Ngày hôm sau, tôi rời khỏi làng elf cùng Miri-chan. Thoạt đầu, em ấy khá sợ sệt, tuy nhiên bay được một lúc thì em ấy lại ngủ trên lưng tôi một cách ngon lành.
Sau khi tỉnh dậy, em ấy lại phấn khích đến lạ kì, làm tôi phải chật vật mới dỗ ẻm bình tĩnh lại, rồi đôi khi phải hạ cánh để ẻm thăm thú thế giới bên ngoài, nhưng may là tôi về kịp trước khi trời chuyển tối.
Nhờ lời tôi dặn rằng bản thân sẽ trở về sau một hai hôm vào ngày khởi hành, khi vừa mới đáp xuống sân vườn của dinh thự của Công tước, các nữ hầu đã đứng sẵn để đón tiếp tôi. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy tôi bế Miri-chan thì lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, đặc biệt là cô hầu gái đã chăm sóc tôi khi trước. Ơ, chuyện gì vừa xảy ra thế ?
“Hầu gái trưởng-san, nhờ cô báo với Công tước rằng tôi đã trở về.”
Sau đó, tôi bồng Miri-chan đang buồn ngủ vào trong nhà thì tên biến thái cất tiếng:
“Lâu lắm rồi ta mới về lại đây nhỉ. Này là nhà chồng của Liza-tan đúng không ? A, và cả hầu gái trưởng hồi nãy nữa, hồi nhỏ dễ thương lắm cơ.”
Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc một lần nữa nhận ra rằng lão chính là một Hiền Giả. Chỉ là những lời thốt ra thì…
“À, cái cô nữ hầu nhìn cậu hồi nãy thì ta chưa thấy bao giờ. Allen à, cậu làm cái gì mà bị lườm ghê thế?”
“Tôi cũng muốn biết đây.”
Ngoài lề một chút, tôi đã chuyển sang cái tông giọng khinh miệt như bình thường, tại tên này bảo rằng tôi nói năng lịch sự quá ổng không quen. Thôi thì ổng thích thì tôi chiều.
“Allen, cậu có nghĩ rằng cô hầu gái đó nghĩ rằng cậu có sở thích giống ta không? Hở, chúng ta là đồng chí ư? Này, bắt cóc là tội ác đấy nhé ? Nếu cậu muốn thì sao không nói cho ta, để ta bày kế cho cậu ?”
“Tôi không có làm gì gây tội hết nhé! Và tôi cũng không phải là đồng chí của ông!”
Vừa trao đổi những điều vô tri, tôi vừa chạy tới phòng Anna, tay vẫn đang bế Miri-chan. Có lẽ do hơi nhanh quá nên tôi đã làm Miri-chan thức giấc. Thế là với lòng hiếu kì, em ấy chỉ tay qua lại, hỏi tôi “Cái này là gì ? Cái kia là gì ?” liên tục tưởng chừng không có hồi kết. Bất ngờ thay, tên biến thái đã thay tôi trả lời, đã vậy còn cực kì dễ hiểu nữa chứ.
“Sao cậu lại nhìn ta bằng con mắt đó ? Hồi còn là người thì ta là Hiền giả đấy nhé. Mấy cái này đối với ta chỉ là thường thức căn bản thôi đó.”
“Hiền giả mà sao biết cả nội dung của các tác phẩm nghệ thuật nữa vậy ?”
“Vì như thế sẽ được các bé loli khen chứ sao !” (T/n: tôi cạn lời)
Lão huênh hoang đáp. Cái lí do củ chuối gì vậy trời. Đã vậy, ai có thể tưởng tượng nổi từ một lão già già nua lại tái sinh thành nàng tiên xinh đẹp thế này chứ. Thêm nữa, trừ lúc chỉ có tôi và Miri-chan, ổng lại giả nai thành một Tinh linh Ánh sáng lí tưởng như bao người mong ước, hay là một vị Hiền giả vị tha, hiền từ, khiến chẳng ai nghi ngờ bản chất thật của tên này cả. Nghĩ tới thôi mà nhức cả đầu.
“Này, thế sao ông lại lộ bản chất thật ra cho mỗi mình tôi biết thế ?”
“Hửm, ai biết? Ta còn tự hỏi tại nữa là. Dù vậy, cậu đâu có quan tâm đâu, phải không?”
“Ờ-ờm.”
“Bởi vậy mới nói, cậu chính là đồng chí của ta.”
“Hai chuyện khác nhau nhé!”
“Anh Allen, cái gì khác nhau dợ ?”
“Không có gì đâu Miri-chan.”
“Ừm.”
Tôi tự hỏi em ấy sẽ phản ứng thế nào nếu một ngày nhận ra bản chất biến thái của tên này. Thôi thì đó là chuyện của tương lai, còn giờ chúng tôi đã ở trước phòng của Anna.
“Anna, anh vào đây.”
Tôi gõ cửa và có tiếng vọng ra.
“Mời vào.”
Tôi giật mình khi có tiếng nói từ trong phòng, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại khi nhận ra đó là giọng của Elisabeth-san.
Mở cửa bước vào, quả nhiên là Elisabeth-san. Bà đang ngồi cạnh giường của Anna, có lẽ đang chăm sóc cho em ấy.
“Cháu xin phép ạ.”
“Ối chà ? Đứa trẻ này là ai đây ?”
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đưa Miri-chan tới trước Elisabeth-san để giới thiệu:
“Elisabeth-sama, đây là Miryl Leura-sama, con gái út của Nữ hoàng tộc Elf. Trên vai cô bé là Tinh linh Ánh sáng đã kí khế ước với em ấy, Rho-sama.”
“Ah, ra vậy. Chào cháu nhé. Cô là Elisabeth, mẹ của Anastasia và vợ của Công Tước Ramslett. Miryl Leura-sama, Rho-sama, cảm ơn cả hai đã ghé thăm con gái cô nhé.”
Elisabeth-san khẽ cúi nhẹ đầu, đón tiếp Miri-chan và tên biến thái bằng lời chào hết sức duyên dáng.
“Hửm, mẹ của chị Anna ? A, là chị Anna kìa!”
Có vẻ lần đầu gặp nên Miri-chan đứng ngây một hồi, nhưng khi nhìn thấy Anna thì ngay lập tức chạy khỏi vòng tay tôi mà lao tới cạnh giường.
“A, chờ đã Miri-chan, Anna giờ…”
“Chị ấy đang ngủ nè.”- Cô bé đưa tay lên má Anna, thì thầm. Nhìn thấy cảnh ấy, Elisabeth-san chỉ biết cười gượng, rồi quay sang hỏi tôi bằng đôi mắt hết sức đáng sợ:
“Sao con lại để đứa trẻ này đến đây một mình vậy ?”
“Khi cháu nói ý định của mình với Nữ hoàng Bệ hạ, ngày ấy liền bảo con mang theo Miri-chan theo. Cháu cũng không hiểu tại sao Người lại dễ dàng cho phép con gái mình đi một mình dễ đến thế.” (T/n: cho những ai ko hiểu vì sao elisabeth gọi allen là ‘con’ còn allen thì xưng là ‘cháu’ vì theo cảm nhận của tôi, lúc này elisabeth đã xem allen như người trong nhà, còn allen thì chưa và vẫn giữ thái độ lịch sự với một công nương. Nếu thấy ko hợp lí thì mn có thể gợi ý để mik sửa.)
Tôi cố gắng giải thích nhưng vẫn không thể làm sự đáng sợ trong ánh mắt ấy biến mất, thế là tên biến thái giải thích thêm:
“Ta đã kí khế ước với Miri-tan rồi nên không thể rời cô bé quá xa được. Muốn ta đi đâu thì phải dẫn cô bé theo.”
“À dạ, có vẻ như là Rho-sama không thể rời đi quá xa Miryl Leura-sama được nên cháu mới phải đem cô bé tới đây ạ.”
“Ủa mà đây là Liza-tan đó hả? Nãy giờ không để ý luôn đó. Hầy, quả nhiên Liza-tan đã trở nên già đi rồi nhỉ.”
Elisabeth-san trông có vẻ thuyết phục, còn tên biến thái thì xổ ra những lời khó tin. Tất nhiên làm sao tôi có thể truyền đạt những lời đó tới bà được.
“Rồi, để ta kiểm tra con bé nào.”
Nói thể, tên biến thái bay đến cạnh giường Anna, để lại tôi chết lặng không biết phải xử lí như thế nào.