“Hừm, hiểu rồi, hiểu rồi. Cái quái gì thế này?! Kẻ nào dám làm điều kinh khủng thế này hả?! Bộ có vấn đề về thần kinh hay gì?”
Tên biến thái chạm vào trán Anna và buồn bực về điều gì đó. Thú thật, tôi rất biết ơn vì tên đấy chịu giúp, nhưng nhìn cảnh tên đấy chạm vào Anna thế này, lòng tôi có chút không yên vì sợ sẽ khiến nàng bị vấy bẩn. Đáng tiếc, đây là để điều trị cho em ấy nên tôi buộc phải miễn cưỡng chấp nhận.
“Ta hiểu vấn đề rồi. Giờ ta sẽ thông báo kết quả cho cậu. Miri-tan, cho ta mượn cơ thể một chút nhé..”
Sau khi nhận một cái gật nhẹ của Miri-chan, tên biến thái hòa làm một với cô bé. Ngay lập tức, cơ thể em ấy giật nhẹ, khiến Elisabeth-san hốt hoảng đỡ lấy.
“Không sao đâu, Liza. Giờ ta, Tinh linh Ánh sáng, đang điều khiển cơ thể của cô bé. Ta là Rho, tinh linh được sinh ra từ Hiền giả Loringus.”
“Hả, Loringus..? Lẽ nào, là thầy ư ?”-Elisabeth-san thốt lên bất ngờ. Tôi không muốn xen ngang cuộc hội ngộ đầy cảm động này nên sẽ tạm giả vờ không biết bản chất của lão mang danh “Hiền giả” này.
“Liza à, con gái của con đã trở thành một cô gái nhân hậu và mạnh mẽ rồi nhỉ. Và với tư cách là mẹ của nó, con đã làm rất tốt vai trò của mình. Loringus ta tự hào về con lắm.”
“Ah, vâng, cảm ơn người ạ!”
Elisabeth-san ôm cơ thể của Miri-chan vào lòng mà khóc, còn tên biến thái điều khiển cơ thể của Miri-chan ôm lại Elisabeth-san, tay nhẹ nhàng vỗ về.
Nếu tôi không biết sự thật đằng sau vị Hiền giả Loringus hay Tinh linh Ánh sáng Rho kia, chắc tôi sẽ khóc trước khung cảnh này mất. Chỉ là ‘nếu’...
Sau một lúc, Elisabeth-san dần bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi thầy vì để cho thầy xem cảnh tượng đáng xấu hổ này ạ.”
“Không sau đâu, Liza à.”
Nói rồi, “Miri-chan” cười. Nụ cười của những đứa trẻ tộc elf quả thật vô cùng dễ thương, hệt như một thiên thần, làm cho Elisabeth-san cũng nở một nụ cười theo. Nhưng mà,...thôi không nói thêm nữa…Quả nhiên một số thứ trên thế giới đôi khi không biết sẽ tốt hơn…
“Được rồi, giờ ta sẽ nói cho cả hai biết những gì ta đã xem qua.” - Bỗng chốc, mặt ‘Miri-chan’ trở nên nghiêm nghị - “Để nói tóm gọn thì, linh hồn của Anastasia đang ngủ say bên trong trái tim của con bé.”
“Vậy liệu con gái của con có thể tỉnh giấc được không ạ ?”
“Con bé không chết nên về mặt lý thuyết thì có thể, chỉ là ta không làm được.”
“Ể ?”
“Ý-ý của Rho-sama là sao?”
Nghe được tin, Elisabeth-san trông như muốn khóc, còn tôi thì hỏi chi tiết hơn với tông điệu có phần gay gắt.
“Hiện tại, Anastasia đang tự phong ấn linh hồn mình bên trong trái tim. Nếu con bé không làm thế, e rằng linh hồn của nó đã bị xé nát và tan biến từ lâu rồi.”
“Vậy, vậy sao không phá vỡ phong ấn đó?” - Từng lời của tên biến thái thốt ra, tâm của tôi càng trở nên tuyệt vọng.
“Đúng là có thể phá, nhưng ta không biết ‘chìa khóa’ để mở phong ấn đó.”
“Huh?”
“Sức mạnh để dựng lên phong ấn đấy là sức mạnh của ta. Khi ta chúc phúc cho Anastasia, ta đã tạo ra một đường liên kết thông qua chiếc trâm cài tóc của tộc elf, từ đó con bé có thể mượn sức mạnh của ta. Vì lí do đó, ta biết cấu trúc của phong ấn này ra sao. Và đây lại là loại dùng để bảo vệ linh hồn nên không thể nói phá là phá được mà phải cần tới ‘chìa khóa’.”
Yên lặng 1 lúc, tên biến thái lại tiếp:
“‘Chìa khóa’ có thể là ai đó, là thứ gì đó, là nơi nào đó, bất kì điều gì, miễn là con bé cảm thấy trân trọng và đón chờ. Chỉ cần có ‘chìa khóa’, phong ấn sẽ tự hóa giải. Nhưng nếu cưỡng chế phá thì linh hồn sẽ ngay lập tức vụn vỡ và tan biến. Khoảnh khắc ấy, con bé sẽ thực sự chết.”
“Ahhh….”
Elisabeth-san, che mặt lại, rưng rưng.
“Hiện tại ta không có cách nào giúp mọi người được cả. Cách giải quyết tốt nhất là mọi người phải đi tìm ‘chìa khóa’ ấy. À, ta không biết tại sao con bé lại đeo vòng cổ niêm phong ma lực, nhưng tốt nhất là cứ giữ nguyên đó cho tới khi con bé tỉnh lại nhé.”
“Hả ? À không, cái này là do bọn Đế Quốc bắt nàng ấy mang…”
“À, ta hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Không cần phải lo về cái vòng này đâu, nó chỉ ngăn người đeo sử dụng ma lực mà thôi. Nếu cần phá thì phá cũng được, không có gì phức tạp cả. Tuy nhiên, như đã nói, tốt nhất là đợi đến khi con bé tỉnh lại, bởi ma lực sẽ tuôn trào vì bị kìm nén quá lâu và có thể bộc phát.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Nghe những lời này, tên biến thái như trở thành một con người khác hẳn, rất đậm chất của một vị Hiền giả.
“Quan trọng hơn, mau dẫn ta đến chỗ thanh ma kiếm đã biến Anna trở nên như thế này nào.”
Tôi gật đầu đồng ý và ra khỏi phòng cùng ‘Miri-chan’ và Elisabeth-san. Nhưng khi vừa mwor cửa, cảnh tượng đập vào mắt lại là dàn hầu gái nhìn nhau bối rối, còn ngài Công Tước và Friedrich-san thì ngã gục ra đất.
“Hả ? Ngài Công Tước ?”
“Mình và Friedrich bị làm sao thế ?”
“Không sao đâu, cả hai sẽ tỉnh ngay ấy mà. Đây là hậu quả dành cho những kẻ có mưu đồ đen tối với người kí khế ước với ta là Miri đây. Nếu cả hai muốn hãm hại con bé thì đã đăng xuất luôn rồi, còn bất tỉnh thế này thì chắc là đang toan tính về mặt chính trị hay ngoại giao gì đó. Rồi, dẫn đường tiếp đi.”
“...Ừm.”
Đáng-đáng sợ thật. Đúng là không thể xem thường mấy tên lolicon được mà. Bảo sao Nữ hoàng lại cho phép em ấy rời đi dễ đến thế.
Ủa, vậy có nghĩa là mình và Anna…?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, tên biến thái quay sang trả lời:
“Đúng như cậu nghĩ đó, Allen. Cả cậu, Anna và Liza đều không có ác ý hay có ý định lợi dụng Miri, nên cả ba không bị sao cả.
“Ờ-ờ.”
Khoan, khoan, khoan…Chẳng phải lão mới chính là người…Hầy, thôi vậy.
Sau khi vào phòng tôi, tôi đem thanh ma kiếm ra cho tên biến thái xem.
“Hóa ra đây là thanh ma kiếm mà cậu nói…”
Lão bảo tôi đặt thanh kiếm xuống sàn vì cơ thể Miri-chan không cầm được, biến tấm vải bọc quanh thành cát rồi cúi xuống chạm vào cán kiếm.
“Này, nguy hiểm đấy!”
Dù thế nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả.
“Ừm, không còn nghi ngờ gì nữa.”
Một luồng sáng bao trùm cả căn phòng, dần tụ lại xung quanh thanh kiếm rồi biến mất.
“Ta đã phong ấn thanh ma kiếm này rồi. Phiền cậu đem nó về làng elf nhé, để long nhong ngoài đường nguy hiểm lắm.”
“Hả?”
“Thanh kiếm này được tạo nên từ linh hồn của những đứa trẻ bị hành hạ, bỏ rơi, phản bội và cuối cùng là bị giết bởi chính những người chúng yêu thương nhất.”
“Hở?”
Biết được nguồn gốc của thanh kiếm lại càng khiến tôi kinh tởm bọn Đế Quốc hơn.
“Không có một ai trên thế giới này có thể thanh tẩy thanh kiếm này được cả. Nếu có thì chắc chỉ có mỗi các vị thánh nữ, đặc biệt là Thánh nữ Bác ái.
“Thánh nữ Bác ái?”
Không ngờ rằng bản thân nghe được một từ ngữ thật quen thuộc khiến tôi bất giác hỏi lại.
“Phải. Thánh nữ là những cô gái được tạo vật thần thánh chúc phúc và ban tặng điều ước. Từ quá khứ đến hiện tại, thế giới đã ghi nhận rất nhiều thánh nữ khác nhau. Có người chuyên về hồi phục, có người thiên về chúc phúc, thậm chí có cả người tự thân mình ra chiến trường. Trong số đó, Thánh nữ Bác ái là vị thánh nữ của những lời cầu nguyện và ngôn từ, cứu rỗi con tim của những kẻ yếu đuối, những người bị thương tật và những linh hồn đã chết.”
Nói cách khác, những cô gái mang đến sự nhiệm màu, tạo ra kì tích mà người thường không làm được, đó là thánh nữ.
“Nhưng theo ta biết, hiện tại không có thánh nữ nào trên thế giới cả. Nếu vậy, ta sẽ đem về làng elf và thanh tẩy từng chút một, có lẽ sẽ mất khoảng vài trăm năm đấy.”
“Ồ!”
“Cảm ơn ngài rất nhiều, Rho-sama! Mong ngài hãy trông chừng nó cẩn thận!.”- Elisabeth-san thốt lên, cảm động đến rơi nước mắt.
‘Được rồi, ta sẽ để việc còn lại cho mọi người.”
Nói xong, tên biến thái nhanh chóng rời khỏi cơ thể của Miri-chan, bỏ mặc em ấy cho Elisabeth-san đỡ lấy, còn lão thì vươn vai, than thở
“Công nhận là mấy cái vụ này mệt thật đấy, cứng hết cả cơ rồi này.”
Tôi thật sự muốn lão trả lại một tí tôn trọng mà tôi vừa dành cho lão vài phút trước.
(T/n: lạy anh luôn)