữ sinh Stella Maris.
Một thiết bị liên lạc nhỏ được sử dụng bởi cơ quan tình báo của một quốc gia nọ, được bộ đôi Sabi-Colé mang theo.
Vì nó có hình dạng đồng hồ đeo tay, pin nhỏ, và ăng-ten ngắn và được tích hợp sẵn, nên việc truyền tín hiệu rất kém. Tất nhiên, hiệu suất thu cũng vậy…
Để bù đắp cho điều này, hiệu suất của phía bên kia cần phải tốt.
Trong giao tiếp không dây, điều đầu tiên cần xem xét là vị trí, thứ hai là ăng-ten, thứ ba là công suất phát, và thứ tư là hiệu suất của máy bộ đàm.
Đó là lý do tại sao tôi đã nỗ lực rất nhiều vào ăng-ten ở phía trạm gốc.
Với cái này, tôi có thể nhận được sóng vô tuyến từ một thiết bị liên lạc loại đồng hồ đeo tay có ăng-ten và công suất yếu, và tôi cũng có thể phát sóng định hướng công suất cao từ đây. …tốn rất nhiều công sức, hừm.
Tất nhiên, cả hai đều có điện thoại thông minh.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, điện thoại thông minh của chúng có thể bị rơi hoặc bị đánh cắp.
…tuy nhiên, ngay cả khi kẻ bắt cóc lấy đi điện thoại thông minh, hắn cũng sẽ không lấy đồng hồ của một cô bé.
Được rồi, mẹ của sự hoàn hảo!
Và nếu tôi không ở trong căn hộ tháng của mình mà ở nhà hoặc ra ngoài, và có một cuộc gọi khẩn cấp từ bộ đôi Sabi-Colé qua thiết bị liên lạc thay vì cuộc gọi thông thường qua điện thoại thông minh, Lorena hoặc Katie sẽ ngay lập tức liên lạc với tôi bằng điện thoại thông minh của riêng họ.
Sau khi nhận được thông báo đó, tôi sẽ ngay lập tức lao đến căn hộ tháng bằng dịch chuyển liên tục.
Máy bộ đàm trong căn hộ là một máy bộ đàm cố định lớn, và ăng-ten có định hướng hoàn hảo.
Và vì tôi đã kết nối một loa ngoài và tăng âm lượng, tôi có thể nghe thấy nó ngay cả khi bộ đôi Kati-Loré đang dọn dẹp hoặc nấu ăn, nên tôi không phải lo lắng về nó.
Khi đi mua sắm, chúng tôi hoặc đi khi bộ đôi Kati-Loré cùng ca trực, khi tôi ở đó, hoặc sau khi bộ đôi Sabi-Colé đã về nhà.
Hừm, Ishibashi[2] Ishibashi! (Cẩn tắc vô áy náy)
"Chào mừng về nhà. Trường học thế nào, cả hai đứa?" (Mitsuha)
"…" (Bộ đôi Sabi-Colé)
"…hả? Có chuyện gì vậy? Trông hai đứa buồn rười rượi! Đừng nói là bị bắt nạt hay gì đó nhé..." (Mitsuha)
"Ừm… chỉ là…" (Sabine)
"Chỉ là?" (Mitsuha)
"Trong ba tháng tới, em đã định sẽ vui chơi thỏa thích ở học viện và tận hưởng, nhưng…" (Sabine)
"Nhưng?" (Mitsuha)
"Trong nhà nguyện, có một bức tượng của một người đàn ông gầy gò bị đóng đinh trên thập tự giá, trông như đã bị tra tấn trong một thời gian dài, như một lời cảnh báo cho những người khác… Và bên cạnh đó, có một bức tượng của một người phụ nữ đang bế một đứa bé, nhìn nó với một nụ cười toe toét trên mặt… Sau khi nhìn thấy điều đó, em nhận ra rằng mình không bao giờ nên cãi lời giáo viên ở đây…" (Sabine)
Nghe lời của Sabine-chan, Colette-chan gật đầu lia lịa trong khi run rẩy.
"Sau đó em hỏi bạn cùng lớp, 'Cái đó là gì vậy? Có phải là tượng của người bị trừng phạt không?' Và bạn ấy nói, 'Đúng vậy, đó là tượng của một người đang bị hành hình.'" (Sabine)
“Cái gì?! Đó là...” (Mitsuha)
Chà, trông có vẻ thú vị, nên mình cứ im lặng không nói gì cho chúng biết…